Edit: Qing Yun
Chu Bách Hạo cúp điện thoại, cực kỳ thoải mái mà cười cười, có loại khoái cảm báo được thù lớn, vợ của ai thì người đó đau đầu thôi.
Ứng Hoan cầm điện thoại, hít một hơi thật sâu, đi ra khỏi ngân hàng, ngầng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, ánh mặt trời giữa trưa có chút chói mắt, cố giơ tay che đầu, lắc tay cá vàng trượt xuống, hai con cá vàng như có sinh mệnh, nhẹ nhàng mà đong đưa, thân mật khăng khít.
Cô cong mắt, không tiếng động cười.
Ứng Hoan về nhà Từ Kính Dư một lần, cất tiền vào ngăn tủ.
Buổi tối, Ứng Hoan biến mất hai ngày cuối cùng cũng trở lại trường học, đến nhà ăn cùng Ứng Trì và Chung Vi Vi, không biết Chung Vi Vi đã nói với Ứng Trì thế nào, hai ngày này Ứng Trì cũng không tìm Ứng Hoan.
Học kỳ này bắt đầu, Ứng Trì liền thành người nổi tiếng ở trường học, đi đến chỗ nào cũng trở thành tiêu điểm, đi ăn một bữa cơm đều có người nhường chỗ ngồi cho cậu, giống như cậu là người khuyết tật, Ứng Trì đặc biệt khó chịu, nhưng không làm gì được.
Thiếu niên trở nên trầm mặc hơn rất nhiều, Ứng Hoan và Chung Vi Vi không biết phải làm thế nào.
Ba người ngồi xuống, Ứng Trì thấy lắc tay trên tay Ứng Hoan, nhìn thấy hai con cá vàng, nhịn không được hừ một tiếng.
Đêm đó, Từ Kính Dư nhận được một tin nhắn của tiểu tổ tông.
【 cầm thú!!! 】
Sau đó, anh phát hiện mình bị kéo đen.
Từ Kính Dư: “……”
Anh chụp màn hình gửi cho Ứng Hoan.
Khi đó Ứng Hoan mới vừa tắm rửa xong, Khương Manh không biết đã đi nơi nào, Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ thừa dịp không có người liền bát quái tình hình sinh hoạt ba ngày hai đêm của cô, Lâm Tư Vũ cười tủm tỉm: “Rốt cuộc thế nào? Hài hòa không?”
Chung Vi Vi cũng tò mò mà nhìn về phía Ứng Hoan, thúc giục hỏi: “Nói đi.”
Ứng Hoan dựa vào ghế, ngẩng đầu nhìn đỉnh giường, Lâm Tư Vũ thấy vòng cổ và lắc tay của cô, tiến lên phía trước xem hoa tai cô, “Thật tinh xảo, đến vảy cá cũng rõ luôn.”
Lúc tắm rửa Ứng Hoan đã búi tóc lên, nhớ tới dấu vết Từ Kính Dư lưu lại trên cổ, bỗng nhiên lui về phía sau, kéo dây buộc tóc xuống, cúi đầu hàm hồ nói: “Ừ, đúng vậy, thấy được rõ ràng……”
Lâm Tư Vũ nhìn cổ cô, sờ sọng mặt cô một phen, hừ cười: “Đừng dấu, đều đã thấy, tình hình chiến đấu rất thảm thiết nha.”
Ứng Hoan: “……”
Lâm Tư Vũ ngồi dậy, cười tủm tỉm nhìn cô.
Ứng Hoan xấu hổ đến đỏ mặt, sờ sờ cổ, khụ một tiếng: “Cũng không khác các cậu đoán là mấy……”
Tháng tư, báo thể thao đưa tin ——
Trần Sâm Nhiên, thành viên đội Quyền Anh Trung Quốc đã giành được vị trí cuối cùng tham gia Olympic.
Ảnh chụp của tin tức, thiếu niên trầm mặc nhìn màn ảnh, khóe miệng là mang theo ý cười nhàn nhạt, đáy mắt ẩn ẩn có chút ngạo khí.
Thời điểm Ứng Hoan nhìn thấy tin tức này, tự đáy lòng cũng vui vẻ thay cậu ta.
Ứng Trì tuy rằng chưa nói cái gì, nhưng trong lòng cậu hẳn là cao hứng, đồng thời, cảm giác cồn cào ruột gan, không cam lòng lại nhảy ra, thật lâu không thể bình tĩnh.
Trung tuần tháng 7, đội quyền anh Trung Quốc chuẩn bị cho thi đấu.
Buổi tối, Từ Kính Dư tắm rửa xong thì nhìn nhìn thời gian, hiện tại trong nước đang là buổi chiều, nghỉ hè Ứng Hoan đã tham gia lớp học Đức, anh nhớ rõ lúc này cô không có tiết học, nhắn tin hỏi cô ở đâu, cô gái nhỏ trả lời rất nhanh, nói đang ở câu lạc bộ.
Ứng Hoan vẫn làm thêm ở câu lạc bộ, trong đội có không ít người mới, bọn họ đi theo tiền bối gọi cô bác sĩ nhỏ, rõ ràng cô hơn tuổi bọn họ, thiếu niên mười tám mười chín tuổi cứ gọi cô như thế không thấy ngại sao?
Cô đã nói chuyện này với Từ Kính Dư, Từ Kính Dư nhớ tới dáng vẻ của cô, lại nhớ tới tình địch kém tuổi trước kia, lãnh đạm nói: “Cách xa bọn họ một chút.”
Ứng Hoan thấy cuộc gọi video, cô đi đến quầy bar mới chấp nhận.
Từ Kính Dư có chút lười biếng mà dựa vào ghế, tóc còn có chút ướt át, anh thấy cô gái trong video, khóe miệng cong một chút: “Vé máy bay và phòng khách sạn đều đã đặt cho em rồi, đến lúc đó cùng ba mẹ anh đến đây.”
Vé máy bay, vé vào cửa và phòng khách sạn, Từ Kính Dư đều sắp xếp cả rồi, tháng 8 sẽ bắt đầu thi đấu, Ứng Hoan, Ứng Trì cùng với Chung Vi Vi đều sẽ đến xem, ba mẹ Từ Kính Dư cũng sẽ đi cùng.
Nghĩ đến đây, Ứng Hoan liền có chút nhiệt huyết sôi trào, “Vâng.”
Có lẽ là đêm khuya cùng với nỗi nhớ nhung trong thời gian qua, Từ Kính Dư nhìn cô, thấp giọng: “Tiểu Kim Ngư, bắn tim cho anh?”
Ứng Hoan nhìn nhìn bốn phía, vận động viên đang huấn luyện, không có mấy người chú ý đến mình, cô chớp chớp mắt: “Vâng, anh chờ một chút……”
Cô nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn ôm di động bước nhanh tới phòng nghỉ.
Cô đóng cửa lại.
Từ Kính Dư nhìn ra đây là gian phòng anh thường dùng, nhịn không được cười nhẹ ra tiếng: “Ứng Tiểu Hoan, em như vậy khiến anh nghĩ mình đang làm việc không thể để người nhìn thấy.”
Ứng Hoan mặt đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Bị người thấy không tốt, có chút ngu đần.”
Từ Kính Dư nâng nâng cằm: “Để xa một chút, anh muốn nhìn nhiều hơn.”
Ứng Hoan tìm chỗ đặt điện thoại, sau đó lùi về phía sau.
Cách video bắn tim làm cô cảm thấy có chút thẹn, nhưng nghĩ đến anh sắp thi đấu, lại không đành lòng cự tuyệt. Cô gái nhỏ mặc đồng phục của đội, sau khi bỏ niềng răng thì càng xinh đẹp, cười một chút thôi liền giống một bức họa.
Cô cong tay, tươi cười điềm mỹ, gửi cho anh một trái tim thật to.
Từ Kính Dư dùng tay vuốt ve video, nhớ tới câu hỏi ban nãy của phóng viên, họ hỏi anh có tự tin giành giải quán quân không. Từ Kính Dư đương nhiên nói có, anh nhìn Ứng Hoan, thuận miệng hỏi: “Ứng Tiểu Hoan, nếu anh thua, em có thất vọng không?”
Ứng Hoan sửng sốt một chút, tiến đến gần điện thoại, nhẹ nhàng lắc đầu: “Sẽ không.”
Từ Kính Dư nhướng mày, muốn hỏi cô ——
Là sẽ không thất vọng, hay là sẽ không thua?
Từ Kính Dư nhìn cô, lời nói đã tới bên miệng nhưng vẫn không nói ra.
Ứng Hoan cầm di động, kiên định mà nói: “Anh sẽ không thua.”
Từ Kính Dư dừng một chút, lười biếng mà nâng tay ra dấu OK, “Bảo bối nhỏ, nghiêm túc như vậy làm gì, em ở đấy, anh khẳng định không thể thua.”
Ứng Hoan bĩu môi, không phải anh hỏi sao?
Anh nhướng mày cười: “Nhớ anh không?”
Ứng Hoan gật đầu: “Nhớ.” Dừng một giây, nói thêm một câu, “Đặc biệt nhớ.”
Từ Kính Dư trong lòng mềm nhũn, an tĩnh mà nhìn cô vài giây, nhớ cô đến tâm ngứa, muốn kéo cô từ màn hình đến ôm thật chặt, hôn cô thật mạnh. Anh có chút không dám nghĩ, nếu thật sự để cô đi nước Đức, mấy tháng thậm chí một năm thấy không gặp mặt thì phải chịu tra tấn thế nào?
Vừa rồi thiếu chút nữa anh đã nói ra miệng, nếu anh thắng, có thể đi Mỹ cùng anh được không.
Chính là, anh lại cảm thấy, tình yêu của anh không thể trở thành lý do trói buộc cô.
Cô tự do, độc lập, cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Từ Kính Dư không đành lòng ép cô.
Đầu tháng 8, Olympic khai mạc, đài truyền hình và internet đưa tin tình hình thi đấu của các đội tuyển Trung Quốc, nhân dân cả nước đều chú ý đến Olympic, đội Trung Quốc đã giành được mấy huy chương vàng, huy chương bạc và cả huy chương đồng.
Giữa tháng 8 sẽ bắt đầu thi đấu Quyền Anh.
Ứng Hoan và bọn Ứng Trì đến trước ngày thi đấu 3 ngày, dù đã đến rồi, cô và Từ Kính Dư cũng không được gặp mặt, chỉ có thể chờ đến hiện trường thi đấu mới có thể nhìn thấy anh.
Thi đấu quyền anh chọn phương thức đơn giản mà thô bạo, rút thăm chọn đối thủ, không phân mạnh yếu.
Một trận thi đấu có 4 hiệp, mỗi hiệp 2 phút, giữa mỗi hiệp sẽ nghỉ ngơi 1 phút.
So sánh với WSB và APB thi đấu 5 hiệp, 4 hiệp sẽ tiết kiệm sức lực hơn, nhưng áp lực sẽ càng lớn.
Thi đấu quyền anh không được chú ý nhiều như bơi lội và điền kinh, nhưng năm nay bởi vì Từ Kính Dư dự thi nên độ chú ý cao hơn trước rất nhiều. Ngày diễn ra trận bán kết, không hề ngoài dự kiến, Từ Kính Dư đánh thẳng vào chung kết. Trần Sâm Nhiên cũng tiến vào trận chung kết, nhưng còn Thạch Lỗi, bởi vì kết quả dựa vào điểm mà trọng tài cho nên đành tiếc nuối dùng ở trận bán kết, đồng giả ba, lấy được huy chương đồng ở hạng cân 69kg.
Ở trên quyền đài, trọng tài cho điểm là quan trọng nhất, nhưng có đôi khi trọng tài cho điểm làm người khó hiểu.
Trong lòng Thạch Lỗi tràn đầy hi vọng mình sẽ thắng, vui vẻ chờ trọng tài giơ tay mình lên, nhưng trọng tài lại cầm tay đối thủ, biểu cảm kinh ngạc của anh ta khiến người xem cũng đau lòng.
Cho dù tổ huấn luyện viên đi bàn bạc cũng khó sửa kết quả.
Thạch Lỗi tiếc nuối bị loại trừ, vô duyên với huy chương vàng.
Anh ta đứng ở trên Quyền Đài, dùng sức lau nước mắt, cảm giác tuyệt vọng này khiến người xem cũng thấy khó chịu.
Ứng Hoan ngồi ở thính phòng, trong lòng khó chịu, Đỗ Nhã Hân ngồi bên cạnh cô, nhịn không được mắng: “Sao lại có loại trọng tài thiểu năng trí tuệ này, hy vọng lúc Tiểu Dư thi đấu không gặp phải trọng tài ngớ ngẩn.”
Từ Lộ Bình an ủi bà: “Sẽ không sao đâu, em đừng có gấp.”
Đỗ Nhã Hân: “Có thể không vội sao? Vận khí của Tiểu Dư thật đen, lần nào cũng có thể gặp đối thủ phạm quy, mấy lần bị thương nặng rồi, nếu thật gặp phải mấy thằng ngốc thì không phải sẽ uổng phí bao nhiêu năm nỗ lực à?”
Ứng Hoan: “……”
Cô như thế nào cũng không nghĩ tới bác sĩ Đỗ ôn nhu tri thức cũng sẽ mắng người….
Loại tương phản này khiến cô cảm thất thật dễ thương, cô nhịn không được cười, rốt cuộc biết được tính cách của Từ Kính Dư làm sao mà hình thành.
Trận chung kết ngày đó, hạng cân 75kg kết thúc, Trần Sâm Nhiên giành được huy chương bạc.
Hạng cân 81 kg chính thức bắt đầu, đối thủ của Từ Kính Dư là tuyển thủ Miguel của đội Cuba, hai người đều là tuyển thủ thuận tay trái, vì lần thi đấu ở WSB Từ Kính Dư thua Miguel nên trận đấu lần này rất được chú ý.
Từ Kính Dư mặc chiến bào màu đỏ chạy chậm ra ngoài, thân hình cao lớn mạnh mẽ, cơ bắp rắn chắc, sau khi huấn luyện viên cởi chiến bào cho anh, thính phòng liền vang lên tiếng thét chói tai: “Kính Vương cố lên! Lấy huy chương vàng!”
“Kính Vương cố lên! Nhất định đánh bại anh ta! Anh có thể!”
“Kính Vương tuyệt nhất! Huy chương vàng dựa vào anh!”
“Kính Vương lấy quán quân! Anh mạnh nhất!”
Từ Kính Dư đi lên quyền đài, anh nhìn thoáng qua thính phòng, ánh mắt dừng ở vị trí nào đó.
Ứng Hoan cơ hồ đứng lên ngay khi ánh mắt anh quét tới, cô nhìn anh trên quyền đài, cả người nhiệt huyết sôi trào, cũng mặc kệ âm thanh của mình có bị át đi hay không, càng mặc kệ anh có nghe thấy hay không_____
Cô giơ tay lên làm loa, ra sức kêu: “Kính Vương! Anh là quán quân!”
Sau đó, cô giơ tay vòng lên đỉnh đầu tạo thành trái tim.
Gửi tình yêu đến Kính Vương.
Khoảng cách có chút xa, Từ Kính Dư không nghe được cô nói gì, cũng không nhìn rõ khẩu hình miệng của cô, nhưng anh thấy được trái tim cô làm, cũng có thể cảm nhận được tâm tình giờ phút này của cô.
Một giây kia, anh cảm thấy cả người tràn ngập ý chỉ chiến đấu, máu trong người như sôi trào.
Anh đặt tay trái ở bên môi sau đó hướng cô giơ lên.
Khóe miệng chàng trai khẽ nhếch, tự tin tường hoàng, khí tràng hoàn toàn bộc lộ.
“Oa oa oa! Kính Vương đẹp trai chết mất!”
“Này có tính là hôn gió không?”
Ứng Hoan cũng suy nghĩ, là hôn gió sao? Cô cong cong khóe mắt, lại hưng phấn tiếp tục bắn tim. Đại khái mọi người không tưởng được cô sẽ làm như thế, đều sửng sốt, đặc biệt là Ứng Trì.
Đây là lần đầu tiên Ứng Hoan bắn tim cho người khác trước mặt cậu, cậu nhịn không được hừ một tiếng.
Chung Vi Vi quay đầu nhìn cậu, cười tủm tỉm sờ đầu cậu, nhỏ giọng nói: “Đừng nhỏ mọn như vậy, chị em là bạn gái Kính Vương, bắn tim cho cậu ấy là chuyện thiên kinh địa nghĩa.” Cô dừng một chút, “Nếu em muốn được bắn tim, về sau bạn gái em sẽ cho em.”
Ứng Trì nhìn cô ấy, gãi gãi đầu, bên tai ửng đỏ, “Vâng, em không tức giận…” Cậu dừng một chút, lại giải thích, “Em không keo kiệt.”
Trên Quyền Đài, Từ Kính Dư cùng Miguel đang để trọng tài kiểm tra, sau đó chờ đợi trọng tài tuyên bố thi đấu bắt đầu, sắc mặt trầm tĩnh, ánh mắt sắc bén, chuyên chú đến đáng sợ, cả người tiến vào trạng thái thi đấu.
Trong khoảng thời gian này, Từ Kính Dư vì đánh bại Miguel mà tiến hành chuyên môn huấn luyện, anh chuẩn bị đầy đủ, cũng có cũng đủ tự tin.
Quan trọng nhất chính là, Ứng Hoan ở đây khiến cho ý chí chiến đấu và mong muốn chiến thắng của anh kích phát hoàn toàn, anh muốn lấy huy chương vàng thế giới cho cô, muốn trong lòng cô chỉ có anh.
Thi đấu bốn hiệp, cuối trọng tài cũng giơ tay trái của Từ Kính Dư lên.
Trên sân thi đấu, cờ đỏ năm sao tung bay.
Từ Kính Dư đứng ở bậc quán quân, anh hôn lên mặt huy chương, khóe môi nhàn nhạt cười, ánh mắt quét về phía thính phòng, theo bản năng muốn tìm cô gái của anh.
Dưới Thính phòng, Ứng Hoan vẫy vẫy quốc kỳ nhỏ trong tay, kích động đến đôi mắt đỏ lên, cô nhìn anh đứng trên bục nhận giải, ánh mắt sáng lên, nhiệt huyết sôi trào, chưa bao giờ cảm thấy kiêu ngạo như thế.
Cũng có một khắc hoảng hốt.
Người đàn ông lóa mắt này, là của cô.
Chân thật, chỉ thuộc về cô.
……
Lễ trao giải kết thúc, Ứng Hoan nhìn đoàn người đang đi khỏi khu trao giải, Từ Kính Dư khoác quốc kỳ, deo huy chương vàng trước ngực, mặc đồng phục của đội tuyển quốc gia, thật vất vả thoát khỏi phóng viên, nói mấy câu với huấn luyện viên rồi đi về phía cô.
Trần Sâm Nhiên là huy chương bạc, độ chú ý không bằng Từ Kính Dư, so với Từ Kính Dư thì cậu ta còn thoát thân ra khỏi đám phóng viên sớm hơn, cậu ta nhìn về phía thính phòng, thấy Ứng Hoan và mấy người Ứng Trì đứng ở nơi đó. Sờ sờ huy chương vàng trước ngực, cậu ta mang theo tâm tình khẩn trương mà bước đến đó.
Từ Kính Dư nhìn Trần Sâm Nhiên đi trước mình, hơi hơi mày, chân bước nhanh hơn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!