"Đường Tố Tố, cô định cứ hèn mạt như vậy đến bao giờ?"
Lục Cẩn Ngôn nhìn cô chậm rãi nói, không gay gắt cáu bẳn, nhưng từng chữ lại có lực sát thương lớn vô cùng.
Cô thực sự không hiểu, người vừa mới nằm cùng mình trên một chiếc giường, giúp cô bôi thuốc, từng dịu dàng cứu cô khỏi cơn mưa tầm tã… Rốt cuộc anh hiểu lầm cái gì, mà hết lần này đến lần khác dùng thứ ngôn ngữ này để giẫm đạp lên tự tôn của cô như vậy?
Vui vẻ sao?
Cho một cái bánh ngọt tẩm mật ong, sau đó là thuốc độc chết người.
"Anh đã hứa rằng chỉ cần đây là yêu cầu không quá đáng sẽ cố gắng giúp tôi. Yêu cầu này thực sự quá đáng lắm hay sao?"
Lục Cẩn Ngôn chậm rãi gạt tay cô ra khỏi tay mình.
"Đối với tôi là quá đáng."
Nghĩ thế nào, anh lại bổ sung thêm.
"Cô nhớ lấy, tốt nhất đừng nghĩ đến chuyện làm hại chị gái mình nữa. Cô ngoan ngoãn nghe lời, tôi có thể giúp cô ra khỏi đây. Nhưng Đường Hải Quỳnh là điểm mấu chốt cuối cùng của tôi mà cô không thể động đến."
Đường Hải Quỳnh.
Thật không ngờ người như Lục Cẩn Ngôn vì Đường Hải Quỳnh có thể trực tiếp mở lời cảnh cáo cô như vậy. Rõ ràng khi cô mới vào đoàn làm phim, hai người họ rõ ràng còn chưa quen biết.
Cô bật cười:
"Cô ta cướp chồng sắp cưới của tôi. Đến chồng đã cưới của tôi cũng bảo vệ cô ta. Thật buồn cười mà."
Giống như cả mấy kiếp liền cô đều nợ Đường Hải Quỳnh, đến lúc này phải dùng tự tôn, trinh tiết, sự thanh bạch và tình thân của chính mình để đổi lại.
Lục Cẩn Ngôn tiến lên một bước, nắm lấy cằm của Đường Tố Tố:
"Chồng? Cô lại đang mơ tưởng rồi. Cô chỉ là một tội phạm bị bắt đến đây. Nếu ngoan ngoãn tôi sẽ thương tình thả cô đi, còn không…"
"Còn không khiến tôi chết rục xương ở chỗ này đúng không?"
Đường Tố Tố không né tránh bàn tay đang kìm kẹp làn da yếu ớt của mình, ngang nhiên hỏi lại.
Cô đã quá mệt mỏi với việc phải cố tỏ ra ngoan hiền, chịu đựng đủ loại khuất nhục mà những kẻ giàu có này ban cho.
Cùng là con người, làm gì có ai cao quý hơn ai?
Lục Cẩn Ngôn bị ánh mắt quật cường kia chiếu đến thách thức, ánh mắt chuyển sang màu đen đậm.
"Cô có biết những người dám thách thức tôi có kết cục thế nào không?"
"Dù gì đối với những kẻ tráo trở lật lọng như anh, điều gì cũng có thể làm mà."
Cô cười cười, càng không nể mặt.
Tay của Lục Cẩn Ngôn rời cái cằm tinh tế của người phụ nữ xuống đến dưới cổ, dùng lực. Anh càng dùng sức, ánh mắt kia càng thêm châm chọc.
Anh lại càng thêm táo bạo, buông tay ra, quát lớn:
"Cút ra khỏi đây, đừng có để tôi nhìn thấy cô lần nào nữa."
Đường Tố Tố được buông tha, vừa tham lam hít thở không khí tươi mới vừa ho khù khụ. Biết có ở lại đây cũng chẳng đòi lại được bất cứ quyền lợi gì, cô không nói một lời mà rời khỏi phòng. Vừa mới ra ngoài, người đầu tiên gặp lại là Vân Nhiễm.
Vẫn Nhiễm là phó trưởng bếp. Nhà bếp có hai người một phòng, ở kế bên căn nhà tồi tàn của cô.
Cô ta vừa nhìn thấy Đường Tố Tố đã khinh bỉ:
"Chẳng trách mấy ngày nay không thấy cô đâu, hóa ra dám vào trong phòng của cậu chủ. Nếu như bà chủ về rồi, cô nhất định sẽ bị đánh chết."
Đường Tố Tố không quyền không thế trong căn nhà này, không có nghĩa là cô để mặc cho ai ngồi lên đầu mình cũng được.
"Tôi là vợ của anh ta, nếu cô có thân phận đó cũng có thể vào thử xem sao!"
Vân Nhiễm bị ánh mắt của Đường Tố Tố dọa sợ lùi về sau. Cô ta có cảm giác, nếu như lúc nãy mình còn nói thêm câu gì, nhất định sẽ bị giết chết.
Cô ta giậm chân tại chỗ:
"Cô cứ chờ đấy, để tôi xem khi bà chủ về cô còn mạnh miệng đến thế được không!"
Đường Tố Tố không có thời gian để ý xem người khác nghĩ gì về mình. Trong lòng cô, chỉ đang lo cho một người duy nhất.
Tố Kiệt, là máu mủ ruột già, là người thân duy nhất trên đời này của cô.
"Hôm nay là ngày chị gái chị kết hôn, chị không về nhà sao?"
Trong lúc Đường Tố Tố vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để rời khỏi nhà họ Lục, cô lại gặp lại Lục Phàm lần nữa. Quần áo trên người hắn ta bảnh bao, không quá khoe khoang, nhưng thể hiện rõ khí chất của một ngôi sao lớn.
Đường Tố Tố hơi ngẩn người:
"Ai? Ai kết hôn cơ?"
"Là chị gái của cô đó! Anh Cẩn Ngôn cũng nhận được thiếp mời, vậy mà anh ấy không nói gì với cô sao?"
Lục Cẩn Ngôn?
Lục Cẩn Ngôn làm sao có thể nói cho cô? Anh ta sợ rằng cô đến sẽ làm hại Đường Hải Quỳnh thì đúng hơn.
"Chẳng trách anh ta lại từ chối, hóa ra nghĩ rằng tôi muốn đến phá đám."
Đường Tố Tố càng cười, càng giống như là khóc.
Rõ ràng là Đường Hải Quỳnh cướp đi của cô tất cả, nhưng cuối cùng, đều là do cô không hiểu chuyện.
Lục Phàm nhạy cảm nhận ra mình lỡ lời:
"Chị dâu, đừng nói là chị không được ra khỏi nhà đấy nhé?"
Đường Tố Tố cũng không hề bày ra biểu cảm rõ ràng gì, chỉ chậm rãi hoàn thành nốt việc đang dang dở:
"Anh đoán đúng rồi đấy. Người như tôi, làm gì có tự do để rời khỏi nơi này chứ?"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!