Cô nhìn Lục Cẩn Ngôn, trong đầu có tia sáng xẹt qua.
Xem ra là nợ đào hoa của tổng giám đốc Lục đây rồi.
“Ý cô là tôi phải diễn được mới có thể nhận xét cô?”
“Đúng vậy! Một người không diễn được, làm sao có thể chỉ dạy cho người khác chứ?”, Viên San San thầm đắc ý trong lòng.
Đường Tố Tố chậm rãi gật đầu, sau đó tiến về phía trước mặt Lục Cẩn Ngôn. Cô hơi hé miệng, nói mấy chữ:
“Vậy mượn Lục tổng một chút!”
Mọi người còn chưa kịp cô muốn mượn thứ gì, Đường Tố 'Tố đã vòng qua bàn, cả người ngã vào người lòng Lục Cẩn Ngôn. Tay cô quàng lên cổ anh, kéo xuống.
Tất cả hít một ngụm khí lạnh.
Biên kịch Lăng Nhân ăn gan hùm mật gấu gì, lại dám đùa bỡn tổng giám đốc của Hoa Nghiên như vậy?
Lục Cẩn Ngôn không hề để ý đến người khác, cũng vội vã ôm lấy người cô, sợ nếu cô không chắc tay sẽ ngã xuống đất. Nhưng Đường Tố Tố không hài lòng với hành động ấy. Cô nghiêm mặt:
“Lục tổng, anh phối hợp một chút. Anh đang diễn vai nam chính bị dụ dỗ, nhưng không hề quan tâm đến nữ sắc cơ mà.”
“Tố Tố, đừng làm loạn.” Hô hấp anh hơi rối loạn.
Đường Tố Tố còn càng làm càn hơn, cô hơi vươn mình, để cho đôi môi của mình chạm vào vành tai lành lạnh của người đàn ông. Người xung quanh không nghe thấy cô đang nói gì, nhưng từng từ lại lọt vào tai anh rất rõ:
“Lục tổng, lợi dụng tôi có vui không?”
Lục Cẩn Ngôn không có tâm tư nào để đóng kịch với cô. Anh ôm cả người Đường Tố Tố lên, mặc cho cô giãy giụa. muốn leo xuống.
"Buông tay! Anh làm cái gì?"
“Tiếp tục thử vai. Vai diễn này chọn người khác. Danh sách đưa đến cho biên kịch.”
Nói xong, thân hình người đàn ông lướt nhanh như gió bão, chỉ để lại một bóng lưng gấp gáp.
Đường Tố Tố không ngờ rằng sẽ xảy ra tình trạng này. Có chết cô cũng không thể ngờ Lục Cẩn Ngôn lại ngang tàng lôi mình đi giữa ban ngày như vậy.
“Lục Cẩn Ngôn, buông tay!”
Buông tay? Để cô chạy mất lần nữa? Lục tổng cảm thấy mình chưa bị điên.
Phòng làm việc của tổng giám đốc năm ở tầng cao nhất. Bên trong là không gian làm việc và nơi nghỉ ngơi. Đường Tố Tố bị mạnh bạo mang vào trong phòng. Khi cửa phòng khép. lại rồi, cô mới biết mình dây phải lửa.
Chát! Lục Cẩn Ngôn vừa mới quay vào đã thấy một cái tát giáng đến. Đường Tố Tố ra tay không nể mặt, nhưng nhờ như
vậy mà anh mới thấy bản thân dễ chịu hơn.