Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Không Thể Để Mất Anh - Hoàng Anh

– Không cần nó nữa, về nhà với anh.. anh nuôi…
– Anh ơi huhu..
– Không có gì phải khóc cả, nó không xứng để em phải rơi nước mắt.
– Huhu nhưng em đau lòng và căm hận lắm, tại sao anh ta có thể lừa lọc em như vậy, em yêu anh ta thật lòng, tại sao anh ta lừa em huhu tại sao vậy hay là có hiểu làm gì không anh ?
– Vì nó không thương em, nó chỉ lợi dụng em thôi. Bỏ nó đi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu..

Tôi đang khóc nhưng nghe anh Quân nói mà ngẩng lên nhìn anh. Bàn tay lau những giọt nước mắt ướt nhoè trên gương mặt tôi mà nói:

– Em phải vui vì nhận ra bộ mặt khốn nạn của nó sớm. Đừng khóc nữa, nó không xứng để em rơi nước mắt.
– Nhưng mà sao anh lại nói chúng ta bắt đầu lại từ đầu, em không hiểu.

Anh cười nhẹ:

– Thì em quay về, chúng ta sẽ bắt đầu cuộc sống mới không có cái thằng chó đó chứ sao, khờ quá…Thôi nín, không khóc nữa…

Anh Quân dỗ dành một lúc tôi cũng nín hẳn. Anh biểu tôi lên xe đợi anh một lúc.

– Anh định làm gì?
– Thế nào thằng chó đó cũng biện minh nọ kia nên anh phải chặn đầu nó trước. Lên xe đi, mọi chuyện để anh lo.
– Nhưng mà..
– Lên xe đi…

Anh Quân mở cửa xe cho tôi lên ngồi rồi đi vào trong nhà của Kiệt tầm vài phút thì đi ra. Lúc lên xe, anh nghĩ gì mà quay sang nói với tôi:

– Đợi anh thêm một chút nữa, anh đi một vòng rồi chúng ta về.
– Nhưng anh đi đâu, cho em đi với.

Anh Quân xoa xoa đầu tôi như hồi tôi còn bé:

– Ngoan đi, ngồi ở đây đợi anh.

Anh mở cửa xe đi xuống, tôi ngồi một mình nghĩ lại khoảng thời gian tôi và Kiệt đã yêu nhau, mà yêu nhau hay chỉ có mình tôi yêu anh ta, bản thân chỉ là công cụ trên con đường tiến thân của anh ta mà thôi. Ngày trước dù ba mẹ và các anh nói thế nào tôi cũng không tin Kiệt là người xấu. Trong mắt tôi Kiệt là một chàng trai hiền lành chu đáo, nhẹ nhàng ấm áp. Anh không cọc cằn như anh Quân, lúc nào cũng chiều theo mọi ý thích của tôi chứ không làu bàu như anh Quân rằng “ Uống nước ngọt cho lắm vào rước bệnh vào người.” Nếu hôm nào tôi thức khuya xem nốt bộ phim Kiệt sẽ nói “Xem xong rồi đi ngủ ngay nhé” Còn anh Quân, anh sẽ gấp ngay cái máy tính của tôi lại, khuôn mặt cau có “Biết mấy giờ rồi không, gần 3 giờ sáng không đi ngủ, không biết quý trọng sức khoẻ. Ngủ đi..”

Và còn ti tỉ thứ khác. Khi đó tôi còn trách anh mình chả tâm lý và nhẹ nhàng như Kiệt, lúc nào cũng quát nạt tôi cả. Bây giờ nghĩ kỹ lại là anh thương tôi, lo cho tôi, còn Kiệt… thì chưa chắc.

Truyện độc quyền trên fb Diễm My Hoàng Anh, tuyệt đối không được sao chép truyện dưới mọi hình thức, tự ý lấy truyện được coi là hành vi ăn cắp bản quyền.

Anh Quân đi đâu đó một lúc lâu thì quay lại. Lúc này tôi muốn đến bệnh viện hỏi mẹ Kiệt cho ra lẽ nhưng anh Quân nói không cần. vì dù tôi đến đó thì bà ấy cũng sẽ phủ nhận.

– Nhưng không hỏi rõ em tức lắm.
– Em cứ về nhà, nó nhất định sẽ tìm em giải thích.

Đoạn đường từ quê Kiệt về thành phố dài đằng đẵng. Tôi càng nghĩ càng không chấp nhận nổi hiện thực này, tận sâu trong nỗi thất vọng vẫn mong chờ kì tích, mong chờ Kiệt chạy đến và cho tôi câu trả lời thỏa đáng nhất.

Lúc sau, Kiệt gọi đến cho tôi.

– Chi, em đang ở đâu vậy?
– Tôi đang muốn hỏi câu đó, anh đang ở đâu?
– Anh đi bốc thuốc cho mẹ vừa về đến bệnh viện thì nghe mẹ và chị Thơm nói em có xuống. Sau không báo trước với anh gì cả?
– Tôi báo bằng niềm tin hả, điện thoại anh tôi có gọi được đâu.
– À điện thoại anh hết pin. lo lubu bệnh tình của mẹ chứ có rảnh rỗi ôm điện thoại mãi đâu mà em trách anh.

Tôi cười nhạt:

– Là tôi sai, ngay từ đầu đã sai rồi.
– Em đang nói cái gì vậy? Chi, em thấy anh chưa đủ mệt hay sao em thôi cái trò giận dỗi vô cớ đi được không, em trưởng thành lên được không? Anh xin em đấy, chúng ta sắp có con với nhau rồi, em chuẩn bị làm mẹ rồi, đừng lúc nào cũng như vậy chứ.
– Tôi chỉ nói một câu mà anh đã tuôn một tràng như vậy thì chắc hẳn anh đã ấm ức khi bên tôi lắm nhỉ?

Bên đầu dây kia Kiệt hơi khựng lại, âm giọng nhỏ hơn sự cáu gắt ban nãy:

– Không có. Chẳng qua anh áp lực một chút, em phải hiểu và thông cảm cho anh.
– Khi nào anh lên?
– Để mẹ ra viện anh lên.
– Anh cứ chăm mẹ anh đi, khi nào anh lên chúng ta nói chuyện, tôi có chuyện muốn hỏi anh?
– Chuyện… chuyện gì …?
– Chuyện gì thì gặp rồi sẽ nói, tôi không muốn nói qua điện thoại.
– Chi.. có chuyện gì vậy em, sao anh nghe giọng em không được vui?
– Gặp rồi nói.

Tôi tắt điện thoại, cứ nghĩ khi Kiệt gọi đến tôi sẽ khóc bù lu bù loa lên, hỏi tại sao anh ta lại lừa dối tôi, tại sao không cho tôi biết sự hiện diện của con bé Bông, không ngờ tôi có thể bình tĩnh không khóc không la, không gào gú tra hỏi. Có lẽ đó chính là tận cùng của thất vọng.

Truyện độc quyền trên fb Diễm My Hoàng Anh, tuyệt đối không được sao chép truyện dưới mọi hình thức, tự ý lấy truyện được coi là hành vi ăn cắp bản quyền.

Về đến nhà, tôi đi về phòng nằm, anh Quân đem vào cho tôi ly sữa nhưng tôi không muốn uống.

– Em muốn yên tĩnh một mình.
– Muốn gì thì cũng ăn uống cho có sức khoẻ, mình không quý trọng bản thân thì còn trông chờ vào ai. Uống đi.
– Anh để đó đi, chút nữa em uống.
– Uống ngay đi cho nóng. Nhanh..

Tôi miễn cưỡng ngồi dậy uống từng ngụm sữa nhưng cổ họng như đang tiếp nhận thứ gì đó đắng ngắt. Cả ngày hôm đó Kiệt gọi không biết bao nhiêu lần nhưng tôi chỉ nói khi nào anh ta lên thì chúng tôi sẽ nói chuyện rõ ràng. Không biết có phải anh ta có tật giật mình hay không mà hôm sau đã lên đến, nói là đang đứng trước cổng và bảo tôi ra ngoài nói chuyện.

– Anh vào nhà đi.
– Em Ra ngoài này đi, chúng ta về nhà sẽ nói chuyện với nhau, em đang hiểu lầm anh rồi.
– Sao anh biết tôi hiểu lầm anh?
– Anh nghe nói em đã gặp ba anh và nghe ông ấy nói chuyện linh tinh. Chi, em không tin anh sao mà đi lời một kẻ suốt ngày say xỉn? Em soạn đồ đi chúng ta về nhà nói chuyện. Nhanh đi em..

Anh Quân đứng sau lưng lúc nào, cướp lấy điện thoại trên tai tôi:

– Muốn nói gì thì vào đây, không thì cút.

Nói xong anh tắt máy yêu cầu tôi không được theo Kiệt về bên đó, anh ta muốn gì thì vào nhà nói cho rõ ràng. Tầm 15 phút sau thì Kiệt đi vào, khuôn mặt lo lắng, dáng vẻ khúm núm, chẳng hiểu sao khi ấy tôi thấy Kiệt hèn dã man.

Anh Quân ngồi trên bộ ghế sô pha hỏi;

– Mày muốn nói gì thì nói đi.

Kiệt nhìn về hướng tôi, định đi vòng sang ngồi gần nhưng anh Quân không cho:

– Mày ngồi xuống đó, nói rõ chuyện mày đã có con gái ở quê cho tao nghe.
– Anh Quân chuyện không như anh và Chi nghĩ đâu. Thật ra em bị cô ta gài bẫy.
– Gài bẫy?
– Là cô ta đã gài em, trong một lần em về quê chơi có đi ăn uống với bạn, cô ta nhân lúc em say đã ngủ với em, sau đó còn nói không cần em chịu trách nhiệm gì cả nhưng mấy tháng sau lại thông báo có thai và bắt em cưới cô ta cho bằng được. Chuyện này em bị cô ta hại, cô ta cố tình giăng bẫy em. Em là nạn nhân.

Anh Quân cười:

– Vậy sao, vậy sao ngay từ đầu mày không nói cho em tao biết chuyện này mà đi giấu diếm nó?
– Vì em quá yêu Chi em sợ nói ra Chi sẽ rời xa em nên em mới im lặng không nói ra nhưng trái tim em chỉ có mình Chi mà thôi, em muốn cưới Chi, muốn cùng Chi sống với nhau trọn đời trọn kiếp.

Nói rồi Kiệt chạy qua cầm tay tôi, giải thích rằng anh không hề cố tình muốn giấu tôi mà là lo sợ, sợ khoảng cách địa vị đã khiến chúng tôi lao đao từ phía gia đình, lỡ như có thêm chuyện này càng khiến hai chúng tôi khó đến được với nhau hơn. Thậm chí Kiệt còn quỳ xuống thề thốt trong lòng Kiệt chỉ có mình tôi thôi, chỉ muốn lấy tôi, cưới tôi, cùng nhau đi qua những năm dài tháng rộng.

– Chi, hãy tin anh đi Chi, anh rất yêu em và sợ mất em. Em đừng nghe ông ta nói vớ vẩn ảnh hưởng đến tình cảm chúng mình, ông ta ghét anh nên cố ý muốn chia rẽ chúng ta đó em à, hãy tin anh, đừng tin người ngoài…

Kiệt còn khóc nữa:

– Em có biết không, khi hay tin em đã gặp ông ta và nghe ông ta nói những lời như vậy anh rất sợ, anh sợ em sẽ tin ông ta và rời bỏ anh. Anh sợ lắm Chi à, chỉ ước có phép thần thông để lập tức đến bên em giải thích cho em hiểu rõ.

Kiệt nói rất rất nhiều, khóc lóc thề thốt nhưng không hiểu sao trái tim tôi bấy giờ lại không không thấy dao động, chỉ hỏi:

– Vậy còn chuyện ba anh nói mẹ con anh chỉ lợi dụng tôi thì sao, anh cho tôi câu trả lời đi.
– Là ông ta bịa chuyện, không tin em có thể đi hỏi mẹ xem anh và mẹ có nói như thế bao giờ chưa.

Anh tôi cười:

– Chẳng lẽ mẹ mày lại bảo có.
– Vì mẹ con em không có nói dĩ nhiên là không thừa nhận rồi.
– Có cũng không dám nhận.
– Em có thể thề là em rất yêu Chi, thật lòng muốn cưới Chi làm vợ.
– Dĩ nhiên, mày chả khấn cầu được lấy em tao để dựa hơi nó và nhà tao để đổi đời.
– Anh..
– Tao thế nào? Tao nói sai à, mày chỉ lừa được em tao vì nó còn nhỏ, được gia đình tao bao bọc cưng chiều nên không nhìn bộ mặt thật của mày chứ bản chất của mày nhà tao đã nhìn ra từ lâu rồi thằng khốn ạ.

Hai mắt Kiệt đỏ lên, bàn tay cuộn tròn giống như quả đấm, anh Quân nhìn thấy thì không những không sợ mà còn ngả người dựa vào ghế, chân bắt chéo thái độ chưa bao giờ xem trọng Kiệt:

– Định đánh tao à?

Giọng Kiệt như thể hai hàm răng đang nghiến chặt:

– Em không dám.
– Mày thì có gì không dám. Thôi diễn thế đủ rồi cút mẹ mày đi, từ nay mày không được bén mảng đến đây cũng không được làm phiền em tao nữa..Biến..

Kiệt hoảng sợ bỗng ôm lấy tôi:

– Chi, em nói gì đi Chi.

Anh Quân lôi Kiệt ra khỏi tôi:

– Buông em tao ra.
– Không, em không buông, Chi là vợ em, trong bụng cô ấy là con của em, anh không thể á.c đ.ộ.c chia rẽ chúng em được. Chi, theo anh về phòng trọ, đi em..

Kiệt với Quân giằng co, bất ngờ anh Quân vung tay đấm Kiệt một cái xịt máu mũi.

– Tao đã bảo mày buông em tao ra mà , biến khỏi nhà tao..từ đây mày và em tao không có quan hệ gì nữa hết, biến..
– Anh đừng có vô lý, Chi là vợ chưa cưới của tôi, chúng tôi còn có con với nhau tại sao anh hết lần này đến lần khác ngăn chia chúng tôi, anh có ý đồ gì.
– Tao nói mày biến. Mày lừa dối em tao, lợi dụng thân thế của nó chứ yêu thương con mẹ gì.
– Tôi có yêu hay không Chi là người rõ nhất, vả lại anh hỏi Chi đi tôi đã lợi dụng gì cô ấy chứ., tôi toàn tâm toàn ý đến với cô ấy, còn anh, anh liên tục ngăn cản chúng tôi có phải anh có ý đồ gì không?

Đầu mày anh Quân nheo lại, Kiệt lại nói:

– Chắc là anh sợ Chi lấy tôi thì ba mẹ thấy gia cảnh tôi như vậy sẽ chia nhiều tài sản cho chúng tôi anh sẽ bị mất phần chứ gì. Anh Quân, anh cũng không tốt lành gì đâu.

Anh Quân nghiến răng:

– Thằng c.h.ó này mày nói cái gì vậy ?
– Không đúng sao, anh sợ hao hụt tài sản nên mới nhất quyết không để chúng tôi đến với nhau.
– Mẹ mày, mày nói điên nói khùng gì thế hả, cút ngay..

Kiệt quay sang tôi:

– Chi, chắc chắn là anh ta sợ em lấy anh nghèo ba mẹ em thương xót chúng ta sẽ cho em nhiều của hồi môn nên mới ngăn cản kịch liệt như vậy đó em. Tất cả là do anh ta hết, chắc chắn là anh ta đã mua chuộc ba anh bịa chuyện để chia rẽ chúng ta. Anh ta rất đáng nghi…

Kiệt còn chưa nói hết từ nghi ngờ thì đã ăn thêm quả đấm từ anh Quân, cú đấm mạnh khiến Kiệt ngã nháo nhào xuống sàn nhà. Không dừng lại, anh Quân lao đến túm lấy cổ áo Kiệt làm Kiệt sợ sệt:

– Anh định làm gì, anh bỏ tôi ra..
– Mày dám nói tao cấu kết với ba mày để h.ạ.i mày hả thằng c.h.ó, mày nghĩ mày là ai mà tao phải bỏ công sức ra đi h.ạ.i mày?
– Vậy tại sao anh luôn ngăn cản Chi đến với tôi chứ? Hay là anh có ý gì với em gái mình?

Nghe Kiệt nói như vậy tôi quát anh ta:

– Anh nói tào lao gì vậy hả, anh Quân là anh trai tôi đó.
– Anh trai nhưng mấy lần anh phát hiện anh ta nhìn em rất lạ. Chi, cha con còn lấy nhau được nữa là anh trai, có khi anh ta là tên biến thái đó.

Tôi tát anh ta một cái rõ mạnh:

– Anh không được xúc phạm anh tôi. Anh tôi không phải người như vậy.
– Em có phải là anh ta đâu mà biết anh ta nghĩ gì, thời buổi này chuyện gì cũng có thể xảy ra, cha ruột c.ư.ỡ.n.g h.i.ế.p con gái có bầu đầy ra kìa, em chủ quan quá đó..

Truyện độc quyền trên fb Diễm My Hoàng Anh, tuyệt đối không được sao chép truyện dưới mọi hình thức, tự ý lấy truyện được coi là hành vi ăn cắp bản quyền.

Anh Quân điên lên chỉ muốn đập Kiệt một trận thì ba mẹ tôi đi công việc về tới, thấy cảnh tượng đó mới kêu anh Quân buông Kiệt ra nói chuyện cho đàng hoàng. Hôm qua đến nay, từ lúc về nhà tôi vẫn chưa nói cho ba mẹ tôi biết việc Kiệt có con riêng. Bây giờ cũng không giấu nữa, đem tất cả mọi chuyện nói cho hai người nghe.

Mẹ nghe xong thì trừng mắt lên, bình thường bà rất bình tĩnh nhưng thời khắc đó dường như mọi chuyện giống như giọt nước tràn ly, bà liền tát vào mặt Kiệt một cái rất mạnh, giọng nói cũng mang theo sự tức giận:

— K.hốn n.ạn.

Ba giữ mẹ lại:

– Em .. bình tĩnh lại.. ngồi xuống đi em..
– Anh có nghe không, nó đã có con riêng rồi nhưng vẫn đi lừa dối con Chi, ý đồ rõ ràng như thế mà vẫn ngoan cố biện minh, mày nghĩ nhà chúng tao là con nít hay sao mà còn xảo quyệt?

Kiệt lắc đầu giải thích như lúc nãy đã nói rằng cô gái tên Ly kia gài bẫy chứ không hề có tình cảm gì cả, chỉ yêu một mình tôi. Còn bé Bông hiện tại cũng là mẹ nó nuôi dưỡng, Kiệt không có bất cứ qua lại nào với mẹ con của Bông, lòng dạ anh ta chỉ hướng về tôi thôi.

Anh Quân cười:

– Vậy sao, vậy để tao cho mày xem cái này.

Anh Quân đi vào trong phòng lấy cái laptop đem ra đặt lên bàn, mọi người vẫn chưa biết anh làm gì thì thấy anh mở lên 1 đoạn video, trong video xuất hiện một người phụ nữ, và có tiếng anh Quân hỏi:

– Cô ơi cho con hỏi nhà của thằng Kiệt sao không thấy ai ở nhà hết vậy?

Người phụ nữ trong clip đáp:

– Ôi nhà nó thì có mấy khi có người ở nhà, ba nó đi nhậu, má nó đi đánh bài, còn nó đi làm đâu trên thành phố, không có về, mà cậu là ai, tìm nhà thằng Kiệt có chuyện gì không?
– Dạ nó có vay con ít tiền nhưng con gọi không được nên đến tìm.
– Nó làm trên thành phố rồi, không có ở nhà đâu.
– Vậy ba mẹ nó đi suốt hả cô, tầm mấy giờ thì về?
– Ba nó rượu ghiền, ngày nào cũng uống, còn má nó thì mê bài tứ sắc, ngày nào cũng đi chơi bên nhà ông Tám Dần, cậu đi hỏi nhà ông Tám Dần ở đâu thì người ta chỉ cho. Mà hình như má nó bị bệnh, nhập viện rồi, cậu muốn gì thì đợt sau quay lại đi. Nó thiếu cậu nhiều không?
– Dạ 10 triệu thôi cô, nghe nó than thở hoàn cảnh khó khăn mà cần tiền đi học nên con cho mượn, lâu quá rồi nó không nói năng gì cả. Mà cô người ở đây cô thấy nó là người như thế nào.

Tôi nhìn sang Kiệt, tôi thấy anh ta nuốt nước bọt cái ực, mặt mày tái mét thì cũng đủ biết những lời nói tiếp theo chắc chắn sẽ rất khó nghe nhưng vẫn muốn nghe xem hàng xóm họ nói gì.

– Thằng Kiệt hả, nó thì được cái mặt đẹp trai học giỏi nhưng xấu tính. Hồi đó nó quen con Ly, hai đứa qua lại cũng lâu lắm, tôi tưởng nó cưới con nhỏ, nào ngờ nó đi học đại học quen con khác, về chia tay con Ly, tội nghiệp con nhỏ khóc hết nước mắt níu kéo quá trời mà thằng Kiệt tuyệt tình phụ bạc bỏ con nhỏ dù biết con nhỏ đang có chửa con nó, nó bắt con nhỏ đi p.h.á t.h.a.i vì sợ phải có trách nhiệm. hai má con nó dẫn con Ly lên trạm y tế, dụ con nhỏ b.ỏ t.h.a.i đi rồi làm lại từ đầu nhưng con Ly không chịu,. la làng trên trạm, con tôi làm y tá trên đó về kể lại nghe tội lắm.

– Thể hả cô, thằng này tệ quá.

– Tệ từ mẹ đến con, con mẹ của nó mê cờ bạc nhưng mở miệng ra là tự hào về thằng con trai bạc tình của mình ghê lắm, bà ấy nói với chúng tôi là con bà ấy quen con nhỏ nào trên thành phố á, giàu lắm nhưng ngu, mê con bả như điếu đổ, sống c.h.ế.t phải lấy thằng Kiệt làm chồng, sau này cưới nhỏ đó xong là thằng Kiệt sẽ xây nhà đón bà ta lên ở.

– Ôi thế ạ, tính xa như vậy hả cô.

Người phụ nữ kia cười nhạo:

– Chắc là do xa xôi nên bên kia không chịu tìm hiểu kỹ chứ mà biết sự tích thằng này có mà bỏ của chạy lấy cười chứ ai khùng mà nhào vô chi cho khổ. Tôi á, tôi chắc chắn thằng Kiệt lợi dụng con nhỏ trên thành phố chứ không yêu thương gì đâu. Con nó với con Ly nó có ngó ngàng tới đâu, bịch sữa còn không có cho con nhỏ uống. Mà ngộ cậu ơi, con như vậy nó lại giống y hệt thằng cha nó, nhìn là biết con ai liền, con bé dễ thương lắm mà có thằng cha khốn nạn…

Tôi đang ngồi trên ghế, nếu không tôi sợ mình không thể đứng nổi khi chính tay chính mắt nghe thấy những lời kinh khủng như vậy. Còn Kiệt, mặt anh ta tái xanh như tàu lá chuối, ấp úng biện minh và cho rằng hàng xóm bịa đặt vu khống mình. Anh Quân bấm thêm 1 đoạn nữa, người khác cũng nói y chang người kia, còn nói mẹ Kiệt đi đến đâu cũng khoe khoang có con dâu giàu trên thành phố, rất là nghe lời bà ấy, nói gì cũng nghe, sau này bà ta sẽ bắt con dâu xây cái nhà to nhất xịn nhất. nhưng Kiệt vẫn nhất mực cho rằng hàng xóm ganh tị anh ta có công ăn việc làm mới nói xấu hai mẹ con anh ta chứ mẹ con anh ta không phải người như thế.

Kiệt cầm lấy tay tôi, giọng nói hỗn loạn:

– Chi à em phải tin anh, bọn họ ganh tị anh hơn con trai bọn họ nên mới hùa nhau nói xấu anh. Em nói gì đi Chi, Chi.. nói đi em…e tin anh đúng không em.. Chi… Ngọc Chi..

Tôi nhìn Kiệt, tôi muốn nhìn kỹ con người này, rốt cuộc là tôi quá ngu ngốc hay do anh ta diễn quá đạt mà tôi bị anh ta lừa dối suốt khoảng thời gian vừa qua vẫn không nhận ra bất thường. Nếu như lần này tôi không về quê thì tôi còn bị anh ta lừa dối đến bao giờ nữa.

– Chi.. em nói gì đi Chi.. không lẽ đến em cũng không tin anh..
– Anh lừa dối tôi như vậy chưa đủ sao?
– Không có anh không lừa dối em mà anh sợ nói ra sẽ mất em và con. Đúng rồi, con chúng ta, em hãy nghĩ đến con chúng ta mà nghe anh giải thích và chứng minh trong lòng anh chỉ có mình em thôi Chi à..Chi…

Anh Quân đẩy Kiệt ra khỏi người tôi, chỉ tay vào mặt Kiệt và đuổi Kiệt đi. Ba tôi lên tiếng:

– Nhà tôi chỉ có một mình con Chi là con gái, chúng tôi ai ai cũng yêu chiều con bé, nâng niu nó như châu báu. Khi nó nói nó yêu cậu, một người có xuất thân bình thường thì chúng tôi rất lo lắng vì tôi sợ con gái tôi cực khổ vì nó đã quen với cuộc sống sung túc nhàn hạ, rồi nó có thai, nó bất chấp sự ngăn cản của chúng tôi mà dọn đến ở với cậu trong căn nhà trọ nhỏ xíu ẩm thấp thua cả cái phòng ngủ của nó ở nhà. Nhìn thấy con gái gầy gò ốm yếu chúng tôi xót biết bao, chỉ muốn ngay lập tức mang con bé về nhà mà chăm sóc. Nhưng dù sao đó cũng chỉ là vấn đề bên ngoài, tôi đã thử cố chấp nhận cho cậu thời gian để chứng minh cậu thương con bé thật, có thể mang đến cho con bé hạnh phúc, nhưng không ngờ con người của cậu lại tệ bạc như vậy.

– Bác trai, xin bác cho con thêm một cơ hội, một lần nữa thôi.

– Không bao giờ, tôi yêu cầu cậu từ đây về sau không được làm phiền con gái tôi nữa, nó và cậu chính thức chấm dứt.

– Bác trai… nhưng Chi đang mang thai con của con, bác không thể chia rẽ cha con của con được.

– Đợi con bé sinh ra cậu đến mà nhận con về nuôi, chúng tôi đâu có giành với cậu, còn bây giờ mời cậu ra khỏi nhà tôi trong khi tôi còn lịch sự với cậu.

– Bác..

– Mời cậu đi cho…

Kiệt nhìn tôi, cầu xin tôi tha thứ cho anh ta nhưng tôi đã quá mệt mỏi đứng lên đi về phòng mặc cho Kiệt gọi tên tôi ở đằng sau.

Một lúc sau đó mẹ tôi đi vào. Tôi nghĩ mẹ sẽ mắng chửi tôi một trận nhưng không, mẹ chỉ nói :

– Về nhà là tốt rồi..

Chỉ một câu như vậy mà tôi tung chăn gối ra ôm chầm lấy mẹ, khóc nức nở trong lòng mẹ:

– Huhu mẹ ơi.. con xin lỗi, con xin lỗi mẹ…con đã không nghe lời mẹ để bây giờ con khổ như thế này huhu.. mẹ ơi..

Hôm ấy mẹ còn ngủ lại với tôi nữa, mẹ nói tôi cứ sinh đứa bé ra, muốn nuôi thì nuôi nhưng mẹ vẫn mong tôi đưa cho anh Trường chị Hân nuôi dạy, vì tôi còn trẻ còn cả tương lai sau này, mà giao cho anh chị thì cũng sống cùng một nhà, tôi muốn gặp lúc nào cũng được, tôi dúi đầu vào ngực mẹ khẽ nói:

– Con của con con sẽ nuôi mẹ ạ.
– Ừ, tuỳ con….

Truyện độc quyền trên fb Diễm My Hoàng Anh, tuyệt đối không được sao chép truyện dưới mọi hình thức, tự ý lấy truyện được coi là hành vi ăn cắp bản quyền.

Hôm sau anh Quân không cho tôi đi làm mà bảo tôi ở nhà nghỉ ngơi thêm. Không quên căn dặn tôi phải cứng rắn không được qua lại với Kiệt.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!