“Tố Tố, mẹ không có ý xấu. Nhưng nếu em không thoải mái, chúng ta dọn ra ngoài, có được không?”
Đường Tố Tố và Lục Cẩn Ngôn cùng dạo quanh phố một lúc, trên đường về, anh bất ngờ lên tiếng.
Tay để trên đùi của cô nắm chặt vải di
“Em ổn. Việc này, nếu như không thể vượt qua được, vậy còn có thể làm gì? Em tin rắng sau này sẽ cải thiện mà thôi”
Lục Cẩn Ngôn và bà Nhậm là mẹ con. Nếu chỉ vì cô mà mẹ con xa cách, cô sợ răng chết cũng hết được tội
Hai người về đến nhà, cửa đã đóng chặt. Thậm chí Lục Cẩn Ngôn gọi bảo vệ, cũng rất lâu mới có người mở cửa. Người làm trong nhà thấy hai người cũng không hề tỏ thái độ tôn trọng gì cả.
Xem ra bà Nhậm lần này đã làm tới, cố ý muốn chèn ép cô đến mức không thể nào ngóc đầu lên được.
Säc mặt của Lục Cẩn Ngôn càng ngày càng đen, anh đứng một chõ, liếc mắt về phía bảo vệ:
“Các người hình như quên mình vị trí của mình trong nhà này rồi thì phải?”
Có thể vì ánh mắt của anh quá đáng sợ, mọi người xung quanh đều run lên. Bà Nhậm là người có bối phận lớn trong nhà, nhưng người trước mặt này mới là người thừa kế của nhà họ Nhậm.
Bọn họ có thể đắc tội được sao? Ai nấy đều vội vã:
“Cậu chủ, chúng tôi sai rồi?”
“Chỉ một mình tôi?”
“Thiếu phu nhân, từ nay về sau sẽ không có chuyện này xảy ra nữa”
Thực ra Đường Tố Tố cũng không muốn trách phạt nặng lời gì những người này. Đều là những người cùng khổ, họ cũng chỉ làm theo mệnh lệnh mà thôi.
Cô, nếu có thể bao dung cũng không nên làm khó. Ít nhất không gây thù chuốc oán thêm nữa. Nhưng không phải vì thế mà có thể bày tỏ thái độ không sao cả, khiến người ta có thể ngồi lên mặt mình.
“Lần sau chú ý hơn. Tôi không trách các người, nhưng là gia phong vẫn nên giữ. Không có lại làm mất mặt của nhà họ Lục.”