“Z quốc nằm ở Bắc Trung ph phía nam sa mạc Sahara, diện tích 120 vạn km vuông, phía bắc, đông, nam đều là cao nguyên và núi cao, phía bắc là sa mạc và bán hoang mạc, phía trung là đồng bằng. Dân cư cả nước khoảng 900 vạn người, chia làm 200 bộ tộc lớn nhỏ, Bắc trung bộ chủ yếu là dân có nguồn gốc từ Ả rập, chiếm 4-5% dân số.”
“Nam bộ cùng phía đông cư dân chủ yếu vì mã tát tộc, khoa nhờ khoa tộc, mông làm tộc chờ, ước chiếm cả nước dân cư 55%.”
“Từ thế kỷ 19 đến 40 của thế kỷ hai mươi, vẫn là Pháp quốc thuộc địa, năm 50 tuyên cáo độc lập. Tiếng Pháp cùng Ả rập đều là ngôn ngữ chủ yếu,….. Cư dân 52% thờ phụng đạo Islam, 25% thờ phụng đạo Cơ Đốc giáo, 23% thờ phụng nguyên thủy tôn giáo. Ở Ả rập bộ tộc truyền thống vẫn đang tồn tại chế độ hà khắc……nghề chăn nuôi là chủ yếu, kinh tế lạc hậu, bị liên hiệp quốc liệt vào danh sách 47 quốc gia kém phát triển nhất thế giới.”
Khả Hoan xoa xoa hai mắt đang đau nhức, tựa lưng vào ghế thở phào, “Cuối cùng cũng đọc xong tài liệu. Nhìn thấy diện tích của đất nước đó tuy không lớn, dân cư không nhiều nhưng nghiên cứu sâu mới thấy nền kinh tế và chính trị , văn hóa rất phức tạp. Đặc biệt là phương pháp chữa bệnh lạc hậu vẫn đang tồn tại, làm cho một bác sĩ như Khả Hoan cũng thập phần kinh hãi. Khả Hoan gấp lại tài liệu, trong đầu loạn thành một đoàn.
Hết giờ Khả Hoan cùng Chu Phương nói qua, trừ bỏ cảm kích còn có rất nhiều băn khoăn muốn hỏi: “Liệu bệnh viện có thể phê duyệt đề xuất này không? Liệu Tô Nghị có đòng ý cho Khả Hoan đi thay mình? Nhưng nhìn thấy vẻ khăng khăng của kiên quyết đi của Khả Hoan, Chu Phương đành phải nói: “Như thế này đi, chị đưa em tài liệu này, em nghiên cứu kỹ rồi trả lời chị sau cũng được, kỳ thật nếu em thay chị đi được là cái tốt, không thì cũng không sao, chị cũng rất cảm ơn em.”
Xem xong tài liệu, Khả Hoan không còn lạc quan nữa, nơi đó điều kiện sống rất gian khổ, bản thân mình lại không có kinh nghiệm sống tự lập bên ngoài, liệu có thể thích ứng được không. Nói gì thì nói, bản thân còn rất hay sợ khi phải đối mặt với những hoàn ảnh mới lạ, chuyến đi này cũng không phải là đi du lịch mà là đi nghiên cứu các bệnh nghiêm trọng khó chữa, liệu mình có thể đảm nhiệm được không? Đến lúc đó không hoàn thành trách nhiệm, liệu có làm nhục quốc thể không nữa.
Khả Hoan do dự mãi, cuối cùng gọi điên cho hu Phương hỏi thăm về tình hình hai nhóm viện trợ trước đó, Chu Phương kể rõ tình hình chị nghe được từ hội thảo chiều nay, Khả Hoan dần dần cảm thấy an tâm hơn và đi đến quyết định.
Hôm sau đi làm, cô đã đợi Khả Hoan ở văn phòng từ rất sớm, Khả Hoan vào cửa, Chu Phương đã nói:
“Tiểu Lâm, hôm qua nói chuyện điện thoại với em xong, chị suy nghĩ rất lâu, thấy mình đi là hợp lý hơn. Để em đi thay, chị cảm thấy rất áy náy, hơn nữa, viện trưởng chắc sẽ không đồng ý, Tô Nghị lại càng không.”
Khả Hoan nói: “Chu tỷ, chị cứ an tâm, em sẽ không mang chuyện gia đình của chị ra nói cho viện trưởng đâu. Lần này em đi thay chị không phải là vì giúp chị, mà em muốn nâng cao tay nghề y thuật của mình, ở trong viện này toàn là những bệnh thông thường, làm sao em có thể có những nghiên cứu đột phá được. Về phần Tô Nghị, anh ấy nhất định sẽ ủng hộ em thôi.”
Chu Phương nghe Khả Hoan nói vậy, tạm thời yên lòng, tự đáy lòng nói: “Cảm ơn em nhiều, Tiểu Lâm.” Khả Hoan cười vui vẻ “Ngồi một lát em phải đi tìm viện trưởng nói chuyện.”
Ngô viên truoengr tóc đã điểm hoa râm, phong thái văn nhã, nhìn có lúc rất giống một nghệ sỹ, ông nghe xong Khả Hoan trình bày, chậm rãi nhìn cô và nói:
“Tiểu Lâm à, bác hiểu ý tứ của cháu, háu là muốn xông pha nơi khó khăn gian khổ để học hỏi thêm chuyên môn, bác thật vui mừng và khen ngợi cháu. Dù cháu mới công tác có 2 năm nhưng trưởng khoa đánh giá cao thành tích của cháu, mọi người đều nhìn nhận như thế. Trưởng khoa của cháu còn rất tán thưởng cháu, còn định bồi dưỡng cháu thành nhân sự nguồn nữa. Nếu chị Chu đi Châu phi, khoa ngoại của cháu lại còn cần thêm người nữa, cháu có đành lòng đi không?”
Khả Hoan nhất thời không tìm được lý do thích hợp nên đành phải nói: “Viện trưởng à, luận về sức khỏe, tình trạng chung thì cháu là người thích hợp đi Châu Phi hơn cả, lần này cháu và chị Chu đổi vị trí một chút, cháu đi, chị Chu ở lại khoa có được không ạ?”
Ngô viện trưởng có chút kinh ngạc, “Chị Chu sức khỏe có vấn đề gì vậy?”
Khả Hoan nói: “Có thể là đến thời kỳ mãn kinh, chị Chu gần đây huyết áp luôn rất cao, buổi tối cũng thường xuyên mất ngủ. Nhưng là chị ấy không chịu nghỉ ngơi, cũng chưa bao giờ nói với ai. Liền suốt đêm trực ban cũng toàn cố sức, tuyệt không để cho chúng cháu chăm sóc. Với tư cách là bác sĩ, cháu thấy sức khỏe như vậy không ổn lắm.”
Ngô viện trưởng trầm tư một chút nói: “Chúng ta tái nghiên cứu một chút đi. Cháu trở về nói cho chị Chu chú ý sức khỏe.”
Lâm Khả Hoan trở lại văn phòng đem tình huống nói lại với Chu Phương. Chu Phương cười: “Chị còn cách thời kì mãn kinh 2 năm nữa, em cũng thật là…..Chị biết cảm tạ em thế nào bây giờ?” . Khả Hoan cười cười: “Chị đừng có mà ở trước mặt viện trưởng lộ ra em nói dối đấy nhé, kỳ thật, giúp chị cũng chính là em tự giúp em.”
Những lời này Chu Phương không hiểu nên cũng không để trong lòng.
Quyết định được ký rất nhanh, đổi Chu Phương thành Lâm Khả Hoan.
Tô Nghị hôm sau nhìn đến danh sách, giật mình gọi điện thoại đến cho bệnh viện Nhân dân, mới được biết Khả Hoan kiên quyết xin đi giết giặc, Tô Nghị trầm mặc một lúc mới cúp máy.
Hết giờ làm, Khả Hoan về nhà, từ xa đã nhìn thấy Tô Nghị đứng ở dưới lầu, cô chậm rãi đi qua, Tô Nghị nhìn thấy cô, đẩy cửa xe đi xuống. Khả Hoan trong lòng nổi lên chua xót, chợt nghĩ ngày mai mình đi rồi, đến lúc trở về chắc Tô Nghị đã kết hôn.
Tô Nghị nói: “Vì sao lại muốn đi Châu Phi? Bên đó rất gian khổ em có biết không? Anh sẽ gọi điện cho viện trưởng của em, em không thể đi như thế này được.”
Khả Hoan nén nhịn nước mắt, có chút sốt ruột nói: “ Anh đừng gọi điện, em nhất định phải đi Châu Phi, đúng như những gì anh nói, em phải học cách lớn lên, chuyện của em em tự mình quyết định, không cần anh quan tâm.”
Tô Nghị nghe xong hốc mắt cũng đỏ lên nói: “ Anh biết em giận anh nhưng không nên vì thế mà ép buộc bản thân, Hoan Hoan, mặc kệ em tin hay không, em thích nghe hay không thích nghe, anh cũng sẽ nói cho em, dù anh không thể cùng em một lần nữa, không thể cưới em những trong lòng an hem sẽ vĩnh viễn là thân nhân của anh. Anh không thể nhìn em nhảy vào trong bể khổ mà không làm gì cả.”
“Nếu anh thật sự nghĩ cho em, thì đừng ngăn cản em nữa, để cho em đi.” Khả Hoan vừa khóc vừa nói: “Ở lại nơi đây với em thực sự rất thống khổ, mọi lúc mọi nơi đều là hình bóng của anh, còn phải đối mặt với ánh mắt tò mò của mọi người. Em làm sao có thể giả vờ cười nói vui vẻ trong bệnh viện? Chẳng lẽ anh muốn em trở thành đề tài để người ta chế giễu, thương hại sao? Nếu anh can thiệp để em không thể đi Châu Phi, em sẽ hận anh cả đời.” Nói xong Khả Hoan òa khóc chạy vào trong nhà.
Tô Nghị đứng ngây người tại chỗ, trong lòng chỉ còn lại nỗi xót xa cùng bất lực.
Ngày tiếp theo, Bộ Y tế phê chuẩn danh sách viện trợ nước ngoài, tất cả coi như được an bài, Khả Hoan trong danh sách 1 tháng nữa bắt đầu lên đường sang Châu Phi.