Lâm Khả Hoan mở to mắt, trong phòng một mảnh hắc ám. Vươn người sang bên cạnh chỉ thấy ga giường trống rỗng, vốn đang mông lung trong cơn buồn ngủ, trong lòng dâng trào nỗi bi thương khôn tả, cô một lần nữa nhắm mắt lại và nước mắt nhịn không được lại tuôn rơi.
Tô Nghị, Tô Nghị, Tô Nghị…… trong lòng Lâm Khả Hoan tràn ngập đau lòng và chua sót, cô đem chăn kéo qua đỉnh đầu, nhẹ giọng khóc nức nở.
Vào tháng 2, miền Bắc buổi sáng bình minh lên muộn, lại vào khí xuân nên không gian bao phủ tầng sương mù ẩm ướt làm cho tâm tình con người cũng càng trầm thấp u buồn. Khả Hoan ngâm mình trong bồn tắm, hơi nước bao phủ khiến mi mắt cô ngập tràn hơi nước, làn da ngâm nước nóng đã hơi phiếm hồng. Khả Hoan khẽ vuốt ve thân thể, cảm giác như Tô Nghị đang cưng nịnh cô “ Hoan HOan đừng có kỳ mạng quá, làn da của em quá mềm, xem kìa, kỳ mạnh tay quá làm da đỏ hết lên rồi. Đứng dậy mặc quần áo vào đi nào”. Khả Hoan kinh ngạc nhìn hình ảnh người con gái cô đơn trong gương, đúng là Tô Nghị sẽ không bao giờ kiên nghị cầm áo tắm chờ bên cạnh để lau tóc cho cô nữa. Những gì trước kia thuộc về cô giờ đã thuộc về người con gái khác. Khả Hoan vẫy vẫy tóc, cố không cố nhớ lại những gì đã qua, nhưng đến khi mở cửa phòng tắm, nhìn lại sau cửa, Khả Hoan lại đỏ mắt lên khi thanh tâm xa xưa vọng lại “Mau mặc đồ vào kẻo cảm lạnh”, thanh âm cô hằng mong chờ mà giờ đây quá xa xôi…
Khả Hoan mặc áo tắm, lười nhác ngồi trước gương trang điểm. Trong gương là cô gái 24 tuổi với làn da hơi trắng so với người thường nhưng toát ra vẻ thanh tú và xinh dẹp hơn người, gương mặt trái xoan với đường nét hài hòa càng tôn lên vẻ nữ tính thanh tú. Ánh mắt sâu thẳm như nước hồ thu, tuy so với những lời có cánh trong văn thơ thì hơi quá nhưng nét thanh thuần tinh khiết hiển lộ rõ ràng. Dù đã trải qua 2 năm sống chung với nam nhân nhưng trên mặt cô không hề lưu lại dấu vết gì.
Khả Hoan chậm rãi đeo đồ trang sức lên mình, nhìn bên ngòai không thấy có vẻ gì là cô đang rất yếu đúoi về mặt cảm xúc nhưng bên trong trái tim cô đang tràn nhập sự yếu ớt và bất lực. Gia cảnh của cô rất tốt, nên từ nhỏ đến lớn cô không phải trải qua chút gian khổ nào, thuận buồm xuôi gió tốt nghiệp với điểm cao chót vót tại Đại học Y. Tốt nghiệp, cô lại gặp và yêu Tô Nghị – một nghiên cứu sinh hơn cô 6 tuổi, anh luôn chăm sóc và cưng chiều cô hết mức, điều đó càng làm cho cô không phải lo lắng bất cứ điều gì trong cuộc sống. Cô đã nghĩ cuộc sống cứ mãi tiếp diễn như vậy, cuộc sống của cô đã có Tô Nghị, đó là điều hoàm mĩ nhất, cái cô chờ đợi chỉ là đám cưới cùng Tô Nghị và sinh con đẻ cái, tiếp đến là sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long
Nhưng cô ngàn vạn lần không dự đoán được, người đàn ông đã che chở cho cô bao nhiêu năm đó, một tháng trước lại nói lời chia tay với cô.Điều này đối với Khả Hoan là một cú sốc lớn, bởi cô đã có thói quen được anh che chở, săn sóc, quen được hưởng thụ tình yêu mà anh ban phát, quen được dựa dẫm vào bờ vai dày chắc của anh. Cho nên sự chia tay của anh đã làm cho cô dường như không thể đứng dậy, đó là một nỗi đau dày xéo tâm hồn, đau đến tận xương tủy, cô không có đủ can đảm tự sát nhưng từng ngày phải đối mặt với sự cô đơn đối với cô đó là sự tra tấn khủng khiếp nhất
Khả Hoan soi gương lần cuối, tự đánh giá gương mặt trong gương đã thật sự bình thường, không có dấu vết ẩn hiện của sự đau đớn, cô mới bắt đầu thay quần áo. Cô cũng giống như bao cô gái khác, tuy nội tâm đau đớn nhưng không muốn thể hiẹn ra bên ngoài.Cô có thể nằm trong chăn khóc một đêm nhưng không cho phép mình buổi sáng sớm mắt sưng húp đi làm, để rồi trở thành đề tài cho đồng nghiệp bàn tán, rằng cô đã bị đá và hiện đang lê lết như thế nào, sẽ rất mất sĩ diện.
Trong tủ quần áo, một nửa vẫn là quần áo của Tô Nghị, mặc dù lúc rời đi anh đã nói với cô là quần áo của anh tùy cô xử lý nhưng Khả Hoan lại tiếc nuối không nỡ ném đi bởi hầu hết đều là 2 người tự tay đi lựa chọn, đặt mua, trên từng thứ còn lưu lại hương vị của anh. Con người thật luôn mâu thuẫn, có lúc muốn bước sang trang mới của cuộc đời, quên toàn bộ chuyện cũ, có lúc lại luyến tiếc quá khứ đến độ tự tra tấn bản thân mình. Trong lòng Khả Hoan lại dâng lên một cỗ chua sót, cô nhanh chóng lấy ra 1 bộ quần áo và khép nhanh cửa tủ, không muốn tiếp tục thương tâm.
Ngồi xe buýt, Khả Hoan mơ hồ nhìn cảnh tượng xung quanh, vì nhiều sương mù nên tầm nhìn thấp, thậm chí giơ tay lên cũng không biết đang chạm vào cái gì, ngã tư đường chằng chịt ô tô mờ ảo di chuyển, Khả Hoan lại nhớ đến Tô Nghị, không biết giờ này anh có lái xe cẩn thận không, có để ý sương mù hay không? Nhớ năm đó còn trong trường, Khả Hoan cũng định học lái xe nhưng Tô Nghị lại nói “Học lái xe rất vất vả, còn phải nịnh nọt cả thầy giáo dạy nữa, anh không muốn em chịu khổ, với lại đời này đã có anh cả đời lái xe cho em, em học làm gì nữa đâu” Những khoảnh khắc ngọt ngào của quá khứ giờ đã trở thành liều độc dược đối với Khả Hoan. Dạ dày quặn lại khiến Khả Hoan nhíu mày, nếu là trước kia khi Tô Nghị nhìn thấy nhất định sẽ ôm cô vào ngực và thì thầm trách cứ “Bảo em ăn cơm rồi mà không chịu ăn, nhìn xem dạ dày lại đau rồi đây này”
Khả Hoan nước mắt trào ra, cả tháng này trong mộng cô luôn mơ thấy anh, luôn tự hỏi tình yêu Tô Nghị dành cho cô trước kia là thật hay giả?Nếu là giả thì tại sao anh lại yêu và săn sóc cô đến như vậy, không phải 1 ngày 2 ngày mà là hàng năm trời. Nếu là thật thì tại sao chỉ trong một đêm tất cả có thể đổi thay? Liệu có phải do cô quá yếu ớt không thể thừa nhận sự thạt này hay là do cô chưa bao giờ thật sự hiểu con người chân chính của Tô Nghị?
Tám giờ kém 10, Khả Hoan đến bệnh viện lớn thứ 2 của thành phố, Sau 5 năm học tập vất vả, cô đã trờ thành bác sỹ ngoại khoa trẻ với chuyên môn tốt nhất. Tất nhiên trừ việc nàng cố gắng tự lực còn có việc Tô Nghị lúc đó đang là cục phó Cục Vệ sinh hết lòng giúp đỡ. Do vậy Khả Hoan càng phải tránh để cho đồng nghiệp biết chuyện, sợ mọi người không hiểu lại nghĩ nàng ăn cháo đá bát, để rồi xôn xao bàn tán lời ra tiếng vào.
Đi dọc hành lang đều có người chào hỏi không ngừng, ở bệnh viện Khả Hoan nổi tiếng là ôn nhu hiền thục, đối với người trên tôn kính, đối với đồng nghiệp hòa đồng, khiêm nhường, luôn làm tốt phận sự. Mặc dù trước khi các chị em không phục lắm việc cô được đề bạt nhưng đến giờ mọi người đều hiểu và coi cô là bạn bè; coi như có được như ngày hôm nay đều là do một tay Tô Nghị chỉ bảo. Chỉ riêng ở nhà và ở bên Tô Nghị, Khả Hoan vẫn luôn luôn là một đứa trẻ lớn xác, và cô không bao giờ phải che dấu điều đó.
Lâm Khả Hoan ở trong phòng rửa tay rồi mới đi thay áo dài. Bác sỹ Chu Phương trực đêm, vừa ngáp vừa đi tới bên nàng hỏi: “Tiểu Lâm, em hỏi bạn trai em xem lần này viện trợ chữa bệnh sẽ tổ chức ở nước nào?. Lâm Khả Hoan giật mình, mỉm cười trả lời:“Chu tỷ, em cũng chưa rõ, anh ấy mấy hôm nay rất bận, em còn không gặp nữa là, điện thoại tới cũng là thư ký nghe máy, em lại càng ngại hỏi”
Chu Phương gật gật đầu: “Ai dà, không biết sẽ là nơi xa xôi lạc hậu nào đây?”
Khả Hoan biết nếu thành lập tổ chuyên viên trợ thì tính ra CHu Phương có khả năng phải đi nhiều nhất vì con trai Chu Phương năm nay lên trung học, chồng chị cũng đang đi nước ngoài, nếu cô đi lần này không khéo con trai lại thi rớt trung học, Khả Hoan không biết nghĩ gì tự tự nhiên lại thốt ra :”Chu tỷ an tâm đi, nếu thực sự phải đi viện trợ, em sẽ tính nguyện đi, chỉ tiêu của phòng mình em xin lĩnh” Chu Phương sửng sốt: “Cảm ơn em, TIểu Lâm, nhưng chị sợ các sếp không đồng ý đâu” Nói xong còn cố ý trừng mắt trêu chọc.
Khả Hoan im lặng một lúc mới hiểu được Chu Phương ý tứ: Tô Nghị sẽ không bao giờ đồng ý. Khả Hoan không thể tiếp tục tỏ vẻ vui cười được nữa, cô đành phải cười khổ cho qua chuyện nhưng đối với Chu Phương thì nụ cười đó lại mang nghĩa khác.