Nhưng ngày kế tiếp đối với Khả Hoan mà nói là những chuỗi ngày rất bận rộn và hưng phấn, phòng khám nhỏ của cô đón tiếp và chữa trị cho không biết bao nhiêu bệnh nhân là phụ nữ và trẻ nhỏ. A Mạn Đạt cũng rất hào hứng trong công cuộc phò tá Khả Hoan hành nghề, Kì Lạc thì ngược lại, hắn cảm thấy thập phần buồn bực. Trước kia những tưởng Khả Hoan được “cấp phép” hành nghề y hắn sẽ đi theo cô học hỏi kinh nghiệm mới nhưng ai ngờ đối tượng cô chữa trị tòan là phụ nữ, hại cho hắn dù có muốn cũng chỉ dám đứng xa mà nhìn. Quy định ở đây rất chặt chẽ, phàm là nam nhân không được cùng phụ nữ trò chuyện lâu chứ đừng nói chi đến việc khám bệnh.
Hắn nhịn không được đành phải thông qua A Mạn Đạt hỏi cặn kẽ cách thức đoán bệnh, trị bệnh của Khả Hoan, đặc biệt nghe nói hiện tại có phương pháp dùng dao phẫu thuật có thể xử lý được những vết thương nguy hiểm mà hắn chưa bao giờ có dịp diện kiến. Phương pháp chữa bệnh trong gia tộc cùng lắm là dùng đến thảo dược, làm gì có chuyện cho phép lấy dao mổ bụng người cơ chứ, việc mổ bụng hắn chỉ nghe nói trong quân y có người làm được việc đó, ai ngờ cô gái nhỏ này có thể một mình phẫu thuật thành công cho vài ca trong vùng. Nghĩ vậy hắn cực kỳ mong mỏi được tiếp cận Khả Hoan học hỏi những y thuật cao minh mơi mẻ.
A Mạn Đạt như hiểu được mong muốn của Kì Lạc nên mở miệng an ủi: “Anh cùng với cô ấy đều giỏi như nhau chỉ có điều phương pháp chữa bệnh khác nhau mà thôi. Anh thì chữa bệnh cho đàn ông, cô ấy chữa cho phụ nữ nên đương nhiên cách chữa phải khác nhau chứ. Anh xem, thời gian vừa qua anh chữa trị cho mọi người trong gia tộc tốt thế còn gì?”
Kỳ Lạc thở dài lắc đầu: “Bà không hiểu đâu. Nếu tôi mà có cơ hội cùng đi khám bệnh với cô ấy sẽ học được rất nhiều nữa”
Ban ngày tất bật là thế, đêm đến Khả Hoan lại ôm gối nhớ đến Tạp Trát Nhân, đã hơn một tháng rồi vì sao một chút tin tức dều không có tới? Chẳng phải A Mạn Đạt nói là họ sẽ nhanh chóng chiếm được thủ đô sao? Liệu Trát Nhân có còn nhớ tới cô không? Có còn yêu cô nhiều như trước không? Bao nhiêu câu hỏi cứ xoáy lấy Khả Hoan cho đến khi cô chìm sâu vào giấc ngủ.
Bản thân Khả Hoan làm sao biết được tình hình chiến sự ở thủ đô đang diễn biến vô cùng ác liệt. Trong lúc quân phản chính phủ đang trên đà chiến thắng, lơ là phòng bị nên bị quân chính phủ tập kích bất ngờ vào đêm, hai bên đánh nhau kịch liệt rồi rơi vào trạng thái giằng co, quân phản chính phủ bị bao vây suốt gần hai mươi ngày. Cuối cùng đội quân tinh nhuệ phải mở đường máu mới có thể đưa ba cha con Tạp Trát Nhân thoát ra khỏi vòng vây nguy hiểm. Hai bên tiếp tục trở lại thế giằng co nhưng ba cha con Đức Lí Tư đều biết bọn họ hiện đã là kẻ chiến bại.
Binh lính chỉ còn lại khoảng 200 người nhưng ba cha con vẫn lãnh đạo bọn họ cố cầm cự thêm 4, 5 ngày để cho gia quyến tại trang viên có thời gian di tản sang biên giới nước láng giềng, như vậy may chăng tìm được một cơ hội sống sót.
Quân chính phủ cũng không phải ngu ngốc, bọn chúng tập trung toàn bộ quân đội đem toàn lực đuổi tận giết tuyệt, Tạp Trát Nhân và Trát Phi phải xông lên chiến đấu, mặt khác cho vài người thân tín trở lại trang viên báo tin.
Khó lắm Tạp Trát Nhân mới có một đêm yên tĩnh không phải căng mình ra trực chiến, hắn ngồi ở góc công sự nhìn xa xôi phía chân trời. Giờ này cung điện đã nhận được tin tức chưa? Mèo con đã nhận được tin của hắn hay chưa? Mèo con hẳn là sẽ khóc rất nhiều. Mèo con, anh thực xin lỗi, anh không muốn làm em r lệ…. Tha thứ cho anh, Mèo con.
Khả Hoan bừng tỉnh, toàn thân thấm ướt mồ hôi, vừa bước xuống giường một cơn choáng váng kéo đến khiến cô xây xẩm mặt mũi. Chưa kịp trấn tĩnh thì một cơn buồn nôn lại tiếp tục đánh úp khiến Khả Hoan trở tay không kịp, vội bịt chặt miệng rồi chạy nhanh về phía phòng tắm.
Cô ghé vào bồn cầu nôn khan, cố lắm cũng chỉ nôn ra chút dịch dạ dày vàng vọt chứ không có nhiều thức ăn. Cô đứng dậy xúc miệng định bước ra ngoài thì cơn buồn nôn tiếp theo kéo đến , trong đầu cô như “oanh” lên một tiếng. Là thật sao? Là thật sao?
Cô chạy nhanh ra đầu giường cầm quyển lịch bàn lật lên xem, có khi là thật, chẳng lẽ chỉ một lần hoan ái cô liền hoài thai sao? Khả Hoan vô cùng kích động, cảm giác vui sướng hoan hỉ khiến cô không tin đây là sự thật. Từ khi đến châu Phi sinh lý kỳ của cô hơi thất thường, có đúng là cô đã mang thai không? nếu không phải là mang thai thì sao? nghĩ đến vậy cô hơi thất vọng, giá mà bây giờ có que thử thai thì tốt biết mấy?
Khả Hoan nhẹ nhàng đặt tay lên thành bụng vốn đang rất bằng phẳng, tâm tình như nhảy nhót, trong lòng thầm tự nhủ: Tạp Trát Nhân, anh mau trở về đi, em rất nhớ rất nhớ anh…
A Mạn Đạt không khó khăn để phát hiện ra việc Khả Hoan ăn uống khó khăn hơn, sắc mặt xanh xao, bà rất muốn mở miệng hỏi cô nhưng cô đều khoát tay ý nói không có chuyện gì nên đành thôi. Đang đứng đợi Khả Hoan dưới nhà chợt nghe thấy tiếng động lạ, A Mạn Đạt chạy vọt lên lầu đã thấy Khả Hoan ngồi ghé mặt vào bồn cầu nôn khan. A Mạn Đạt sốt ruột yêu cầu cô nghỉ làm hôm nay thì Khả Hoan do dự hỏi: “A Mạn Đạt à, bà….. cháu…..việc kia…cháu…”
A Mạn Đạt trong lòng đã đoán được bảy tám phần, với tính cách của Khả Hoan bà đoán chắc cô đang ngượng ngùng nên đành thay cô nói ra: “Có phải đồ ăn không vệ sinh không? Để tôi bảo Ba Lạp chú ý hơn”.
Khả Hoan trừng mắt, sốt ruột xua tay: “Không phải, không phải, ý cháu muốn nói là….hồi trước… khi bà mang thai ….bà có triệu chứng gì không?’ Nói xong mặt cô trở nên đỏ bừng.
A Mạn Đạt một lúc sau mới thật sự tin là mình không nghe lầm: “Cô nói là…cô đang mang thai sao?” Sau đó cười to nói: “Thế thì đúng rồi, làm sao mà tôi không nghĩ đến chứ, có phải là lần trước thiếu gia về không? Thật đúng là cảm tạ thánh Ala, cuối cùng tiểu thiếu gia cũng sắp có hậu duệ rồi”.
Khả Hoan sắc mặt càng đỏ hơn, vạn nhất không phải thì thật là nực cười nên khẩn thiết nói: “Cháu cũng chưa chắc chắn lắm, có thể là không phải, bà đừng nói cho ai khác nhé, chờ cho chắc chắn đ”
A Mạn Đạt cười to: “Chắc chắn là đúng rồi, tôi vừa nhìn là đã biết, lúc trước tôi cũng nôn khan y như thế đấy. Giờ tôi đi lấy bát thuốc cho cô uống, chắc chắn sẽ không nôn khan nữa, yên tâm, tôi rất rành mấy vụ này”.
Khả Hoan có chút lo lắng: “A Mạn Đạt à, bà đừng nói cho ai nhé, ông ấy…..cháu có chút sợ ông ấy, sợ ông ấy lại nghĩ cháu giả vờ, bà hứa với cháu đi”
A Mạn Đạt biết vì lần trước Ba Lạp trực tiếp hành hình Khả Hoan khiến trong lòng cô vẫn có bóng ma ám ảnh nên gật gật đầu nói: “Được rồi, tôi sẽ không nói cho lão, kỳ thật thì sau chuyện đó lão cũng có hối hận, cô không phải sợ lão nữa. Có điều từ giờ cô đừng đi khám bệnh nữa, tốt nhất nên nằm trên giường nghỉ ngơi cho khỏe”.
Khả Hoan lập tức lắc đầu, tội nghiệp nhìn A Mạn Đạt: “Không cần đâu, không khám bệnh cháu chịu không nổi. Sẽ không sao đâu, cháu khỏe mà”.
A Mạn Đạt nghĩ nghĩ một lát rồi nói: “Vậy được rồi, nhưng mà từ nay trở đi việc ăn uống ngủ nghỉ của cô đều phải nghe theo tôi đấy nhé”