Sau hôm đó, Đường Tố Tố đã từ bệnh viện được hơn một tuần. Đường Hải Quỳnh hạ thuốc Đàm Trác, nên tự hiến thân mình cho tên đàn ông đang điên loạn. Cô ta làm mất mặt gia tộc, nên cũng đã chịu đủ, đứa trẻ trong bụng cũng đã mất.
Chỉ có Lục Anh Thư, ngày ngày đến trước cửa nhà đòi bà Nhậm phải giải thích. Mỗi lần đến, đều bị bà quét ra ngoài:
“Đứa con dâu độc ác của các người muốn hại con dâu cháu nội của tôi, tôi còn chưa trách. Giờ còn dám vác mặt đến đây à?”
Thù mới hận cũ, thậm chí bà còn đưa đơn ra tòa, muốn tống Đường Hải Quỳnh vào trong ngục vì tội gây tai nạn cố ý bỏ trốn. Lục Anh Thư dù có yêu thương cháu nội đến đâu, cũng không đỡ nổi hành động của cô ta, nên mặc kệ.
Duy chỉ có hành động của Cố Tư Thành khiến cho Đường Tố Tố phải ngạc nhiên.
Anh kịch liệt bảo vệ cô ta. Có thể vì đứa con, vì tình nghĩa vợ chồng, hay vì cái gì khác... Đường Tố Tố chẳng thèm quan tâm.
Nhưng khi anh ta đến trước mặt cô nói rắng:
“Em đừng có vô tình vô nghĩa như vậy được không? Hải Quỳnh làm như vậy cũng là có lý do. Em cướp đi cuộc sống của cô ấy lâu như vậy.”
Con mẹ nó!
Đường Tố Tố thực sự khó có thể giữ được giáo dưỡng lâu nay của mình. Cuối cùng, cô cũng có thể buông bỏ tất cả đoạn tình cảm tuổi trẻ ngu ngốc của mình, bät đầu lại từ đầu.
Mà người trước mặt, chính là người sẽ che mưa chắn gió cho cô.
Đường Tố Tố ngước nhìn Lục Cẩn Ngôn, mím môi:
“Chúng ta nói chuyện với mẹ được không? Áp lực như vậy, em không chịu được nữa.”
Cô sợ rằng bà Nhậm sẽ không chấp nhận mình, nhưng lại càng sợ hãi khi sự thật vỡ lẽ, tất cả sẽ mất đi niềm tin bấy lâu
tích góp được. Đến lúc đó, mọi chuyện còn tồi tệ hơn rất nhiều.
“Em vẫn còn để ý đến việc đó à?”, Lục Cẩn Ngôn võ lưng cô khế an ủi.
“Vẫn còn, không lúc nào không nghĩ ngợi!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!