Lúc Tạp Trát Nhân trở về, không may cho hắn là Ba Lạp vừa mới đi ăn cơm trưa, chỉ có binh lính gác cửa kính cẩn hành lễ. Hắn ngạo nghễ đi vào nhà, trong lòng hận không thể một bước bay đến phòng mình. Mèo con, anh đã về rồi đây.
Vừa bước vào phòng, hắn đã kêu to: “Mèo con, anh đã về, Mèo con..” Căn phòng trống rỗng im ắng khiến cho thanh âm của hắn vốn đang rất hưng phấn và gấp gáp chuyển thành bất an và nông nóng. Hắn chạy vào phòng trong nháo nhác tìm kiếm, không một bóng người. Mèo con đi đâu rồi. A Mạn Đạt đâu rồi. Mọi người đi đâu hết rồi?
Hắn phi như bay xuống lầu, lao ra cửa chạy vào sảnh hậu viện, miệng hô to: “Ba Lạp, Ba Lạp”. Ba Lạp giờ này đang ăn trưa trong phòng ăn, nghe được giọng của thiếu gia liền hoảng hốt buông bát chạy ra: “Tạp Trát Nhân thiếu gia, sao Ngài lại ở đây? Lão gia có trở về cùng ngài không?”
Tạp Trát Nhân đứng thẳng trước mặt lão, nghiêm khắc trừng mắt nhìn hắn, cố áp tức giận nói: “Cô ấy đâu rồi? Lão lại bắt cô ấy ra nông trường làm việc đúng không?”
Ba Lạp vội vã lắc đầu: “Không, không có chuyện đó đâu thiếu gia. Tôi và A Mạn Đạt vẫn hầu hạ cô ấy rất tốt, cô ấy không phải làm việc gì cả. Giờ này….chẳng lẽ cô ấy không phải đang ở trong phòng ăn cơm trưa sao?” À mà đúng rồi hôm nay là ngày cô ấy chữa trị cho Bối Tư tiểu thiếu gia, nhưng giờ này hẳn là phải xong rồi chứ?”
Ba Lạp nói xong vẫn thấy bộ dạng thiếu gia dường như sắp phát hỏa tiếp, vội nói thêm: “Ầ mà có lẽ cô ấy đang ở trong phòng khám, chúng ta cùng tới đó xem sao” Kỳ thật Khả Hoan có ở đó không lão cũng không vạn phần nắm chắc.
“Phòng khám? Vết thương của cô ấy… ” Tạp Trát Nhân dường như càng điên tiết hơn. Có lẽ vì thế nên hắn quên mất là theo quy định nơi này, trong gia tộc chỉ có đàn ông mới được quyền vào nằm dưỡng bệnh ở phòng khám.
“Không, không phải ý này. Cô ấy đã khôi phục hòan toàn rồi. Chẳng qua Bối Tư tiểu thiếu gia bị bệnh, cô ấy hết lòng cứu chữa cho cậu ấy. Chúng ta thật sự rất cảm tạ cô ấy!”. Ba Lạp vừa chạy theo Tạp Trát Nhân vừa hổn hển giải thích.
Tạp Trát Nhân tạm dừng chân, quay đầu nhìn Ba Lạp, Mèo con thực sự chữa khỏi bệnh cho Bối Tư sao?
Hai người họ đến nơi thì A Mạn Đạt và Kì Lạc đã tranh luận gay gắt được một lúc, ai cũng không chịu xuống nước. Khả Hoan chẳng biết làm gì hơn là đứng cạnh giật giật tay áo A Mạn Đạt. A Mạn Đạt tựa hồ như có Khả Hoan là thần hộ mệnh nên càng gay gắt, cơ hồ muốn áp đảo Kì Lạc. Cả ba đều không chú ý là có người đang bước vào.
Cảnh tượng này đối với Tạp Trát Nhân mà nói thật kỳ quái, hắn không khỏi có cảm giác không thoải mái, ngay cả Ba Lạp cũng thấy chả ra thể thống gì, A Mạn Đạt làm sao lại có thể có thái độ không tôn kính với thầy thuốc như thế chứ?
Ba Lạp e hèm một câu rồi lớn tiếng nói: “A Mạn Đạt, bà đang làm cái quái gì vậy?”
Tạp Trát Nhân cùng lúc cũng mở miệng: “Mèo con”. Thanh âm thật ấm áp trầm thấp.
Khả Hoan không dám tin vào lỗ tai mình, cô xoay ngoắt người lại nhìn vào mắt Tạp Trát Nhân làm hai hai con mắt gần như suýt rơi xuống đất. Cô buông vội cánh tay A Mạn Đạt ra, kéo váy chạy về phía Tạp Trát Nhân, vì có Ba Lạp ở đây nên cô ngập ngừng dừng lại trước mặt hắn, hận không thể một bước nhào thẳng vào lòng hắn mà thổn thức.
Trên mặt Tạp Trát Nhân là nụ cười vui vẻ và mãn nguyện, hắn không để ý tới những người khác liền tiến lên kéo tay Mèo con dắt ra khỏi phòng khám.
Khả Hoan lúc này chẳng quan tâm tới việc đi khám bệnh cứu người gì nữa, bởi Tạp Trát Nhân đã trở về nghĩa là chỉ nay mai thôi hắn sẽ lập tức mang cô rời đi nơi này.