Hai người rơi vào trầm mặc rồi yên giấc cho tới sáng. Hôm sau Đạt La bắt đầu thấy dấu hiệu của quân đội chính phủ, hắn nói: “Khi nào gặp quân chính phủ, cô phải nhớ rõ những gì tôi đã dặn, nhớ chưa?”
Khả Hoan chỉ còn biết gật gật đầu.
Nhìn từ xa thấy đám quân nhân tụ tập, Đạt La nói: “Cô nhìn thấy chiếc xe jeep kia không? Cô cứ tiến tới nhé, đừng sợ, tôi sẽ ở đây quan sát, đến khi họ đồng ý mang cô đi mới thôi”
Khả Hoan run rẩy đi về phía đám lính, run run dùng tiếng Anh nói: “Tôi là con tin người Trung Quốc bị bọn khủng bố bắt, tôi cần các ông giúp đỡ”
Bọn binh lính quan sát Khả Hoan một lúc rồi áp tải cô về phía chiếc xe, một tên sĩ quan nghiêng nghiêng đầu đánh giá cô sau đó dùng tiếng Pháp hỏi: “Cô nói cô là con tin, thế tại sao lại ở đây?”
Khả Hoan hai tay run lên, dùng giọng đáng thương nói: “Rất xin lỗi thưa ông nhưng tôi chỉ biết nói tiếng Anh và tiếng Trung”.
Hắn nhìn Khả Hoan đang ràn rụa nước mắt khẽ gật đầu dùng tiếng Anh nói: “Cô tên gì, Tại sao lại thành con tin? Tại sao lại ở đây?”
Khả Hoan vội nói: “Tôi tên là Khả Hoan, tên đầy đủ là Lâm Khả Hoan. Tôi là người Trung Quốc, theo đoàn cứu trợ y tế đến thủ đô công tác. Mấy tháng trước bị bọn khủng bố bắt cóc, mấy hôm trước nhân lúc chiến tranh loạn lạc mới trốn thoát ra được. Tôi muốn nhờ các ông giúp tôi liên lạc với chính phủ Trung Quốc để được trở lại tổ quốc”.
Tên sỹ quan nghi ngờ nhìn Khả Hoan từ đầu tới chân như muốn tìm ra điểm gian dối: “Theo tôi biết thì tất cả các con tin đều đã bị giết, tại sao chúng lại tha cho cô?”
Khả Hoan khó khăn nhắm mắt lại, hít thở sâu rồi mở mắt ra, thống khổ vừa khóc vừa nói: “Bọn chúng đánh đập tôi, nhục nhã tôi….sau đó cưỡng bức tôi…” Những lời này là Đạt La dặ dò cô nói.
Khả Hoan nói xong bụm mặc khóc lóc thảm thiết, tên sĩ quan nhìn thấy thế tỏ vẻ hơi cảm thông, nói: “Việc này chúng tôi sẽ điều tra cho rõ. Nếu cô nói thật chúng tôi sẽ giúp cô. Còn nếu cô dám lừa gạt chúng tôi, chúng tôi lập tức đưa cô vào tù, cô nên nhớ nhà tù này còn khủng khiếp hơn nhà tù của bọn khủng bố kia nhiều”
Đạt La ngồi yên quan sát từ xa, thấy Khả Hoan được đưa lên xe đưa đi hắn mới hòa vào dòng người di dân rời đi.
Tại trang viên mọi người cũng lần lượt rời đi, A Mạn Đạt cũng theo đám người di tản, trong lòng bà không ngừng lo lắng cho Khả Hoan, bà thầm khấn thánh Ala phù hộ cho cô bình an trở về tổ quốc và sinh hạ đứa trẻ.
Khả Hoan theo xe bọn lính về tới căn cứ, đến nơi bọn chúng đưa cô đến một chiếc lều rồi bỏ đi. Một lát sau xuất hiện hai tên sĩ quan tên là Bối Khắc và Kiệt Sâm. Bối Khắc đưa cặp lồng cơm cho cô nói: “Cô ăn đi, đây là cơm chiều,tôi muốn hỏi cô mấy việc, hi vọng cô thành thật trả lời bọn tôi”
Khả Hoan nghĩ đến đứa trẻ trong bụng nên chậm rãi mở cặp lồng ra ăn cơm. Bối Khắc hỏi: “Bọn khủng bố có mấy người, nếu cho cô xem ảnh cô có nhận ra không?”
Khả Hoan nhẹ nhàng lắc đầu.
“Bọn chúng không phải đã cưỡng bức cô sao? Nhốt cô lâu như vậy mà không hề xuất hiện trước mặt cô à?”
Khả Hoan miễn cưỡng nói: “Bọn chúng đều bịt kín mắt tôi nên không thể nhìn thấy mặt chúng”
“Nói như vậy cô cũng không biết căn cứ của bọn chúng ở đâu à?”
Khả Hoan mắt vẫn nhìn xuống cặp lồng gật đầu. Sau cuộc thẩm tra ngắn ngủi, bọn họ rời đi và ngay sau đó hành quân hướng thủ đô đi. Đến thủ đô bọn họ đưa cô vào một nhà gian nhỏ, chỉ có duy nhất một tấm ván làm giường, mỗi ngày binh lính mang cho cô ba bữa ăn.
Những ngày tiếp theo Khả Hoan chỉ có thể chờ đợi và chờ đợi mà thôi. Hiển nhiên trước khi xác định được chính xác thân phận của cô bọn họ không có lý gì thả cô đi.