Trên tay anh ta cầm một tập hồ sơ, vừa nhìn đã biết là kết quả khám thai nhi định kì.
Đường Hải Quỳnh khóc đến mức nước mắt nước mũi lèm nhèm.
"Anh, không phải lỗi của em ấy đâu. Em chỉ không cẩn thận một chút thôi."
Đường Tố Tố thấy thái dương mình giật giật. Cô ta càng. nói như vậy, chắc chắn Cố Tư Thành sẽ càng nghi ngờ cô. Quả nhiên, anh ta đứng dậy nói:
"Trước kia em không tàn nhãn thế này. Đây là chị gái của. em cơ mà"
Bao nhiêu năm nay, cô thấy mắt mình mù rồi mới có thể yêu người thế này:
"Thôi, tốt nhất anh nên ôm vợ con mình về đi. Ở đây không chừng cô ta nghẹn chết cũng do tôi dọa."
Sắc mặt Cố Tư Thành càng đen lại:
"Em có còn là trí thức nữa không, mở miệng là nguyền rủa người khác. Anh đúng là mù rồi mới cho em là cô gái hiền lành hiểu chuyện bao nhiêu năm nay."
Lục Phàm đứng sau từ này giờ, giơ tay kéo lấy Đường Tố Tố sát lại bên mình.
"Trần đời tôi mới gặp một tên đàn ông bẩn thỉu và ghê †ởm như cậu. Cố Tư Thành, tốt nhất nên ôm vợ cô về nhà đi, ở đây chỉ tội chuốc nhục mà thôi."
Cố Tư Thành nhướng mày:
"Em đang ở với đứa con hoang này? Tố Tố, nhà họ Lục giận dữ tìm em mấy ngày nay, mà em lại làm trò đồi bại với đứa con hoang này. Quả nhiên anh đã nhìn nhầm em rồi."
Hự.
Cố Tư Thành vừa nói chưa dứt câu đã bị ăn một cú đấm
vào bụng. Lục Phàm như con sói săn cả người toát ta hơi thở tử vong, nhìn hắn như nhìn một kẻ chết.
"Mày nói lại một câu nữa xem." "Gian phu dâm..."