Khả Hoan hai tay ôm chặt thắt lưng, đau đớn khiến co không thốt lên lời. Tạp Trát Nhân giúp cô gỡ bỏ khăn trùm đầu, sau đó bế bổng cô bước vào trong. Khả Hoan nhíu mày nhẹ giọng rên rỉ. Tạp Trát Nhân biết cô đang rất đau nên dùng tay xoa xoa nhẹ phía sau lưng giúp cô quên dần cảm giác nhức mỏi. Khả Hoan khẽ run lên, một lúc sau mới thả lỏng cơ thể, hai tay vô lực buông thõng xuống cạnh sườn.
Cảm giác đau đớn dần mất đi, Khả Hoan xoay người lại nhìn Tạp Trát Nhân. Hắn lấy tay lau nước mắt trên mặt cô, nhẹ giọng thở dài: “Có lẽ anh nên để em ở lại căn cứ thì tốt hơn”.
Khả Hoan liên tục lắc đầu, căn cứ là một nơi thực đáng sợ, còn có bọn lính ở đó nữa, cô tình nguyện ở bên cạnh đao phủ tại nơi đây, tình nguyện làm lụng vất vả tại nông trường còn hơn là trở về nơi khủng khiếp kia. Ít nhất ở bên cạnh hắn, cô còn có chút an tâm, bọn đốc công sẽ không dám hành xử giống bọn lính kia, đòi xâm phạm thân thể cô. Tạp Trát Nhân đỡ Khả Hoan ngồi xuống, ôm ấp cô vào lòng, hắn rót nước đưa tới bên miệng Khả Hoan, lòng co rút đau đớn khi thấy chỉ trong một ngày mà môi miệng Mèo con bị khô nứt hết.
Khả Hoan uống mấy ngụm rồi lại nhớ tới mấy bát nước bị đổ đi trong ngày hôm nay, trong lòng lại dâng lên nỗi uất ức, cổ họng như bị ách lại, thút thít nói: “Vẫn còn khát…”
Tạp Trát Nhân lại rót thêm cốc nữa cho cô, đồng thời nói: “Uống từ từ thôi, đừng uống nhanh như vậy”.
Khả Hoan nghe lời, chiếc miệng nhỏ nhắn chu ra uống sạch sẽ cốc nước thứ hai. Tạp Trát Nhân nói: “Ăn chút thức ăn đã, uống nước nhiều như vậy no bụng làm sao ăn được nữa. Em muốn ăn gì, anh lấy cho em”.
Khả Hoan cứ như vậy chỉ tay chọn từng món, Tạp Trát Nhân lấy thìa chậm rãi đút cho cô. Ngay lúc này đây chính Khả Hoan cũng không ý thức được quá khứ lại một lần nữa quay trở lại, ngày xưa cô ỷ lại Tô Nghị thế nào thì ngày hôm nay cô ỷ lại Tạp Trát Nhân y như thế.
Một ngày không được ăn cơm hay uống nước, lại phải lao động khổ sai nên Khả Hoan rất đói, cô ăn gần hết một nửa suất ăn dành cho hai người. Ăn uống no nê, cơn buồn ngủ lại kéo tới, chả kịp lên giường nằm, Khả Hoan cứ thế cuộn trong lòng Tạp Trát Nhân ngủ thiếp đi.
Tạp Trát Nhân cười khổ, Mèo con mệt đến độ này thì làm sao còn sức phục vụ hắn trên giường nữa đây?
Ngày hôm sau đồng hồ báo thức lại đúng giờ reo vang, Khả Hoan mờ mịt mở to hai mắt, mấy giây xong mới bật dậy. Cả người đau nhức giống như mới bị đánh đập tả tơi, cô tiến vào phòng tắm rửa mặt, hồi tưởng lại việc xảy ra tối qua. Cô chỉ nhớ là Đao phủ đút cơm cho cô ăn, sau đó chuyện gì xảy ra kế tiếp cô không thể nhớ được, chẳng lẽ tối qua đến tắm rửa cô cũng chưa làm sao?
Khả Hoan bất giác vơ tóc hít hà, rõ ràng có mùi thơm của dầu gội, thân thể cũng rất sạch sẽ, cô vụng trộm nhìn gương mặt anh tuấn của Tạp Trát Nhân, lúc này đang say sưa trong mộng đẹp. Có lẽ tối qua hắn giúp cô tắm gội, làm sao có chuyện một kẻ ưa sạch sẽ như hắn lại để cho thân thể đầy mồ hôi bốc mùi được ngủ trên giường hắn đâu. Dưới thảm cô thấy có sẵn một bộ áo dài giống bộ hôm qua nhưng biến thành màu đen, Khả Hoan ngoan ngoãn mặc vào rồi bước ra khỏi phòng.
Cửa vừa đóng, Tạp Trát Nhân đang nằm trên giường mở to mắt, hắn nhảy xuống giường đi về phía cửa sổ nhìn đau đáu thân ảnh nhỏ nhắn đang ngày càng xa dần. Mèo con của hắn thật giống như những gì hắn tưởng tượng vậy, quả thật là một con mèo con kiên cường.
Đêm qua chính tay hắn bế Mèo con vào phòng tắm gội, mới phát hiện bàn tay vốn trắng nõn mịn màng của Mèo con bị chằng chịt vết thương, làn da vì phơi nắng cả ngày trở lên đỏ ửng. Lúc hắn lau rửa, Mèo con chỉ theo phản xạ co người lại chứ không hề tỉnh ngủ, đủ cho hắn biết hôm qua Mèo con mệt mỏi đến thảm thương thế nào. Vậy mà lúc ăn cơm Mèo con không hề kêu rên kể lể gì, lại càng không có mở miệng cầu xin hắn cứu giúp. Thân ảnh thân thương đã đi khuất, Tạp Trát Nhân trở lại giường, Mèo con của hắn có khả năng thích ứng rất nhanh, hi vọng không có việc gì ngoài ý muốn xảy ra. Nghĩ vậy hắn nhắm mắt cố ngủ tiếp.
Khả Hoan đi ra cửa sau cung điện nhưng không thấy tên đốc công đợi sẵn như hôm qua, cô hơi ngạc nhiên nhưng nhớ lại chiều qua hình như hắn có nói gì đó với cô. Cô đoán là hắn dặn cô ngày mai tự đi đến nông trường, nghĩ vậy Khả Hoan lần theo đường cũ mà đi. Quả nhiên tới nơi đã thấy tên đốc công đợi sẵn, Khả Hoan nhận lấy túi vải và bước về phía ruộng bông. Một ngày lao động mới bắt đầu.
Đến gần trưa trời bắt đầu nắng gắt, giờ uống nước tới, lần này Khả Hoan quyết định cứ đi lấy nước như mọi người, cô có lỗi gì đâu mà phải chịu sự chèn ép vô lý của đám nữ nô kia. Nghĩ vậy cô chậm rãi đi theo đám người về phía nước uống.
Đột nhiên, cô cảm giác có một ánh mắt sắc bén đang nhìn về phía mình, theo bản năng cô nhìn lại. Đó là một người đàn ông mặc trang phục truyền thống Ả rập màu lam, ngồi trên một chiếc ghế gỗ đang tà nghễ nhìn chằm chằm cô. Khả Hoan lập tức thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhưng vẫn cảm giác ánh mắt nóng bỏng đang chiếu trên người. Cô có chút hốt hoảng, tại sao hắn lại nhìn cô như vậy, không giống bọn đốc công vẫn nhìn tí nào. Hắn cũng là đốc công sao? Liệu hắn có làm điều gì bất lợi với mình không?
La Y lúc đó đang ăn điểm tâm, con mồi của hắn cuối cùng cũng tới, bõ công hắn rình rập cả buổi. Hắn có chút ngạc nhiên, cô gái này hôm qua tay chân còn chậm rì rì, hôm nay thao tác có vẻ thành thục hơn nhiều, hóa ra cô nàng cũng thông mình và có chút bản lĩnh đấy chứ. Thật là cao hứng khi vớ phải tiểu mỹ nhân thông minh như thế này.
Khả Hoan đi xa dần, rốt cuộc buông lỏng phòng bị, chắc hắn chỉ là đốc công mà thôi, đang suy nghĩ thì cô nghe thấy tiếng kêu của đám nữ nô, nhìn ra mới thấy một cô bé vừa bị ngã sấp xuống. Việc đói khát cộng với trời nắng nóng khiến nữ nô ngất xỉu là chuyện thường, đám đốc công mặc kệ, coi như để cho họ tự sinh tự diệt. Hai mươi phút sau Khả Hoan không thấy cô bé tỉnh lại, theo bản năng nghề nghiệp Khả Hoan quên mất thân phận hiện tại của mình vội vã chạy tới bên cạnh cô bé.
Đó là một cô bé khoảng chừng 13, 14 tuổi, còn chưa phát dục hết, mắt nhắm chặt, mặt ửng hồng, Khả Hoan sờ trán ước đoán cô bé đang sốt khoảng 40 độ. Nghe mạch đập trên cổ tay có vẻ rất nhanh, Khả Hoan ôm lấy cô bé đến bên gốc cây, cúi xuống giúp cô bé hô hấp nhân tạo.
Tất cả mọi người ngây người hoảng sợ, vài người định lao ra ngăn trở thì La Y ngăn lại, đám nữ nô kia đều đang có chung suy nghĩ, là Khả Hoan đang thi triển yêu pháp, chả mấy chốc sinh mệnh của cô bé nô lệ kia sẽ chấm dứt dưới tay ma nữ này. La Y chăm chú nhìn Khả Hoan, hắn không tin cô gái này là phù thủy, có thể hút đi hồn phách con người nhưng tạm thời hắn cũng không hiểu Khả Hoan đang làm gì nên muốn theo dõi một lúc.
Khả Hoan chuyên tâm hô hấp cứu người, dùng tay chống đẩy ngực cô bé để thông khí trong phổi, liên tục như thế khiến mồ hôi cô chảy đầm đìa. Đúng lúc đó một phụ nữ trung niên thét lên chói tai chạy vọt về phía Khả Hoan, hung hăng đẩy cô ngã lên mặt đất rồi ôm cô bé nô lệ khóc rống lên.
Bà ta chính là mẹ của cô bé, dẫu biết cô bé đang phát sốt nhưng vẫn phải cố hoàn thành chỉ tiêu được giao ngày hôm nay, vì không muốn con gái bị đánh, bà đã từ chối cơ hội đi uống nước mà ở lại chuyên tâm hái bông. Bà không ngờ con bé lại lăn ra ngất xỉu, nghe tin chạy tới thì thấy cảnh này nên nhất thời không kiềm chế được cảm xúc.
Khả Hoan đứng lên định giải thích cụ thể tình huống nhưng một tiếng cũng không biết nói, cô đành im lặng đứng nhìn. La Y lúc này mới khoan khoái bước lại, bọn đốc công đi ngay sau lưng, trong tay nắm chặt roi da hung ác nhìn cô.