Edit: Khoai Lang
(_ Bữa điểm tâm khuya_)
Trong sân bay ồn ào, một thanh niên cao lớn ngoại quốc ôm chặt chẽ một thanh niên thấp bé hơn một ít người Trung Quốc vào trong ngực, quả thực hôn đến khó khăn chia lìa.
Ánh dương sáng lạn từ cửa sổ sát đất chiếu vào, đem hai người đang ôm hôn phản một tầng ánh vàng rực rỡ, chiếu rọi hai người như mộng như ảo, mà ngay cả tro bụi nhỏ bé lơ lửng trong không khí đều bị ánh vàng rực rỡ soi sáng.
Bảo tiêu đều tự giác đưa lưng về phía hai người, lấy là trung tâm làm thành một vòng đem hai người vây quanh, cảnh tượng như vậy làm mọi người qua đường đều dừng lại quan sát, cả bảo an sân bay cũng phát hiện nơi này giống như có náo động chạy tới định can thiệp.
Từ khi Kiều Ân đem đầu lưỡi vào trong, Tống Minh cũng cảm giác được đầu óc hắn có chút thiếu dưỡng khí, tin tức tố Alpha thông qua nước bọt không ngừng kích thích Tống Minh, khiến cho hắn lại có cảm giác hôn môi giống với hai Alpha kia, mê muội mà lại kích thích, thậm chí hắn còn chậm rãi nhắm mắt lại, không tự chủ được ôm cổ Kiều Ân bắt đầu đáp lại.
Mà Kiều Ân càng là kích động, thật vất vả nhìn thấy người ngày nhớ đêm mong, kịch liệt mút môi Tống Minh, dùng đầu lưỡi cướp đoạt, dây dưa cùng hắn.
Cũng tại nước bọt của Tống Minh cậu cảm nhận được hương vị ngọt ngào sạch sẽ, tin tức tố Omega chưa bị dấu hiệu.
Hơn nữa, cậu cảm giác được Tống Minh đang đáp lại, khiến cho nội tâm Kiều Ân bị kích động khó có thể miêu tả, cậu càng mút mạnh đầy lưỡi trơn trượt của Tống Minh, như muốn nuốt tất vào trong bụng.
Thật tốt quá... Tống Minh không bị dấu hiệu... Thật tốt quá!
Hai người hôn đến mức khó bị phân tách, thẳng đến khi Tống Minh thấy hai người trao đổi tin tức tố quá nhiều, mà dẫn đến tiểu huynh đệ của hắn có chút kích động đứng lên, còn có cái địa phương khó có thể mở miệng kia thậm chí đã ươn ướt...
"Ừm.. ân... Kiều Ân... Buông!...Đủ rồi..." Tống Minh sử dụng lực mạnh mẽ mới đem cắn miệng hắn môi mút vào Kiều Ân đẩy ra.
Mẹ đản... Tống Minh đỡ chân, thở từng ngụm từng ngụm, Omega rất khủng bố! Chỉ cần cùng Alpha trao đổi dịch, thân thể sẽ có phản ứng! Trời ạ còn có thể bỏ chạy hay không, cùng em trai Alpha hôn môi có phản ứng, hắn vẫn là người sao... Bất quá! Lá gan Kiều Ân thật sự là lớn!
Kiều Ân cũng hôn đến động tình, không có nhận thấy được mình bị Tống Minh đẩy ra ngoài, còn lui về phía sau hai bước, hai má trắng nõn lộ ra phấn hồng, đôi mắt màu lam thâm thúy ướt át mà lại kích động. Cậu run rẩy môi, hơi hơi thở rối loạn, không bao lâu, cậu lại lần thứ hai đi về phía trước, đem Tống Minh ôm thật chặt vào trong ngực.
"Thật tốt quá, Minh... Ngươi không có bị dấu hiệu, thật tốt quá...
Thanh âm Kiều Ân thực kích động, thậm chí mang theo âm rung. Cậu đem đầu chôn ở cổ Tống Minh, xuyên thấu qua khăn lụa hôn tuyến thể Tống Minh.
Nơi đó truyền tới hương vị sạch sẽ, không có mùi của Alpha khác xâm lấn.
"Kiều Ân, ngươi mau thả ta ra, thật nhiều người đang nhìn, hơn nữa ta thật sự bị..."
Dấu hiệu...
Kiều Ân cái đứa nhỏ ( không hề nhỏ tý nào) ôm hắn thật chặt, đẩy không ra, lại còn hôn vào tuyến thể mẫn cảm của hắn, cả người đều thật là khó chịu...
Hơn nữa! Hắn là bị dấu hiệu rồi a! Ngày đó đi mua thuốc cùng Lăng Tiêu, y còn ngửi được hương vị của mình trên người Tống Minh... Như thế nào lúc này Kiều Ân lại nói hắn không bị dấu hiệu, chẳng lẽ hắn thật không có biện pháp bị dấu hiệu sao...???
Nghĩ đến đây Tống Minh thấy trong lòng đều có điểm không xong, nếu hắn không có cách nào bị dấu hiệu, kia về sau thật là cuộc sống sinh hoạt trong nhà, không bước ra cửa nửa bước.... Còn có kỳ động dục gian nan mỗi tháng.. Chẳng lẽ hắn nhất định là bị nắm giữ vận mệnh như vậy...
Không! Hắn sẽ không thỏa hiệp! Kiều Ân ở nước ngoài đã giúp hắn hỏi thăm, có lẽ sẽ có cách! Nhưng hiện tại cũng không phải nói chuyện ở chỗ này, hắn muốn dẫn Kiều Ân chạy nhanh về nhà!
"Kiều Ân bảo bối! Mau thả ca ca ra! Chúng ta cùng về nhà! Ta có chuyện trọng yếu cần hỏi ngươi! Sân bay nhiều người lắm, hơn nữa thật nhiều người nhìn chằm chằm!" Tống Minh nhỏ giọng bên bên tai Kiều Ân nói.
Kiều Ân nghe được lời Tống Minh nói, lúc này mới không tình nguyện hơi chút buông lỏng Tống Minh, nhìn thoáng qua xung quanh, người đích xác rất nhiều, còn có người dùng ánh mắt mê đắm theo dõi Minh của cậu, cậu vẫn nên về nhà cùng Tống Minh hảo hảo thân thiết đi!
Tống Minh đi nhanh ở phía trước dẫn đường, Kiều Ân theo sát ngay phía sau, cậu nhiều lần muốn cầm tay Tống Minh, nhưng đều bị Tống Minh nhận thấy được rồi né đi....
Vì thế, Kiều Ân mang theo thần sắc ủy khuất dừng lại, một đống bảo tiêu đi theo phía sau cũng đều ngừng lại.
Tống Minh phát hiện người không theo kịp, quay đầu lại xem xét, nhìn đến Kiều Ân ăn diện cùng diện mạo cũng đã là đại nam nhân lại biểu hiện giống bộ dạng ủy khuất khi còn bé, khóe miệng không khỏi có chút run rẩy.
Sân bay người đến người đi, hơn nữa bọn họ lại tạo hạ ra tiểu oanh động, người qua đường đều sẽ nhìn bọn họ, Tống Minh không nghĩ trêu chọc nhiều tầm mắt, đành phải bất đắc dĩ vươn tay.
"Tốt lắm, tốt lắm! Ngươi đều là người trưởng thành rồi! Đến đây đi!"
Kiều Ân đảo mắt nín khóc mỉm cười, tiến lên nắm tay của ai đó vừa chìa ra, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước.
Tống Minh bây giờ là hoàn toàn bị Kiều Ân dắt đi, hắn có chút không được tự nhiên, dù sao cũng không phải tiểu hài tử...
Tay Kiều Ân rất lớn, khớp xương ngón tay rõ ràng, to lớn hơn Tống Minh không ít, lòng bàn tay nóng bỏng lộ ra hơi hơi ướt át, hoàn toàn đem tay Tống Minh bao vây chặt chẽ.
Dọc đường đi Kiều Ân lôi kéo hắn đều mang theo nụ cười. Quay đầu lại nhìn Tống Minh, hắn có chút né tránh, cũng không dám nhìn thẳng Kiều Ân, trong lòng không biết sao lại có loại ác cảm cùng kháng cự nho nhỏ.
Tống Minh tận lực bỏ qua điểm quái dị trong lòng, nhìn thẳng phía trước, đến khi hai người ra khỏi sân bay.
"A... Kiều Ân, ta quên nói cho ngươi biết, xe của ta bị hỏng... Cho nên hiện tại chúng ta chỉ có thể ngồi taxi về nhà..." Ra đến cửa, Tống Minh bị ánh mặt trời chiếu đến trên người, lúc này mới nghĩ đến vấn đề này.
"Không thành vấn đề, chỉ cần cùng Minh ngồi một chỗ, đi cái gì về nhà cũng có thể!"
Kiều Ân cười thực sáng lạn, đầu tóc chói mắt, quả thực làm hormone hành tẩu.
Tống Minh nhìn một đám bảo tiêu mặt không đổi sắc phía sau, tới gần Kiều Ân, nhỏ giọng nói: "Vậy ngươi bảo đám người kia lo liệu như thế nào???..."
Mắt xanh của Kiều Ân dưới ánh mặt trời quả thực giống ngọc bích, sạch sẽ mà lại thấu triệt, cậu ôn nhu cười cười, kề sát tai Tống Minh, "Không có việc gì, bọn họ rời đi là được."
Kiều Ân duỗi ra tay, phía sau lập tức có người đưa lên di động cùng áo khoác, sau đó Kiều Ân mới đem ánh mắt từ Tống Minh dời đi, quay đầu hướng bọn thuộc hạ dùng ngôn ngữ mà Tống Minh nghe không hiểu, trầm thấp dàn xếp vài câu, liền quay đầu lại đối Tống Minh cười.
"Chúng ta đi thôi!"
Nói xong liền ôm bả vai Tống Minh bả vai đón taxi, Tống Minh vẫn là không yên lòng quay đầu lại nhìn thoáng qua, lại nhìn một đám người kia nhanh chóng có tổ chức đi lên một loạt xe hơi màu đen thoạt nhìn thực xa hoa...
Ân... Hắn có phải hay không không nên mang Kiều Ân ngồi xe taxi...
Trải qua hơn một giờ, hai người rốt cuộc về đến nhà.
Vừa vào cửa thay đổi dép, Kiều Ân tựa như vào một thế giới mới.
"Minh, nhà của ngươi trong thoạt nhìn rất lớn!" Nhà Tống Minh rộng một trăm thước vuông, hai phòng ngủ một phòng khách, trang trí dựa theo phong cách cứng cáp một chút.
Tống Minh một hồi đi tới ghế sa lông ôm đệm mềm nằm úp sấp, nghe Kiều Ân nơi nơi chạy tại cùng hắn líu ríu nói chuyện.
Haha, đứa nhỏ đã nói chuyện suốt một đường, hắn nghe cũng thấy mệt. Ở trên xe ánh mặt trời rất tốt, sớm chiếu Tống Minh đến buồn ngủ, luôn luôn câu được câu không với Kiều Ân, Kiều Ân khả năng cũng là lâu lắm không có thấy hắn, luôn luôn tại cùng hắn nói chuyện cậu ở nước ngoài.
Qua một lúc lâu, chờ Kiều Ân xem xét xong rồi, thậm chí Tống Minh đã lên giường lăn vài cái, cậu mới trở lại phòng khách.
Giống hệt một chú chó nhỏ, không, phải là một đại kim mao. Giống đại kim mao ngồi xổm trước sô pha, dùng ánh mắt màu lam sáng long lanh nhìn Tống Minh.
Tống Minh kỳ thật vẫn luôn muốn nuôi một chú chó, tốt nhất chính là đại kim mao, ngoan ngoãn lại nghe lời, chính là vẫn luôn bận không thời gian nuôi, chỉ có thể yên lặng ở trong lòng ngẫm lại.
Nhưng hiện tại nhìn bộ dáng Kiều Ân, hắn không khỏi giương khóe miệng lên.
"Kiều Ân... Nơi đó không phải có thể ngồi sao, sao ngồi ở trong này..." Tống Minh hữu khí vô lực nói, thời tiết quá nóng, hơn nữa muốn...ngủ quá...
Kiều Ân lắc đầu, "Không cần, ta muốn nhìn ngươi!" Kiều Ân vừa vào nhà cũng đã đem cà vạt cởi xuống, nút áo trước ngực cũng buông mở hai cúc, lộ ra tảng lớn da thịt trắng nõn trơn bóng trước ngực.
Tống Minh nâng nâng mày, liếc mắt nhìn Kiều Ân, "Ta có gì mà nhìn, một cái mũi hai cái ánh mắt há há miệng, con người nên có đều có, nhìn ta để làm gì... Hơn nữa ngươi ngồi máy bay một ngày khẳng định mệt, chốc lát chúng ta đi ăn một bữa cơm, trở về ngươi hãy mau đi nghỉ ngơi đi!"
Kiều Ân chính là lắc đầu, "Ta không phiền!" Sau đó tiếp tục ngồi xổm.
Tống Minh nghĩ đến mình muốn hỏi Kiều Ân việc kia, chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi dậy, " Ngồi bên cạnh ta, đừng ngồi như vậy, đã lớn đầu còn thích vậy, người khác còn tưởng rằng ta ngược đãi ngươi..."
Kiều Ân lúc này mới ngồi bên cạnh Tống Minh, duỗi cánh tay dài muốn ôm Tống Minh.
"Stop! Kiều Ân! Ngươi muốn làm cái gì! Ngươi lớn như vậy rồi còn thích dính người! Ta có chính sự muốn hỏi ngươi!" Tống Minh cầm lấy đệm mềm ngăn cản Kiều Ân tràn ngập khí tức ôm ấp thành thục.
Kiều Ân có chút không cam tâm buông tay, ngoan ngoãn ngồi ở một bên, dùng ánh mắt "hỏi gì đáp lấy" nhìn Tống Minh.
Tống Minh có chút không được tự nhiên nhìn Kiều Ân, "Kiều Ân... Cái kia, ngươi ở nước ngoài giúp ta hỏi qua bác sĩ thế nào??"
Kiều Ân gật gật đầu, "Hỏi rồi, bất quá Minh, ngươi không cần biết đáp án, bởi vì ngươi căn bản không có bị dấu hiệu!"
Kiều Ân tại câu cuối cùng ngữ điệu lại nhẹ nhàng và hưng phấn, cậu cảm thấy Tống Minh lừa cậu, muốn lừa cậu trở về!
Tống Minh chỉ sợ nghe được Kiều Ân nói như vậy, hắn lại sốt ruột muốn biết đáp án.
"Ngươi cái đứa nhỏ xấu xa này, mau nói cho ta biết! Ta đều cùng ngươi nói ta bị hai Alpha dấu hiệu!"
Kiều Ân vẫn là vẻ mặt không tin, hai tay chống sô pha còn giống con chó nhỏ để sát vào lắng nghe, cổ áo Kiều Ân hạ thấp lộ ra xương quai xanh rõ ràng, cơ ngực cùng cổ đi liền một khối.
"Ngươi nhất định là gạt ta, muốn ta trở về sớm một chút... Cho nên gạt ta ngươi bị dấu hiệu... Đúng không/???_?"
"..." Tống Minh quả thực không biết nói gì... Ánh mắt của hắn bị găm tại ngực Kiều Ân lung tung suy nghĩ, TMN...cơ ngực Kiều Ân hảo lớn! Đầu óc hắn không tập trung, thậm chí có cả suy nghĩ muốn sờ lên đó, xúc cảm nhất định tốt lắm, lại nhu lại nhu... No _No _No! Tống Minh lắc đầu, hắn đang suy nghĩ cái gì?!
Kiều Ân vì cái gì không tin? Hắn phải nói ra chi tiết cụ thể Kiều Ân mới tin sao... Vì thế, Tống Minh trực tiếp cởi bỏ khăn lụa trên cổ, quay đầu lại cho Kiều Ân xem.
"Ta không có lừa ngươi! Jon! Ngươi xem! Dấu răng còn ở đây!"
Tuyến thể Tống Minh trơn bóng lộ ra hai cái điểm đỏ, giống bị muỗi cắn, bất quá kia hai cái điểm đỏ cũng đã gần biến mất.
Kiều Ân nhìn đến trong lòng có chút không thoải mái, duỗi tay ôm lấy cổ Tống Minh, dùng môi cùng chóp mũi cọ xát vào.
"Y khẳng định cắn không chuẩn... Hơn nữa, ngươi hiện tại đặc biệt dễ ngửi, hoàn toàn là không có dấu hiệu kia..." Giọng nói Kiều Ân có chút hoa lệ trầm thấp lại khàn khàn, sau khi nói xong ngay tại cổ Tống Minh khẽ hôn, còn vươn đầu lưỡi ra liếm liếm, thậm chí dùng răng nanh phát nhẹ tin tức tố, uy hiếp tính cắn lên tuyến thể mẫn cảm của Tống Minh.
Hai người gần nhau làm không gian xung quanh như có như không ái muội.
Mặt Tống Minh đỏ lên, cảm giác ma sát thông qua cổ truyền hướng gáy, da đầu run lên, cả người hắn một trận giật mình, vội vàng bỏ Kiều Ân sau lưng ra, một tay che cổ, một tay nhanh nhẹn cầm lấy khăn lụa buộc lên.
Sau đó phi thường sát phong cảnh, biểu tình nghiêm túc nói.
"Kiều Ân, ta lần thứ hai nói cho ngươi biết, tuyến thể của ta bị hai Alpha khác nhu cắn qua hai lần, lần gần đây nhất chính là một tuần trước!"
Kiều Ân bị đẩy ra không vui, bị Tống Minh nói như vậy trong lòng cực kỳ khó chịu, nhưng cậu vẫn là không muốn nghe, vì thế miệng nhanh nói: "Bọn họ khẳng định cắn không chuẩn!"
Tống Minh dùng ánh mắt "ngươi là bị ngốc sao" nhìn Kiều Ân, thực phiền toái nói, "Cho dù cắn không chuẩn, nhưng bọn họ đều thành kết, còn thao vào cái khoang sinh sản chết tiệt kia, hơn nữa bắn đầy một bụng..."
(_ Đã cháy lớn, còn đổ thêm dầu_)
Tống Minh nói xong liền hối hận, bởi vì Kiều Ân trước mặt hốc mắt liền hóa đỏ, nước mắt oa oa nhìn hắn, khóe miệng gắt gao mân, thậm chí tin tức tố Alpha cũng có chút tràn đầy ra ngoài... Bởi vì Tống Minh cảm nhận rõ ràng cảm giác bị ép đến bất lực này...
Tống Minh không được tự nhiên nhìn về nơi khác, biểu tình Kiều Ân như vậy nhìn hắn, giống như hắn là tội nhân không bằng... Ai...
Tống Minh thanh thanh cổ họng, "Ân... Kiều Ân, bác sĩ nước ngoài nói như thế nào..."
Qua nửa ngày, Tống Minh đều cho rằng Kiều Ân muốn khóc, không nghĩ tới Kiều Ân dụi dụi mắt, khàn tiếng giải đáp cho hắn.
Bác sĩ nước ngoài kỳ thật nói cũng giống bác sĩ trong nước, bất quá bác sĩ nghe nói Tống Minh thiếu hụt khứu giác tin tức tố, liền đoán Tống Minh khả năng giống Omega thiếu hụt công năng... Cụ thể cũng không dám vọng động kết luận, yêu cầu Tống Minh xuất ngoại để làm kiểm tra kỹ hơn.
"Minh, ngươi cùng ta ra nước ngoài kiểm tra thân thể đi, lần này ta cũng đã nghĩ mang ngươi trở về, nhà của ta có bác sĩ tư nhân chuyên nghiên cứu cơ cấu Omega, ông ta khẳng định sẽ giữ bí mật cho ngươi, giúp ngươi hảo hảo kiểm tra, đem khứu giác khuyết thiếu kia chữa khỏi."
"..." Tống Minh nghe Kiều Ân nói xong, biểu tình cũng có chút thất vọng, đơn giản cũng mặc kệ này đó, Kiều Ân này đường xa đến nơi đây, khẳng định không thể nào ăn cơm thật ngon, hắn cũng có chút đói bụng, vì thế đứng lên.
"Không muốn nghe nữa, dù sao cũng không phải chuyện lớn gì, không chết là được..."
Tống Minh nhìn hình ảnh phản chiếu trong TV, tóc xoã tung có chút dài, nên cắt rồi đó...
Tiếp tục nói: "Được rồi, không nói chuyện đó nữa, chúng ta đi thôi, Kiều Ân, ta mời ngươi đi ăn cơm! Làm bữa tiệc lớn!"
Kiều Ân nhìn Tống Minh không nói gì, cũng đành phải thôi, dù sao mặc kệ ở nơi nào, cậu đều sẽ bảo vệ Tống Minh thật tốt, không cho bất luận kẻ nào lần thứ hai nhúng chàm Tống Minh!
Hai người thu thập một chút liền ra cửa, Tống Minh còn chuẩn bị gọi xe, nhưng chờ một chút, dưới lầu đỗ một chiếc xe dài màu đen, mới tinh mới tinh, cảm giác như chưa dùng qua.
Chậc chậc sách, đúng là xe của nhà giàu nha...
Đứng trước cửa xe là một nam nhân trung niên mặc tây trang màu đen, bộ dáng là người Châu Á, đang xem hai người ra cửa.
Tống Minh đang chuẩn bị đi qua, nhưng không nghĩ tới nam nhân trung niên kéo mở cửa xe, xoay người kêu một tiếng "ông chủ"...
Tống Minh vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi, ".????"
"Ân." Kiều Ân thản nhiên lên tiếng, liền đối với Tống Minh nói, "Minh, lên xe, chúng ta đi thôi." Kiều Ân ở trước cửa xe, dắt tay Tống Minh để hắn lên xe.
Tống Minh mơ mơ hồ hồ lên xe, trong xe cơ bản là cấu tạo tiêu chuẩn xe thương vụ xa hoa. Hai người đều ngồi phía sau, phía trước có một bàn trà thủy tinh được dọn lên, lái xe lễ phép hỏi đi đâu, Tống Minh vẫn cứ là đi trong mộng nói "Cảnh Vân Đường."
Lái xe nghe được đáp án, liền nói hảo, khởi động xe xuất phát đi.
Thẳng đến xe động, Tống Minh mới giống như tìm thanh âm của mình, "Này này này... Đây là xe của ngươi?!"
"Đúng rồi, vừa mới mua, không biết ngươi có thích hay không?" Kiều Ân có chút thật cẩn thận hỏi Tống Minh.
Tống Minh quả thực không biết nên nói cái gì nữa, hắn biết nhà Kiều Ân hẳn là tương đối có tiền, nhưng vừa về nước liền mua ngy một con xe hạng sang....
"Ngọa tào ngươi rốt cuộc có bao nhiêu tiền?! Không thể tiêu xài phung phí như vậy, đây là tiền của cha ngươi a!"
"Đây là tiền của ta mà..." Kiều Ân vẻ mặt vô tội.
"..." Tống Minh hết chỗ nói rồi... Tiểu tử này thích tiêu tiền như vậy, đủ để hắn loại dân đen này có chút sợ hãi...
"Minh, ngươi như thế nào? Không vui sao? Không thích ta liền bỏ nó..." Kiều Ân nhìn bộ dáng Tống Minh cho rằng hắn không thích, có chút sốt ruột lấy điện thoại di động ra chuẩn bị chiếc xe khác.
"Không không không, đây là xe của ngươi, ngươi thích là tốt rồi!" Tống Minh vươn tay chặn lại điện thoại.
Kiều Ân nhìn Tống Minh, đành phải gật gật đầu, vừa ý nhưng còn chưa nói xong, "Nhưng xe này chính là mua cho ngươi a..." Bất quá cậu không có nói ra, Tống Minh khẳng định sẽ không cần...
Lộ trình đến Cảnh Vân Đường cũng không xa, trong quá trình đi, Kiều Ân vẫn luôn có ý đồ lặng lẽ tới gần Tống Minh đang nhắm mắt dưỡng thần, Tống Minh giống như nhận thấy được, trực tiếp nghiêng người đưa lưng về phía Kiều Ân ngồi, Kiều Ân ánh mắt u ám tiếp tục tới gần Tống Minh.
Tuy rằng không có trực tiếp dán lên, nhưng cậu yên lặng mà đem tin tức tố vủa chính mình lây dính lên người Tống Minh. Mặc dù Tống Minh lúc đi đã phun thiệt nhiều nước hoa Beta, nhưng cậu vẫn là không yên lòng, cậu nhất định phải làm cho người Tống Minh đều nhiễm hương vị của cậu...
>>Hết chương 19<<
(_ Chương sau rồi, chương sau rồi_)