Cánh cửa phòng bị đạp ra, may mà Đường Tố Tố đã đứng tránh sang một bên, nếu không nhất định sẽ gặp nạn.
Nhậm Hạ Lan hùng hùng hổ hổ đứng ở ngoài cửa, một tay chống nạnh chỉ vào cô:
"Mày… mày đúng là hồ ly tinh. Tại sao mày có thể khiến con trai tao điên rồ như vậy? Giờ nó…"
Đường Tố Tố không có kiên nhẫn nghe bà nói hết câu. Cô đi chân trần phóng ra ngoài, băng qua khu vườn rộng mà đến nhà chính.
Lục Cẩn Ngôn đang ngồi bên bàn, đứng trước mặt anh là một người mặc quần áo cảnh sát.
Não Đường Tố Tố hơi đông cứng lại, đoạn hội thoại vụn vặt hôm qua hiện lên.
"Ý của em là em muốn anh đi dự thú nhận tội?"
"Nếu tôi nói đúng, anh có làm không?"
"Sẽ làm."
Điên, điên thật rồi!
Đường Tố Tố nhìn chằm chằm vào Lục Cẩn Ngôn, thấy anh đang nhoẻn miệng cười.
Nếu như trợ lý Trương ở đây, có lẽ sẽ ngã ngửa trên mặt đất mất. Lục tổng của bọn họ từ bao giờ có thể nhoẻn miệng cười hiền lành như vậy? Anh không trưng bộ mặt hung thần ác sát ra dọa người ta đã là may mắn lắm rồi.
Đường Tố Tố không cho rằng như vậy, cô nhíu mày lại:
"Anh đang bày trò gì? Lục tổng, đừng có dùng những mưu kế thâm sâu của thương gia để đối phó với tôi. Anh nghĩ rằng tôi sẽ mềm lòng mà thả anh ra sao?"
Cô không tin được Lục Cẩn Ngôn thật sự muốn gọi người đến giam mình.
Lục Cẩn Ngôn chậm rãi đứng dậy:
"Anh hy vọng rằng em sẽ mềm lòng, nhưng nếu không, anh sẽ sẵn sàng chấp nhận hình phạt của mình. Tố Tố, anh là người làm việc theo pháp luật."
Cô nhìn về phía viên cảnh sát, phất tay:
"Được, nếu anh ta làm việc theo pháp luật, vậy phiền anh mang anh ta đi luôn đi. Tôi tố cáo người này phạm tội cưỡng bức, mong công lý làm chủ cho những cô gái như tôi."
Bà Nhậm đã chạy xuống dưới nhà, run tay lên mà chỉ vào mặt Đường Tố Tố:
"Mày câm miệng lại, mày rõ ràng là vợ nó."
Cô nhếch khóe miệng:
"Phu nhân, hôn lễ chỉ là câu cửa miệng của các người. Có giấy chứng hôn không? Mà cho dù tôi có là vợ của anh ta thật, chỉ cần không phải anh tình tôi nguyện, chính là anh ta cưỡng bức."
"Mày…"
Đội trưởng Doãn lần đầu tiên thấy một nhà giàu có gia thế loạn đến mức này. Cậu ta đứng như trời trồng, không biết phải làm thế nào.
"Bắt hay không bắt?"
"Bắt!"
"Không bắt!"
Cả Lục Cẩn Ngôn lẫn Nhậm Hạ Lan đều đồng thanh. Đường Tố Tố ở giữa vẫn chăm chăm theo dõi biểu cảm của Lục Cẩn Ngôn.
Anh vẫn yên tĩnh đến đáng sợ, không hề để lại cho mình bất cứ một đường lui nào.
"Tố Tố, anh thực sự biết sai. Anh xúc phạm em, khiến cho em bị tổn thương. Nếu em có hận anh, vậy Cẩn Ngôn cũng không còn gì để nói cả."
Cổ họng của Đường Tố Tố hơi nghẹn lại. Một mặt, cô hận chết người dùng vũ lực vấy bẩn mình, nhưng một mặt lại nhớ đến những lần anh vươn tay ra, kéo cô dậy từ trong tăm tối.
Người đàn ông này rốt cuộc đang nghĩ gì? Anh quá nguy hiểm, đến nỗi hết cả đời chưa chắc cô đã lý giải được hết.
"Đường Tố Tố, nó cứu mày! Mày có…"
"Tôi không tố cáo, buông anh ta ra đi."
Cô mệt mỏi rã rời cắt ngang lời của bà Nhậm. Dù cho cảnh sát bắt anh vào tù thì đã sao? Với vị thế của Lục Cẩn Ngôn, làm sao có thể chịu ngồi yên trong nhà giam. Cô mới là người bị cho ăn bùa mê thuốc lú, có như vậy đã thông cảm cho người đàn ông cưỡng bức mình.
Tốt nhất nên giả vờ mềm lòng, sau đó khiến anh ta áy náy mà không làm bừa với mình còn hơn là lấy cứng đối cứng.
Đội trưởng Doãn như được đại xá, vội cúi đầu với ba người trong phòng.
"Vậy không làm phiền các vị nữa. Tôi đi trước đây."
Nói xong, sợ hãi đến mức chạy trối chết.
Trong phòng chỉ còn Nhậm Hạ Lan, Đường Tố Tố và Lục Cẩn Ngôn. Anh nhìn sang mẹ mình, gật nhẹ đầu:
"Làm mẹ lo lắng rồi. Chuyện sau này của con để cho con giải quyết."
Gánh nặng trên người bà Nhậm giảm xuống, nhưng nhớ đến việc khi nãy, lại phải nghiến răng kèn kẹt.
"Mẹ ngày mai tống con nhỏ này ra khỏi đây, sau đó cho nó vào trong tù. Lục Cẩn Ngôn, con nghe cho rõ đây, con đừng mong rước nó vào trong cửa nhà mình."
Lục Cẩn Ngôn nghiêm mặt lại, nắm lấy cổ tay của Đường Tố Tố:
"Mẹ, chúng con đã là vợ chồng."
"Chưa có hôn thú!"
"Vậy mẹ không biết rồi, con đã đi làm hôn thú hôm qua. Còn chuyện của Lục Thư Dung, bác sĩ nói nó đang hồi phục rất tốt. Mẹ đừng lấy chuyện này ra để nói cô ấy nữa."
"Con!"
Đường Tố Tố còn chưa kịp nghe thấy bà Nhậm nói gì đã bị lôi đi. Cô hơi vặn cổ tay, muốn thoát khỏi bàn tay anh.
"Buông ra."
Lục Cẩn Ngôn đưa cô vào căn nhà gỗ của mình, ép cô lên tường.
"Em mềm lòng rồi."
"Chuyện của Lục Thư Dung là làm sao? Đừng tưởng tôi dễ bị lừa."
Lục Cẩn Ngôn nhẹ nhàng vuốt lên sống mũi cô:
"Con bé hôm xảy ra tai nạn cũng uống rượu, không phải lỗi của một mình em. Hơn nữa bác sĩ cũng nói nó sắp tỉnh lại rồi. Là mẹ anh giận chó đánh mèo không phân phải trái."
Đường Tố Tố hơi hé miệng ngạc nhiên, cô không hề hay biết việc Lục Thư Dung cũng uống rượu trong đêm như vậy. Nếu nói thế, Đường Hải Quỳnh cũng chưa chắc đã phải chịu tội vì cô ấy.
Thật là, nhà họ Đường không hề nghiêm túc điều tra chân tướng sự việc, mà nhanh chóng đi đường tắt, mang cô thế vào chỗ đó.
Bây giờ Đường Hải Quỳnh lại là cháu dâu của nhà Cố, không biết Nhậm Hạ Lan nghe xong sẽ có biểu cảm đặc sắc đến mức nào nữa.
Lục Cẩn Ngôn thấy cô im lặng, vẫn không buông tha.
"Tố Tố, em nói xem, có phải khi nãy em đã mềm lòng với anh hay không?"
Đường Tố Tố không muốn trả lời câu hỏi ấu trĩ này, quay người xoay đi.
"Tôi chỉ ngại không có anh ở đây sẽ bị mẹ anh dày vò chết. Lục tổng thật biết dát vàng lên mặt."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!