Lục Mân Sâm nuông chiều Tô Dư rõ ràng là không có điểm mấu chốt, Tô Dư cũng phát hiện nhưng cô không dám yêu cầu quá nhiều trước mặt hắn.
Thời gian cũng dần trôi qua, cuộc sống của bọn họ bắt đầu ổn định hơn, Tô Dư cũng đã quen với những nụ hôn sâu của hắn. Một người đàn ông trưởng thành ăn mặc chỉnh tề, kiềm chế bản thân để cho cô ngồi lên đùi, sau đó dùng tay xoa dịu khiến cô cảm nhận được một cảm giác an toàn từ thể xác đến trái tim khác hẳn với cái cảm giác mà Lục Chương mang lại.
Trời bên ngoài đang mưa phùn, nhiệt độ giảm vài độ, gió thổi vào người sảng khoái, dễ chịu.
Đèn bên trong hội trường sáng choang, người đàn ông đẹp trai chỉ cần ngồi ở vị trí trung tâm là đã cảm nhận được khí lực mạnh mẽ. Tổng giám đốc tập đoàn Lục thị có tiền có thế, mặt mũi đẹp trai, dáng người săn chắc, quan trọng nhất là còn chưa kết hôn nên có khá nhiều người cảm thấy rất hứng thú.
Một giọng nói quen thuộc và từ tính vang lên, đã mười phút trôi qua kể từ một tiếng đồng hồ quý báu, thỉnh thoảng còn có tiếng chụp ảnh từ đám người truyền thông phát ra. Xung quanh Tô Dư chỉ toàn là giáo viên, không có ai nói chuyện với cô, Cố Nam Trì ngồi bên nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: “Em khó chịu sao?”
Giọng nói của Cố Nam Trì đã làm Tô Dư giật mình, mới nhớ tới anh ta đang ngồi bên cạnh, cô không biết có người đang nhìn mình hay không, nhỏ giọng nói: “Tôi không hiểu chú Lục nói gì cả, hơi buồn ngủ một xíu.”
“Bình thường thôi, em cũng không học mấy thứ này nữa, nếu mệt thì anh cho mượn bờ vai này.”
“Không cần đâu ạ, cảm ơn.”
Tô Dư che môi nhẹ nhàng ngáp một cái, không để cho người khác phát hiện ra mình mệt mỏi.
Hai mươi phút trước.
Tô Dư đứng trên hành lang đợi Cố Nam Trì, trên tay cô xách một túi quà, đứng bên cạnh là trợ lý Nguyên. Lớp học sáng sủa khang trang cách hội trường không xa.
Cô đếm nhẩm thời gian trong lòng, còn luôn hỏi trợ lý Nguyên hết lần này tới lần khác.
Cố Nam Trì chạy một mạch tới đây, thở hổn hển nói: “Xin lỗi em, anh định tới sớm một chút nhưng lúc đi trên đường lại gặp phải thầy giáo, sao em muốn gặp anh vậy?”
Tô Dư nghe được giọng nói thì cảm thấy nhẹ nhõm, cô sợ mình sẽ tới trễ, Lục Mân Sâm lại về nhà trách mắng cô nữa.
Bốn phía đều có học sinh đi ngang qua, chỉ thấy Tô Dư giơ tay đưa túi quà màu xanh lam tinh xảo cho Cố Nam Trì, nói: “Đàn anh, cảm ơn chocolate lần trước anh tặng nha.”
Đây là món quà mà Lục Mân Sâm kêu trợ lý Nguyên chuẩn bị, cô ấy nói đây là một chiếc đồng hồ đeo tay thông thường dành cho đàn ông.
Tô Dư cũng không nghi ngờ, cô không muốn người khác biết quan hệ của mình và Lục Mân Sâm, với mức sống bây giờ thì cô không thể tặng một món quà đắt giá được.
Cố Nam Trì sửng sốt một lúc, anh ta cười nói: “Em tuyệt tình thật đấy.”
Ngoài miệng anh ta nói như vậy, nhưng tay vẫn cầm lấy món quà của Tô Dư. Cố Nam Trì là một người biết quan tâm tới tâm trạng của người khác, điều kiện gia đình anh ta sung túc, không thiếu món đồ nào, biết lần này Tô Dư rất nghiêm túc nên anh ta cũng không làm khó.
Giọng nói của mọi người xung quanh đang xôn xao về mối quan hệ của hai người, ngón tay Tô Dư khẽ nhúc nhích, một lần nữa cô thấy mình quyết định rất chính xác. Cô không phải là một người hoàn toàn tốt, cũng không nhiệt tình như Cố Nam Trì đối xử với người khác.
Lục Mân Sâm cũng không cho phép cô ở với người khác nữa, thói quen sạch sẽ của hắn mạnh đến mức nhiều người không thể chịu nổi, về chuyện tình cảm cũng giống vậy.
Anh ta hỏi: “Anh còn tưởng rằng hôm nay không có cơ hội chào hỏi với em nữa đấy, chúng ta cùng đi nghe diễn thuyết đi, dù sao cũng thuận đường mà.”
Đột nhiên trợ lý Nguyên đứng một bên nói: “Tổng giám đốc Lục ra lệnh cho tôi ở bên cạnh Tô Dư, nhưng lúc nãy bên luật sư nhắn tin tới cần tôi xác nhận lần cuối. Chắc sẽ mất khoảng nửa tiếng đồng hồ, để chỗ tôi trống nhìn không tốt lắm, Tiểu Cố này, cậu có thể giúp tôi chăm sóc Tô Dư một lúc không?”
Cố Nam Trì nhìn về phía Tô Dư, suy nghĩ chốc lát rồi đồng ý.
Đầu ngón tay Tô Dư khẽ nhúc nhích, cũng không lên tiếng từ chối.
Cuối tuần trước Tô Dư có đến dạy cho cậu bé có đôi mắt không nhìn thấy gì như cô, hai người bọn họ đều giống nhau về tính cách ngoan ngoãn, nhưng cậu bé tốt hơn cô một chút vì có ba mẹ nuôi chăm sóc rất chu đáo.
Tô Dư dạy cậu bé rất tốt, cũng lấy được cơ hội lần sau đến dạy tiếp. Cũng chính là từ lần gặp lại trợ lý Nguyên đó, trông cô ấy hơi kỳ lạ, luôn muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Thỉnh thoảng còn nói bóng nói gió hỏi người bên cạnh lừa cô thế nào, lúc cô đang thắc mắc chuyện gì xảy ra, trợ lý Nguyên mới nói cho cô biết là có thể Lục Chương đang giấu cô chuyện gì đó.
Thỉnh thoảng Lục Chương cũng hay nói dối Tô Dư, cô đều biết cả, có đôi lúc cô còn chưa đoán được anh định làm gì, nhưng cô nghĩ rằng những lời mà Lục Chương nói dối đều có ý tốt, nên không tính là lời nói dối.
Những thứ Lục Mân Sâm đưa chỉ cần cô ký tên vào là được, mọi việc còn lại đều do người khác xử lý. Trợ lý Nguyên là người xử lý chuyện này, nên cô không nghĩ tới mấy chuyện sau nữa.
Trợ lý Nguyên có thể làm việc tại tập đoàn Lục thị cũng cho thấy năng lực và sự sáng suốt của cô ấy khác hẳn người thường, cô ấy luôn cẩn thận trong lời nói và cách làm việc. Tô Dư nghĩ nếu trợ lý Nguyện phát hiện ra quan hệ của mình và Lục Mân Sâm, thì sao có thể để cho mình và Cố Nam Trì đơn độc đi chung với nhau được?
Cô nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ đoán là do Lục Mân Sâm ra lệnh, thật sự là cô không đoán được suy nghĩ của hắn.
Rõ ràng là cô và Cố Nam Trì đang ngồi chung với nhau, chỉ biết ngồi đó chứng thực những tin đồn truyền rằng bọn họ đang hẹn hò, dường như hắn cũng không thể nhịn được những điều này.
Tô Dư rũ mắt xuống, cô được trợ lý Nguyên dẫn đến chỗ ngồi của mình, sau khi ở lại cô hít một hơi thật sâu ngăn bản thân đừng suy nghĩ thêm nhiều.
Trường học của bọn họ rất lớn, Tô Dư chỉ thường ở trong lớp học hoặc phòng thực hành nên không quen thuộc với trường như Cố Nam Trì. Xung quanh đều nghe thấy tiếng xì xào bàn tán, Tô Dư nghe được mọi người nói quả nhiên hai người bọn họ đang hẹn hò với nhau.
Vốn dĩ hội trường đã ồn ào rồi nay lại càng ồn ào hơn, qua một lúc sau thì đột nhiên lại im lặng hết, sau đó là bài phát biểu thường xuyên của thầy hiệu trưởng, bài diễn thuyết của sinh viên, đến lúc Lục Mân Sâm diễn thuyết, Tô Dư đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.
Giọng nói Lục Mân Sâm rất dễ nghe, nhưng lúc này đối với Tô Dư mà nói thì nó như một bài hát ru ngủ, cô dựa vào ghế ngủ gà ngủ gật, không phát hiện ra có một tầm mắt nhìn mình.
Cô nghĩ mình nên ở bên cạnh Lục Mân Sâm lâu hơn, bây giờ cô thậm chí còn nghe không hiểu hắn đang nói gì.
Sau khi Tô Dư bị đánh thức, cô còn chưa biết chuyện gì xảy ra, cô ngủ gục trên bờ vai Cố Nam Trì, một lát sau cô sửng sốt dựa vào tay ghế vịn, nhanh chóng ngồi thẳng dậy.
Sau khi hoàn thành xong công việc, trợ lý Nguyên vội vang quay lại nói có người tìm.
Cố Nam Trì thấp giọng nói: “Để tôi đưa hai người ra ngoài.”
Trợ lý Nguyên đỡ Tô Dư lắc đầu nói: “Không cần đâu, đồ đang để ở phòng làm việc của tổng giám đốc Lục. Chúng tôi phải đến công ty một chuyến.”
Cố Nam Trì ngẩn người, không biết sao lại cảm thấy kỳ lạ, anh ta đùa giỡn nói: “Hôm nay tổng giám đốc Lục nói rất hay, còn cho ba cơ hội để đặt câu hỏi nữa. Nếu không phải sợ đánh thức Tô Dư, tôi cũng muốn giơ tay hỏi ngài ấy một chút.”
Trợ lý Nguyên dừng lại một lúc, nhớ tới lời Lục Mân Sâm đã nói, cô ấy mờ mịt nhìn Tô Dư, sau đó đành nói: “Chờ sau này chắc sẽ có cơ hội.”
Tô Dư khẽ xoa đôi mắt, mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn nghe trợ lý Nguyên rời đi.
Mặt trời lấp ló sau những đám mây chằng chịt, dường như trời lại muốn đổ mưa.
Đợi đến lúc lên xe, Tô Dư mới hỏi: “Trợ lý Nguyên, sao chú Lục lại đến trường tôi vậy?”
Trợ lý Nguyên trả lời: “Hạng mục bên thành phía đông rất khó, hiệu trưởng trường các cô tới giúp một chút. Tổng giám đốc Lục là bạn của ngài ấy nên mới tới đây một chuyến.”
“Nhưng chú ấy không cho phép tôi với đàn anh Cố qua lại.”
“…..Sau này cô đừng kết thân với Cố Nam Trì quá, ngài Lục cho cô và cậu ta lui tới chẳng qua là do chuyện của cô và Lục Chương bị bàn tán quá nhiều, tổng giám đốc Lục không muốn trả lời trực tiếp.” Trợ lý Nguyên do dự một lát, mới thấp giọng hỏi: “Cô với ngài ấy có chuyện gì xảy ra vậy?”
Trợ lý Nguyên không dám tưởng tượng ra quan hệ của bọn họ, cô ấy và chồng mình là bạn học từ thời đại học, bây giờ gia đình hạnh phúc, nên đặc biệt coi trọng mối quan hệ giữa Cố Nam Trì và Tô Dư.
Lục Mân Sâm lớn tuổi hơn Tô Dư rất nhiều, những điều hắn trải qua cũng nằm ngoài sức tưởng tượng của Tô Dư.
Dường như cô ấy quyết định lâu lắm mới hỏi vấn đề này, Tô Dư trầm mặc chốc lát rồi nhẹ giọng nói: “Tôi thích chú Lục.”
———————–
Lần này Tô Dư tới để ký hợp đồng khác, hắn tặng cho cô một căn hộ cao cấp tầng 27 ở vị trí trung tâm thành phố. Thang máy VIP trực tiếp đi thẳng lên văn phòng hắn, trên đường đi không gặp ai cả.
Khó trách Lục Mân Sâm vẫn không có người tình, cứ theo cái kiểu tiêu tiền hào phóng của hắn thì không biết sẽ tặng bao nhiêu thứ nữa.
Tô Dư ngồi trên ghế sofa suy nghĩ vu vơ, không phát hiện ra biểu cảm của trợ lý đang rất vi diệu, căn hộ cao cấp nhà giàu gần tập đoàn Lục thị giá cả rất cao. Mà không nói về giá cả của nó, vấn đề ở chỗ là nơi đó chính là nơi Lục Mân Sâm thường hay nghỉ ngơi.
Đây có lẽ là đãi ngộ của ngài ấy dành cho nửa kia của mình.
“Chút nữa tôi mang cô qua đó tham quan.” Trợ lý Nguyên nói: “Tổng giám đốc Lục đã cho tôi biết mật khẩu rồi.”
Tô Dư khẽ gật đầu, nói: “Tôi có thể ở lại chờ chú Lục được không? Chắc chút nữa chú ấy sẽ quay lại.”
Hợp đồng này có thể ký ở bất kỳ chỗ nào, Lục Mân Sâm muốn cô tới phòng làm việc của hắn, có lẽ vì hắn muốn cô ở lại.
Công việc của Lục Mân Sâm mấy ngày nay vẫn vậy, không có thời gian để về nhà, cô chỉ có thể cách ngày mới nhìn thấy mặt hắn.
Trợ lý Nguyên thở dài nói: “Cô nằm trên sofa ngủ một giấc đi, nơi này là phòng của ngài ấy, không ai vào đây đâu.”
Tô Dư trả lời lại một tiếng.
Trợ lý Nguyên vẫn chưa thể chấp nhận được mối quan hệ giữa bọn họ, nhưng cô ấy cũng không nói gì.
Phòng làm việc an tĩnh không có chút tạp âm nào, được trang trí đẹp đẽ nhưng lại lạnh lẽo, đây là nơi Lục Mân Sâm hay làm việc. Tô Dư gối đầu lên cánh tay mình, nhắm mắt lại suy nghĩ tới tương lai.
Gần đây Lục Chương rất ít khi gọi cho cô, có lẽ là đang bận chuyện gì đó, cô không thể làm phiền anh được. Hôm nay vô tình dựa vào Cố Nam Trì ngủ, chắc chắn Lục Mân Sâm đã nhìn thấy.
Nghe hắn diễn thuyết mà cô còn có thể ngủ như vậy, không biết chút nữa hắn lại trách mắng cô hay không đây.
Lục Mân Sâm chính là người như vậy, chắc chắn sẽ hỏi cô trước khi không có chuyện gì xảy ra, đợi đến lúc cô không trả lời thì lại lên tiếng trách mắng cô không chú ý.
Tô Dư càng nghĩ càng cảm thấy mình có lỗi, mới nãy cô vẫn còn hơi buồn ngủ, nhưng bây giờ lại không buồn ngủ chút nào.
Cô ngồi dậy xoa trán, áo sơ mi trắng trên người được thiết kế tinh tế và ôm sát, từng chiếc cúc được cài vừa đúng.
Tay Tô Dư chống lên ghế sofa, cô muốn uống nước.