"Tố Tố, con nhận tội đi."
Đường Tố Tố ngồi dựa vào tường nhà giam bẩn thỉu, nhờ vào mấy nhọn đèn lờ nhờ mà quan sát sắc mặt mẹ Đường.
Bà rất giống Đường Hải Quỳnh, từ ý cười trong mắt, đến chiếc má lúm đồng tiền dịu dàng. Chẳng trách trong hàng ngàn người ngoài kia, hai người chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra người thân.
Còn cô, không giống bà điểm nào cả, khuôn mặt lạnh nhạt, tính cách bình đạm.
Hai người từ dáng vẻ đến bản chất đã thể hiện rõ không có duyên làm mẹ con.
Cô nhìn mấy ngón tay hơi sưng của mình, cười buồn:
"Chúng ta đã không còn quan hệ, bà Đường lấy tư cách gì đến đây khuyên tôi nhận tội đây?"
Đường Tố Tố tối hôm đó ra ngoài thuê phòng ở tạm, cô uống say, nhưng cũng không phải không nhớ chuyện gì xảy ra. Cả buổi tối cô đều ở trong phòng, chưa từng ra ngoài, vậy làm sao có thể đâm bị thương Lục Thư Dung.
Ánh mắt bà Đường thể hiện sự chột dạ:
"Tố Tố, mẹ thật lòng vì muốn tốt cho con. Con đắc tội nhà họ Lục rồi, nếu còn ngang bướng, quản ngục nhất định sẽ dày vò con ngày đêm. Tố Tố, nhịn một chút, núi vẫn còn xanh, sợ gì không có củi đốt."
Thật cảm động.
Nếu như không phải nhìn thấy bà từng tráo trở lật lọng thế nào, chắc chắn Đường Tố Tố sẽ khóc vì cảm động trước tình yêu mẫu tử bao la này.
Nhưng mà, người mẹ này vừa muốn đẩy cô lên giường của đạo diễn để tìm đường thăng tiến cho con gái mình.
Tin bà một lần nữa, Đường Tố Tố cảm thấy mình điên rồi.
"Sao mẹ lại nóng ruột như vậy? Vì người gây tai nạn thực sự là Đường Hải Quỳnh sao?"
"Ai nói cho mày?"
Sắc mặt mẹ Đường trở nên trắng bệch.
Đường Tố Tố hé miệng, không nói được lời nào. Cô vốn chỉ đoán bừa, nào ngờ lại đoán ra sự thật.
Uổng cho cô suy nghĩ tới lui, người nào có khả năng lái xe của cô đi để ngụy tạo hiện trường tai nạn. Còn không phải Đường Hải Quỳnh sao?
"Gia đình các người cũng tàn nhẫn đấy."
Đường Tố Tố lau vết máu vẫn còn vương trên khóe miệng mình. Thân tình đối với cô, từ hôm nay không còn tồn tại nữa rồi.
Mẹ Đường thấy cô đứng lên, vội lấy tay ngăn lại.
"Mày muốn làm gì?"
"Tố cáo kẻ ác thực sự không phải là chuyện tôi nên làm sao?"
"Tao cấm mày đấy!", mắt bà ta long lên sòng sọc."
Đường Tố Tố thật muốn cười:
"Cấm? Chỉ dựa vào việc bà nuôi tôi hai mươi hai năm cũng muốn dùng cả đời tôi để hy sinh cứu lấy con gái bà? Hoàng Như, cha mẹ tôi cũng nuôi cô ta mười năm!"
Cô muốn bản thân mình bị bế nhầm sao? Cô muốn tráo đổi thân phận với Đường Hải Quỳnh sao?
Nếu năm đó có ý thức, Đường Tố Tố muốn ở bên cạnh cha mẹ ruột của mình, cùng đoàn tụ với họ trong những năm cuối của cuộc đời, chứ không phải gọi một người dưng là cha mẹ!
Đường Hải Quỳnh và Hoàng Như nghĩ cô cướp đi tình thân của mình, mà không nghĩ đến bản thân cô cũng bị cướp đi cuộc sống vốn thuộc về mình ư?
Cô ta oan? Chẳng lẽ cô không oan?
"Hoàng Như, bà nghe cho rõ, bà chờ con gái mình vào trong tù đi."
Xoạt.
"Mày nhìn xem đây là cái gì?"
Hoàng Như gần như đã liệu được trước, đưa ra trước mặt Đường Tố Tố một tờ giấy.
"Nơi này đều là người của tao sắp xếp rồi, mày có kêu oan cũng vô dụng mà thôi. Tố Tố, nhìn cái này đi, nghĩ cho thật tốt."
Cô nhìn chằm chằm vào tờ giấy trên tay bà ta, như muốn châm lỗ trên người nó.
Cô mấp máy khóe môi:
"Bà có ý gì?"
"Tố Kiệt bị ngây ngây dại dại là do nó có u não. Nếu như mày không muốn nó phẫu thuật, vậy cứ thử tố cáo đi. Mày chưa chắc rửa sạch tội danh, mà Tố Kiệt cũng…"
Bà ta bỏ ngỏ câu nói, nhưng hàm ý đã quá rõ ràng.
Tin tức đột ngột đến khiến Đường Tố Tố không kịp tiêu hóa.
Anh trai cô có khối u trong não, hơn nữa cần phải phẫu thuật?
Cả đời này của Đường Tố Tố chỉ còn lại người thân cuối cùng là Tố Kiệt.
"Các người nghĩ rằng chỉ vì một tờ báo cáo này mà tôi sẽ nhận tội thay Đường Hải Quỳnh? Đừng có mơ tưởng."
Cô không tin cô không thể lo cho anh trai mình, ở lại trong ngục tối này mới là đường chết của cả hai.
Hoàng Như cười gằn:
"Đường Tố Tố, mày quên mất rồi sao? Tố Kiệt và mày trên danh nghĩa đều là con nuôi của nhà họ Đường. Nếu như mày bị đuổi đi rồi, mày và Tố Kiệt sẽ chẳng còn quan hệ gì nữa."
Đường Tố Tố khựng lại.
"Nghĩ lại xem, trên giấy tờ, mày và Tố Kiệt không cùng huyết thống. Nếu như tao tuyên bố ra ngoài giải trừ quan hệ với mày, sống chết của anh trai mày sẽ do ai định đoạt đây? Trong lòng thằng ngu đó xưa nay chỉ có Đường Hải Quỳnh là em gái, nó sẽ theo mày sao."
"Đê tiện!"
Đường Tố Tố vươn tay muốn nắm lấy cổ áo Hoàng Như, nhưng lại bị đẩy ngược lại. Cô đã bị tra tấn quá lâu, không có cách nào so thể lực được với bà ta.
Hoàng Như đứng từ trên cao nhìn xuống cô như một con kiến:
"Tố Tố, mẹ biết con là đứa con ngoan, đứa em gái tốt. Lục Thư Dung chưa chết, con chỉ phải bồi thường tổn thất mà thôi, cùng lắm chịu vài năm cải tạo, nhà họ Đường hoàn toàn có thể lo được cho con. Nhưng còn Tố Kiệt, nó không đợi được lâu thế đâu."
Bà ta vừa nói, vừa cúi xuống sát mặt Đường Tố Tố, vén tóc mai ra sau tai của cô, từ xa nhìn lại rất giống mẹ hiền đang chăm sóc cho con thơ.
"Đường Tố Tố ở phòng nào?"
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập. Nhậm Hạ Lan dẫn đầu đoàn người bước đến gần nhà giam, ánh mắt không che giấu được sự phẫn nộ.
Nhậm Hạ Lan là một người mẹ, Hoàng Như cũng là một người mẹ.
Tâm nguyện của người mẹ luôn là con mình được trưởng thành bình an hạnh phúc.
Chỉ tiếc là Đường Tố Tố không có mẹ, cũng không có cha.
Trong lúc cô đang ngẩn người, Nhậm Hạ Lan cuối cùng cũng đến trước mặt:
"Cô là Đường Tố Tố, người đã đâm vào con gái của tôi?"
Hoàng Như đứng bên cạnh chấm nước mắt:
"Lục phu nhân, xin bà tha cho con gái tôi. Con bé trẻ người non dạ…"
Tiếng bà Nhậm the thé:
"Trẻ người non dạ? Ai thương cho con gái tôi mới nhỏ tuổi đã phải làm người thực vật? Đường Tố Tố, cô nói tôi nên xử lý cô thế nào đây?"
Cả người Đường Tố Tố đều đau nhức, cô nhắm mắt lại, buông xuôi cơ thể.
"Tùy Lục phu nhân xử trí."
Hoàng Như nói đúng, cùng lắm cô phải chịu ba năm lao sai, nhưng anh trai cô không thể đợi được.
Núi xanh còn đó, làm sao sợ không có củi đốt. Cô còn sống một ngày, sẽ giành giật công lý cho mình một ngày.
Nhậm Hạ Lan nhìn thấy dáng vẻ bình thản của Đường Tố Tố, càng thêm căm phẫn:
"Tôi rút đơn tố cáo!"