Lục Phàm thấy sắc mặt cô trắng nhọt, vội nói:
"Tố Tố, phẫu thuật còn dài. Nếu như em không ăn uống gì sẽ không trụ được mất."
"Cũng đúng!"
Cô cầm lấy phần bánh mì mà Lục Phàm đưa cho, ngấu nghiến ăn liền mấy miếng. Bánh mì nghẹn bứ trong cổ họng, khô khốc.
"Đường Tố Tối Sao cô lại ở đây?”
Tiếng nữ chói tai vang lên, cô chẳng cần phải nhìn cũng biết người đến là ai.
Trời đất này đúng là tròn, những người có duyên nhất định sẽ gặp lại. Nhưng lại là thứ ác duyên muốn cắt cũng
chẳng xong.
"Đường tiểu thư, đã lâu không gặp", cô lễ phép chào một tiếng.
Đường Hải Quỳnh tất nhiên không giữ được bình tĩnh như vậy. Cô ta găn lên.
"Ai cho phép mày rời khỏi nhà họ Lục? Tố Tố, mày gây nên tội lớn nhưng lại bỏ trốn, nếu như họ Lục trút giận lên nhà chúng ta thì biết làm thế nào?"
Đường Tố Tố nhìn cô ta như nhìn một kẻ ngốc.
"Đường Hải Quỳnh, cô bệnh rồi đúng không? Nếu như anh trai tôi đã không còn ở trong nhà các người, tôi có cần thiết phải chịu tội danh mình không làm không?"
Sắc mặt Đường Hải Quỳnh trắng bệch:
"Cô... cô nói cái gì? Tố Kiệt, anh ta đi đâu?"
Nhìn sắc mặt của Đường Hải Quỳnh quả nhiên là bị bất ngờ thực sự. Xem ra cô ta chưa hề biết chuyện anh trai cô bị mất tích.
Thảo nào mấy ngày nay im ng như vậy.
Đường Tố Tố quay sang nhìn Lục Phàm, thấy hản ta đắc
"Hoàng Như lười biếng không muốn chăm sóc cho anh em, nên thuê hẳn một bảo mẫu riêng rồi không quan tâm. Bọn họ vẫn đang nghĩ răng người đang ngoan ngoãn ở trong phòng vẽ tranh, tất nhiên không biết chuyện anh ấy mất tích
rồi: Vừa lắm.
Đường Tố Tố suýt chút nữa thì phì cười trước sự tự cao tự đại của nhà họ Đường.
Đến lúc này Đường Hải Quỳnh không thể hiểu chuyện gì xảy ra được nữa. Cô ta nhìn hai người, trong mắt ánh lên tia lửa giận:
"Cô dám giở trò bắt cóc, không sợ tôi tống cô vào tù hay sao?"
Đường Tố Tố phất tay: "Cứ việc đi. Tôi muốn xem xem nếu như lên tòa, ai mới là