Tố Kiệt mờ mịt câu hiểu câu không, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu:
"Được! Em nói anh nghe. Tố Tố, nhớ đến đón anh nhé. Hải Quỳnh không ở đây để đánh anh nữa, nhưng anh nhớ em lắm."
Lòng Đường Tố Tố lại quặn thắt lại, cô nén lại cảm xúc của mình, ừ nhẹ:
"Anh nhớ giữ gìn sức khỏe. Em nhất định sẽ đến đón anh, sau đó chúng ta rời khỏi thành phố này, về nhà của bố mẹ
được không?"
Đường Tố Tố biết Tố Kiệt vẫn đang nhớ bố mẹ, dùng một cái cớ để dặn dò anh nghe lời.
Nghe vậy, Tố Kiệt vui vẻ hẳn lên. "Anh biết rồi, anh sẽ thật ngoan." Đường Tố Tố thấy mình không có cách nào nhịn nổi nữa,
tắt máy. Cô tựa lưng vào tường, nhìn mặt trời bị tán cây che khuất, tay nắm chặt chiếc điện thoại trong tay
Bóng tối rình rập, cô không còn lựa chọn nào nữa rồi. Lục Cẩn Ngôn, xin lỗi. "Nói chuyện xong rồi à?"
Đường Tố Tố lau vội mấy giọt nước bên khóe mắt, quay sang nhìn Lục Cẩn Ngôn.
"Trả lại cho anh."
Anh cũng đồng thời đưa cho một chiếc điện thoại khác. giống hệt cái cô đang cầm, chỉ khác nhau ở màu sắc.
"Anh hứa mua cho em, dùng cái của riêng mình sẽ tiện lợi hơn. Sim bên trong anh lấy trong tay Từ quản gia. Bà ta thu
của em khi mới đến phải không?”
Đường Tố Tố giật mình, nhìn nó chăm chăm. Cô vươn tay. đón lấy.
Không có mật khẩu. Danh bạ chỉ lưu số của một người, đề Cẩn Ngôn.
Cách làm việc của Lục Cẩn Ngôn quả là như vũ bão, nhanh chóng, quyết đoán.
Cô không khách sáo mà nhận lấy:
"Một chút nữa tôi sẽ đăng nhập tài khoản ngân hàng, sau đó chuyển khoản cho anh."
Lục Cẩn Ngôn biết cô không muốn mang nợ, cũng chẳng nói gì thêm.
"Đi xuống dưới nhà dùng bữa thôi. Mẹ gọi."
Anh nằm lấy tay cô, thân mật như đôi tình nhân. Đường 'Tố Tố vốn không định đi, nhưng cô nhớ đến ông Lục.
Nếu như ông trở về, trên bàn cơm nhất định sẽ có Lục Phàm. Cô phải đến để thăm dò xem hẳn có thái độ như thế nào.
"Được!"
Bàn cơm hôm nay đông đúc vô cùng, nhưng không khí lại bao trùm lạnh giá.
Ông bà chủ của biệt thự không nói chuyện với nhau, anh em không để đối phương vào mắt, bố con chẳng nhìn mặt.
Thi thoảng chỉ có tiếng nói chuyện khế của Lục Phàm và ông Lục.
Bà Nhậm thấy Đường Tố Tố đến, mới miễn cưỡng vui vẻ hơn một chút.
"Ngồi xuống đi."
Giọng điệu dịu dàng của bà khiến cô ngạc nhiên đến sững lại. Mấy hôm trước bà còn như hổ báo muốn xẻ thịt lóc xương cô ra mà.
Lục Cẩn Ngôn nhẹ nhàng kéo ghế ra cho cô.
"Ngồi xuống đi, đừng để mẹ chờ."
Cứ như vậy, cô bị kẹp giữa bà Nhậm và Lục Cẩn Ngôn. Bà ân cần gắp cho cô một miếng thịt, nói lời ám chỉ.
"Nếu như không làm, tại sao phải nhận? Ta là người không phân biệt phải trái đến thế à?"
Xem ra kết quả điều tra đã có được không ít manh mối, hoặc là Lục Cẩn Ngôn đã thuyết phục, nên bà Nhậm mới có thể nói chuyện bình thường với cô như vậy, thậm chí còn bày ra thái độ không trách móc.
Đường Tố Tố càng bất an, nắm chặt đôi đũa trên tay.
Người mẹ chồng này, cô thực sự tâm phục khẩu phục. Dù cô không đâm vào Lục Thư Dung, nhưng cũng là người cùng nhà với thủ phạm, còn nhận tội giúp cô ta. Vậy mà bà không hề giận chó đánh mèo lên cô.