Về Lộ Dịch Dương sau đó, Thời Vi đều là nghe từ người khác.
Nghe nói anh ta thuê phòng một lần nữa thi lên thạc sĩ, lần này chọn trường học là Hạ Đại, ở phương nam. Thiên Đại ở phương bắc, Hạ Đại ở phương nam, anh ta hẳn là cũng muốn tạm biệt quá khứ.
Nghe nói Hình Tĩnh Bách thường xuyên chủ động đi gặp Lộ Dịch Dương, Lộ Dịch Dương luôn từ chối Hình Tĩnh Bách, nhưng lần này Hình Tĩnh Bách lại giống như quyết tâm muốn theo đuổi Lộ Dịch Dương, không biết là vì báo đáp hay là vì cái gì khác, con gái nhu nhược một khi kiên quyết, cũng sẽ quật cường đến khuyên cũng không khuyên được.
Nhưng những điều đó, đều chỉ là nghe nói.
Đã từng sớm chiều ở chung với đàn anh Lộ Dịch Dương và đàn chị Hình Tĩnh Bách ở phòng thí nghiệm, hiện tại đã là người lạ, Thời Vi và Mục Thần không thường xuyên tới phòng thí nghiệm, bọn họ cũng bắt đầu hành trình mới.
Thời gian rất nhanh đã đến cuối tháng tám, khai giảng năm tư.
Gần đây, Thời Vi thường xuyên làm việc ở văn phòng bên Gaylord, hiếm khi quay lại trường, mỗi lần trở về đều rất quý trọng thời gian bên nhóm bạn cùng phòng.
Bách Lộ bận thực tập, Sơ Niệm Dao và Quách Cẩn Đồng làm nhân viên trực phòng ngủ, Thời Vi gánh vác trọng trách nghênh đón.
Trải qua một kỳ nghỉ hè điều dưỡng, mắt thường có thể thấy Sơ Niệm Dao khôi phục lại dáng vẻ tràn đầy sức sống trước đây, sau khi nhìn thấy Thời Vi nhiệt tình nhào lên: "Thời Vi, kỳ nghỉ hè này cậu vất vả rồi! Thiên Đại bao nhiêu năm chưa xảy ra loại chuyện này, lần này cư nhiên phát sinh trên người Mục Thần! Tớ mỗi ngày ở nhà lướt tin trên Weibo, cảm giác còn lớn hơn chuyện ngộ độc máy lọc nước Phục Đán, haiz, đàn anh Lộ Dịch Dương sao lại làm như vậy chứ......"
Thời Vi thực sự không muốn nói về Lộ Dịch Dương, cô nói sang chuyện khác: "Kỳ nghỉ hè này cậu ở nhà không tồi nha, một chút cũng nhìn không ra bộ dáng thất tình trước nghỉ hè, khi đó cậu chính là trời cũng đã sụp."
Sơ Niệm Dao bĩu môi: "Hiện tại đến mặt cậu ta tớ còn không nhớ được, tên cũng không nhớ được, Phòng cái gì Bạch? Cái gì An Bạch? Phòng An cái gì?"
Quách Cẩn Đồng xen mồm: "Đâu chỉ không nhớ, tình yêu mới cũng có rồi, lần trước tớ thấy một nam sinh đưa Sơ Niệm Dao về."
Sơ Niệm Dao vội vàng giải thích: "Không phải niềm vui mới, đừng nói bậy, đó là bạn thôi."
Thời Vi nhìn Sơ Niệm Dao như vậy, bên môi nhiễm ý cười.
Kỳ thật từ một số chi tiết có thể nhìn ra Sơ Niệm Dao vẫn có bóng ma tâm lý từ chuyện của Phòng An Bạch, cô trở nên rất tự ti, lúc cùng nhau ăn cơm ở bên ngoài cũng không dám chủ động cùng người lạ nói chuyện, nhưng cũng may, hiện tại sức sống của Sơ Niệm Dao đã khôi phục, ở bên bạn bè thân quen vẫn có thể lớn tiếng cười đùa.
Điều này đang trở nên tốt hơn.
Sơ Niệm Dao làm như nhớ tới cái gì, bắt đầu chỉ tay vào Thời Vi: "A đúng rồi, đừng có luôn nói về tớ, Thời Vi, hiện tại cậu và Mục Thần xem như là ở bên nhau rồi đi? Lọ nước hoa nam cậu làm từ lâu đã xong chưa? Khi đó mỗi ngày buộc chúng tớ ngửi, khứu giác của tớ gần như không nhạy nữa rồi."
"Đã xong rồi," Thời Vi nhìn lịch: "Thất Tịch đưa anh ấy."
Năm nay Thất Tịch đến muộn, phải tháng 9 mới đến, bản cải tiến của nước hoa "Nụ hôn thuốc lá" cũng sẽ phát hành ngày Thất Tịch, Thất Tịch là ngày quá thích hợp.
"Được rồi, ngày đó chúng tớ sẽ nhớ chặn cậu trên vòng bạn bè."
Thời Vi liếc Sơ Niệm Dao và Quách Cẩn Đồng: "Khả năng tớ sẽ đăng giấy đăng ký kết hôn, mọi người xác định muốn chặn?"
"......" Sơ Niệm Dao hít hà một hơi: "Hai người liền đi lãnh chứng?"
"Không thì sao?" Thời Vi công môi cười: "Tớ muốn về một nhà với anh ấy."
Đều là sinh viên, vì sao người ta có thể ưu tú như vậy...... Sơ Niệm Dao và Quách Cẩn Đồng nháy mắt, từng người chúc phúc: "Tân hôn vui vè." "Lâu lâu dài dài." "Sớm sinh quý tử." "Hạnh phúc mỹ mãn." "Toàn gia đoàn viên."......
"Không đúng," Sơ Niệm Dao phản ứng lại trước: "Từ từ, hiện tại chỉ là lãnh chứng phải không? Vậy khi nào hai người làm hôn lễ, tớ nói thẳng, tớ muốn làm phù dâu."
Cái này Thời Vi tạm thời chưa có tính toán: "Nói sau đi, hôn lễ rất phiền toái." Thời Vi dừng lại, nhướng mày nói: "Các cậu muốn mừng tiền cưới trước cũng được."
"Không không không không không không chúng tớ không có ý này, tân hôn vui vẻ, chúc các cậu 9999999*......"
* Số 9 trong tiếng Trung nghĩa là vĩnh cửuThời Vi rất thích thú với bộ dáng của hai người họ, cô cong môi cười, cũng có chút chờ mong ngày Thất Tịch sắp đến.
*
Nháy mắt, Thất Tịch đã đến.
Buổi chiều Thời Vi hẹn Mục Thần, buổi sáng thì làm việc tại văn phòng của Gaylord, sáng sớm, Thời Vi nhận được đều là tin tốt, doanh số nước hoa "Nụ hôn thuốc lá" rất cao, con số vẫn luôn tăng nhanh.
9 giờ sáng Gaylord nhận được điện thoại của công ty ATY, sau khi cúp điện thoại, ông cười nói cho Thời Vi: "Chúc mừng em, nhà điều hương Thời. Công ty đã chuẩn bị thăng chức và tăng lương cho em."
Thời Vi chậm rãi nhấp ngụm sữa mới đun, hương thơm của sữa quanh quẩn trong phòng, cô đối với kết quả này không quá bất ngờ: "Thầy, lọ nước hoa lúc trước gửi thầy, có thể đưa cho em rồi."
Gaylord nhướng mày: "Cuối cùng cũng muốn rồi? Tôi cho rằng em quên mất. Tôi vẫn luôn giữ cẩn thận cho em."
Nói, ông lên lầu đi lấy kia lọ "Khó buông", "Khó buông" khác với "Nụ hôn thuốc lá", "Nụ hôn thuốc lá" là quà cho đàn ông dịp Thất Tịch, mà "Khó buông", chỉ thuộc về Mục Thần.
Thời Vi đợi trong chốc lát, Gaylord mới từ trên lầu xuống, ngày đó Mục Thần bị vạch trần làm giả học thuật, cô vội vàng rời đi, để lại "Khó buông" chỗ Gaylord, vẫn chưa lấy về.
Mà hiện tại, cô tới lấy lại thứ thuộc về Mục Thần.
Lúc Gaylord đưa nước hoa "Khó buông" cho Thời Vi, vẻ mặt nghiêm túc mà trịnh trọng: "Lúc này đừng có chuyện gì không tốt xảy ra, hy vọng em hết thảy thuận lợi, hạnh phúc mỹ mãn."
Vốn dĩ Thời Vi một chút cũng không khẩn trương, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Thời Vi và Mục Thần hiện tại tựa như vợ chồng già, tặng nước hoa chỉ là hình thức, vừa rồi Gaylord nói như vậy, cô đột nhiên lại có chút khẩn trương.
Cô theo bản năng đứng lên, dùng hai tay tiếp nhận "Khó buông", sau đó Thời Vi tự cười bản thân: "Làm cái gì thế, thành kính như vậy."
Gaylord cũng cười: "Tình yêu vốn dĩ chính là một chuyện thành kính."
Thời Vi khóe môi cong cong, cô cảm thấy, Gaylord nói đúng.
......
Buổi chiều sau khi từ văn phòng Gaylord trở về, Thời Vi trực tiếp về nhà, không biết vì sao, cô hôm nay nóng lòng muốn gặp Mục Thần.
Thời Vi mở cửa, phát hiện trong phòng khách không có ai, Mục Thần đang ở trong phòng ngủ thay quần áo, anh có một cuộc họp vào buổi sáng, hiện tại hẳn là mới về nhà, Thời Vi giấu lọ nước hoa "Khó buông" được đóng gói tinh xảo ra phía sau, lặng lẽ đi vào phòng ngủ, lúc đi ngang qua sô pha, phát hiện có cái gì đó sáng lên.
Thời Vi cúi đầu nhìn, hoá ra là di động của Mục Thần, anh ném ở trên sô pha. Bây giờ có vẻ như ai đó gửi tin nhắn cho anh, hết tin nhắn WeChat này đến tin khác hiện trên màn hình.
Thời Vi cầm di động anh lên xem, mật khẩu di động anh là sinh nhật cô, cô thuận lợi mở ra, phát hiện là cấp dưới gửi báo cáo công việc cho Mục Thần: "Đã yêu cầu toàn bộ nhân viên công ty mua nước hoa nam "Nụ hôn thuốc lá" do công ty ATY phát hành dịp Thất Tịch, mỗi người mua tối đa 77 lọ, trợ cấp công ty đã gửi đầy đủ."
Thời Vi nhìn tin nhắn này, ngẩn ra một lúc.
Buổi sáng cô liền có chút kỳ quái, tuy rằng đã đoán trước "Nụ hôn thuốc lá" sẽ bán rất chạy, nhưng không nghĩ tới có thể tốt như vậy, hoá ra...... Là Mục Thần.
Anh lấy phương thức này, duy trì sự nghiệp của cô.
Đúng là đồ ngốc.
Hốc mắt Thời Vi không hiểu sao có chút ươn ướt.
Đúng vào lúc này, Mục Thần thay xong quần áo từ trong phòng ngủ đi ra, anh đẩy cửa phòng ngủ: "Em đã về."
Thời Vi nhanh chóng khoá màn hình di động anh, di động rất nhanh tối lại, sau đó, cô mặt không đổi sắc đưa điện thoại cho anh, làm bộ không có việc gì xảy ra: "Di động đang kêu, hình như có ai gửi tin nhắn, xem một chút đi."
"Ừm."
Lúc Mục Thần cúi đầu xem di động, thần sắc nghiêm túc, khí chất nghiêm nghị, tựa hồ thật sự có bộ dáng tổng tài.
Thời Vi nhìn mặt mày anh càng thêm lạnh lùng, chỉ cảm thấy một phần nào đó trong lòng mình trở nên mềm mại, cảm xúc vốn ép xuống khi nhìn thấy tin tức vừa rồi lại bắt đầu sôi trào.
Anh đang thay đổi, vì cô, trước kia cao nhân nghiên cứu khoa học Mục Thần chỉ hướng dẫn hai nghiên cứu sinh năm nhất cũng sẽ sinh ra mâu thuẫn, hiện tại đã có thể nhiều cấp dưới như vậy, anh chậm rãi học cách thế nào trở thành CEO ưu tú, công ty MS hoạt động rất tốt, lợi nhuận khá nhiều, không ít nhà đầu tư đều cảm khái Thẩm Yến Chấp có mắt nhìn người.
Mà cùng lúc đó, anh vẫn yên lặng bảo vệ cô, ở trong tối giúp cô đẩy doanh số của lọ "Nụ hôn thuốc lá" như vậy, lại không mảy may nói cho cô.
Người đàn ông như vậy...... Cô có thể có được, thật sự cũng đủ may mắn.
Cô rất yêu anh.
Thời Vi đột nhiên tới gần anh, dùng bàn tay mềm mại che đôi mắt anh, nhẹ giọng nói: "Hiện tại em có thể hôn anh không?"
Mục Thần động tác ngừng lại, sau đó, anh khoá điện thoại, ném sang một bên, không hề quan tâm công việc nữa, anh ôm eo Thời Vi, ôm cô vào lòng, thấp giọng nói: "Có thể. Em muốn thế nào cũng được."
Thời Vi thật sự hôn.
Đây là nụ hôn tỉ mỉ mà ôn nhu, không liên quan đến tình dục, tràn ngập quý trọng, bọn họ không hề hôn kịch liệt giống như trước, mà chậm rãi, từng chút mà hôn đối phương.
Tựa hồ đối phương là báu vật yêu quý và trân trọng nhất cả đời này của mình.
Hôn xong, Thời Vi mặt mày hơi cong, tâm tình cực tốt, cô lấy nước hoa "Khó buông" từ trên sô pha, đưa cho Mục Thần: "Quà Thất Tịch. Có nhớ không, hồi cao trung, em đồng ý với anh, anh cầm móc khoá cô bé quàng khăn đỏ em tặng, em sẽ đưa anh một lọ nước hoa nam. Hiện tại em tới thực hiện lời hứa."
Thời Vi giới thiệu cho anh: "Tên của nó là khó buông, anh không buông được em, em cũng không buông được anh."
Mục Thần con ngươi tối xuống, anh tiếp nhận "Khó buông", mở lọ nước hoa ngửi ngửi, cảm xúc trên mặt anh từ trước đến nay sẽ không biểu lộ quá nhiều, nhưng Thời Vi vẫn có thể nhìn ra vẻ nhu hoà hơi hiện ra từ anh, anh thực sự thích lọ nước hoa này.
"Anh không chỉ nhớ lời hứa cô bé quàng khăn đỏ," sau khi Mục Thần ngửi xong, cất lọ nước hoa đi, thấp giọng nói: "Anh còn nhớ, ngày cùng em đi tham gia thi đấu tổng nghệ, em nói với anh, chờ em tặng lọ nước hoa nam này cho anh, ngày đó chúng ta liền chính thức ở bên nhau, ở bên nhau này, là công khai ở bên nhau, có thể lập tức đi gặp ba mẹ, lãnh chứng."
"Cho nên," Mục Thần mắt đen không chớp nhìn Thời Vi: "Hiện tại đi lãnh chứng sao?"
Thời Vi không biết trí nhớ Mục Thần tốt như vậy, nhớ từng chữ cô nói, cô xác thật có kế hoạch hôm nay đi lãnh chứng, cô đã nghĩ xong từ lâu, khóe môi Thời Vi khẽ nhếch: "Em đích xác muốn vậy."
"Chuyện này, hẳn là đàn ông nên nói. Anh chờ em tặng anh lọ nước hoa này, đã rất lâu rồi." Mục Thần vươn tay, lòng bàn tay anh xuất hiện một hộp nhẫn, không giống với chiếc nhẫn Thời Vi mua giá rẻ lúc trước, nhẫn trong lòng bàn tay anh nhìn qua rất đắt tiền, hình thức đơn giản trang nhã, thiết kế tinh xảo, những viên kim cương xếp thành hình đóa hoa, toả sáng rực rỡ.
Giọng anh nặng nề ——
"Chúng ta kết hôn đi."
Có thể ánh sáng từ kim cương quá chói mắt, khiến Thời Vi có chút muốn khóc.
Hồi cao trung, kế hoạch Mục Thần mua nhẫn thổ lộ với cô, còn chưa bắt đầu đã vì hiểu lầm mà chia tay, chiếc nhẫn kia bị anh ném xuống sông; sau đó, Thời Vi vì níu kéo anh, tặng anh một cặp nhẫn bạc.
Mà hiện tại, rốt cuộc anh một lần nữa tặng nhẫn cho cô, là nhẫn cưới.
Đủ loại chuyện xấu chung quy hóa thành mây khói thoảng qua, bọn họ sẽ trở thành bạn đời của nhau, quãng đời còn lại, là người thân thiết nhất của nhau.
Thời Vi lại lần nữa mở miệng, trong thanh âm mang theo chút giọng mũi, cô nói: "Được."
Sau đó hết thảy đều vô cùng thuận lợi.
Buổi chiều hôm Thất Tịch bất ngờ là rất ít người ở Cục Dân Chính, lúc bọn họ lãnh chứng xong đi ra còn có chút cảm giác không chân thật, Thời Vi phản ứng muộn: "Từ từ, những giấy tờ dùng để lãnh chứng, là anh trộm từ trong nhà sao?"
Độ cung khoé môi Mục Thần nhu hòa dị thường: "Không phải. Sau khi anh về nhà, ba mẹ anh đã chuẩn bị xong tất cả những thứ này, đúng rồi, Mục Dần Xuyên còn muốn tặng em quà tân hôn, ông ấy hỏi em, xe Bentley, em muốn màu đỏ hay là màu xanh?"
Thời Vi: "...... Xe gì?"
Mục Thần lặp lại một lần: "Bentley."
Thời Vi đột nhiên cảm thấy vị tỉnh trưởng tính tình nóng nảy, gia trưởng, khó tiếp cận trong trí nhớ hình như cũng không tệ như vậy, ngược lại dễ thân lại đáng yêu hơn.
Cô suy nghĩ một chút: "Màu đỏ."
"Ừm," Mục Thần gật đầu: "Anh sẽ chuyển lời với ông ấy."
"Cho nên, thế này xem như em được ba mẹ anh tiếp nhận rồi sao?" Thời Vi vẫn chưa thể tiêu hóa sự thật này.
Mục Thần nhìn về phía cô, đôi mắt đen giấu giếm sủng nịch: "Giúp anh thoát khỏi tội danh làm giả học thuật chính là em, khiến anh trở thành CEO công ty MS cũng là em, bọn họ có lý do gì không tiếp nhận?"
Nói cũng đúng.
Lúc trước cô làm những điều ấy không nghĩ nhiều như vậy, lại vì vậy bất ngờ được ba mẹ Mục Thần khẳng định.
Tâm trạng Thời Vi càng thêm sung sướng, cô cúi đầu nhìn thời gian, 5 giờ chiều, Thời Vi môi đỏ nhẹ cong, dắt tay Mục Thần: "Thất Tịch vẫn còn. Chúng ta hiện tại trải qua Thất Tịch đi, em muốn ra bờ biển ngắm mặt trời lặn."
Mục Thần tự nhiên sẽ không từ chối: "Ừm."
Khi Mục Thần và Thời Vi đến bờ biển, vừa kịp mặt trời lặn.
Mặt biển bị gió thổi ra gợn sóng, ánh nắng chiều giống như bị đổ sơn màu hồng, vương khắp trời, làm cho mặt trời hồng trên bờ biển cũng càng thêm đỏ thắm, tầng tầng biển mây bị nhiễm ánh nắng, giống ngọn lửa.
Chiều hôm thâm trầm, ánh chiều tà màu đỏ cam nhiễm hồng trời đất, giống một bức tranh sơn dầu có nhiều màu sắc.
Nhìn cảnh sắc này, nội tâm cũng sẽ trở nên an tĩnh mà thoải mái.
Hai người Mục Thần và Thời Vi ngắm mặt trời lặn, đi chậm rãi trên bờ cát, dẫm trên hạt cát mềm mại để lại dấu chân, thời gian yên tĩnh mà tốt đẹp.
Thời gian như vậy, rất thích hợp nhớ lại.
Mục Thần nhớ lại đủ chuyện, giọng anh nhiễm chút ôn nhu của năm tháng: "Biết không? Rất lâu trước đây, chúng ta còn chưa quen, vào cái đêm bão táp kia, anh lúc ấy nhìn thấy em chật vật lại bất lực, trong lòng không hiểu sao nảy ra một suy nghĩ, muốn dẫn em về nhà, cho em chút ấm áp gia đình."
Có thể là gia đình bất hạnh giống nhau khiến Mục Thần đối với Thời Vi có chút đồng cảm mơ hồ, mới có thể vào cái đêm bão táp ấy dẫn cô về, sau đó, mới có vô số liên lụy.
"Mà hiện tại, rốt cuộc anh có thể cho em một gia đình."
Lúc đầu hai người gặp lại, Mục Thần cũng từng hận Thời Vi, hận cô hồi cao trung dễ dàng từ bỏ mình, sau đó cho dù Thời Vi theo đuổi anh, hai người ái muội, trong lòng anh vẫn không tín nhiệm Thời Vi. Chính là sau khi trải qua chuyện của Lộ Dịch Dương, hạt giống không an phận chôn trong lòng Mục Thần, biến mất.
Lúc hai bàn tay trắng là Thời Vi ở bên cạnh anh, không bao giờ từ bỏ anh. Về sau cho dù xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng nhất định có thể tiếp tục đi tiếp.
Thời Vi nghe từ "Gia đình", ấm áp trong lòng tựa hồ muốn tràn ra, cô vẫn luôn khao khát gia đình ấm áp, mà Mục Thần cho cô.
"Mục Thần," Thời Vi nhẹ giọng gọi anh: "Cảm ơn anh."
"Cảm ơn anh cái gì?"
Thời Vi hít sâu một hơi, nhịn nước mắt, ngày vui như vậy, cô không muốn khóc.
Cô nở nụ cười rạng rỡ hơn cả hoàng hôn với Mục Thần: "Cảm ơn anh dù em tệ vẫn thích em, cũng cảm ơn anh, nguyện ý chờ em trưởng thành, chờ em học cách cho đi và yêu thương."
Đến bây giờ nửa đời của cô, cô độc mà trắc trở.
Niên thiếu của cô không chịu khuất phục trước sự thiên vị của ba mẹ, tuổi trẻ không muốn khuất phục cái gọi là tự tôn, tự cho là mạnh mẽ, tự cho là kiêu ngạo, may mắn có một người như vậy, nguyện ý chờ cô, cũng dạy cô như thế nào là yêu.
—— thế gian này muôn vàn, biển mây chìm nổi, lại nhiều tốt đẹp
Không gì có thể so sánh với sự ôn nhu anh dành cho em.
———————————-
Tác giả có lời muốn nói: ( hoàn chính văn)