Kha Nhạc kéo Đằng Khâm đến một chỗ khuất bóng người. Ngay lúc này đầu óc cô chỉ nghĩ đến câu nói lúc đó của Đằng Khâm. Cô buông tay, xoay người đứng trước mặt anh, lạnh giọng chất vấn:
“Đằng Khâm, rốt cuộc cậu muốn gì? Tại sao cậu lại nói như vậy?”
Đằng Khâm liếc nhìn cô, anh dựa lưng vào tường, thoải mái đáp lại:
“Cậu nghe không hiểu à? Nhà tôi sẽ giúp cậu chuyện học phí trong ngôi trường này.”
“Đằng Khâm, có phải cậu bị đập đầu đến mất trí rồi phải không? Cậu không nhớ ngày trước cậu từng rất ghét tôi à?”
Kha Nhạc có hơi tức giận, cô lớn tiếng mỉa mai. Ngược lại với sự tức giận của cô, Đằng Khâm lại rất bình tĩnh, anh thoải mái nhìn cô cười cợt, không trả lời câu hỏi vừa rồi. Kha Nhạc nhìn biểu cảm trên khuôn mặt anh, chợt thấy được hình ảnh của ngày trước, khi mà cô cố gắng theo đuổi người con trai này, theo sau anh như một cái đuôi nhỏ, mặc cho nhiều người dè bỉu và cười chê, cô vẫn một lòng hướng đến anh. Vậy mà cái cô nhận được nhiều nhất chính là ánh mắt khinh thường, ám chỉ cô là kẻ không biết tự lượng sức.
Thật ra khi thích một người nào đó, liền cảm thấy ánh mắt của người đó nhìn mình dù có biểu lộ ý gì thì vẫn cảm thấy thật vui mừng vì người ta đã chịu quay đầu để ý đến mình, không phân biệt được đâu là thích đâu là ghét, một mực chìm đắm trong ảo tưởng mà bản thân tạo ra.
Đột nhiên nhớ lại liền cảm thấy không vui, ánh mắt thoáng buồn, giọng nói có hơi nghẹn ngào:
“Tôi không cần cậu giúp đỡ, tôi tự mình làm được…” Tiếng nói càng ngày càng nhỏ, dường như chỉ có mỗi Kha Nhạc nghe thấy, “Và tôi đã không còn thích cậu nữa…”
Tôi đã từng rất muốn được ở bên cạnh cậu, muốn được cậu nói chuyện như những bạn học khác, nhưng sự tuyệt tình của cậu là làm cho tôi tỉnh ngộ. Bây giờ khi tôi có quyết tâm để buông tay, cậu lại năm lần bảy lượt xuất hiện trước mặt tôi, là vì sao vậy? Cậu thấy tôi chưa đủ thảm hại khi làm một cái đuôi nhỏ theo sau cậu hay sao?
Kha Khạc mím môi uất ức, dường như rất đau lòng.
Đằng Khâm tuy không nghe được vế sau, nhưng anh lại sững sờ trước thái độ của cô. Anh chưa từng phải dỗ con gái, nên hiện tại có hơi lúng túng.
“Tôi đã làm gì đâu mà tự nhiên cậu lại ứa nước mắt ra thế?”
Kha Nhạc nghe vậy, cô mới ý thức được mình đã khóc, hơn thế nữa là trước mặt người này. Cô lau vội nước mắt, cúi mặt xuống không để anh nhìn thấy.
“Tôi đâu có khóc, cậu nhìn nhầm rồi!”
“Thì tôi đâu có nói cậu khóc đâu, chỉ là ứa nước mắt thôi mà!” Anh khoanh tay, trêu ghẹo cô.
Thế nhưng lần này cô chẳng đáp lại anh, đôi mắt xinh đẹp đó nhìn anh trong giây lát rồi xoay đầu bỏ chạy rất nhanh, như muốn trốn tránh.
Đằng Khâm ở phía sau dõi theo bóng lưng cô dần nhỏ lại, cuối cùng biến mất trong tầm mắt.
Nơi ngực trái, bỗng nhiên nhói đau.
Thương tiếc sao?
Tội lỗi sao?
Đau lòng sao?
Hay… thật sự là tình cảm nảy sinh?
Thôi đi, thật là phiền phức mà! Đằng Khâm, tỉnh táo lại ngay, chẳng qua mày đang thiếu một món đồ chơi có thể giúp mày vui vẻ, vừa hay cô ta chính là người mang lại cảm giác này. Chỉ có thế thôi, không hơn không kém, không nên có một cảm xúc khác lạ nào chen đến nữa.
…
“Thầy Lâm, chuyện vừa rồi em nghĩ bạn học Đằng Khâm nói đùa thôi. Nên là hồ sơ học tập của em, mong thầy giúp em hoàn thành sớm để chuyển trường ạ.”
Kha Nhạc đứng trước mặt thầy Lâm, gương mặt bình tĩnh nói rõ ràng.
Cô suy nghĩ rồi, nếu không học ở đây nữa thì học bên trường Hoa An cũng được, tuy nơi đó có hơi xa chỗ cô ở, nhưng nếu xét về học phí thì chắc rẻ chán.
“Kha Nhạc, chuyện học phí em không cần phải lo nữa đâu, gia đình Đằng Khâm đã đóng cho em rồi!”
Thầy Lâm vui vẻ nói, nhưng với Kha Nhạc thì lại là chuyện khác. Kha Nhạc vội vàng nói:
“Thầy nói sao? Đã đóng rồi ạ?”
“Đúng vậy! Gia đình Đằng Khâm đã đóng hết rồi! Nên em không cần phải lo lắng.”
Tuy ông không thích cách làm này, nhưng giữ được học trò ông yêu thích, thì cũng không có gì phải ngại hết.
Có lẽ thầy Lâm không hiểu, người Kha Nhạc không muốn dính dáng tới nhất bây giờ chính là Đằng Khâm. Cô cắn môi, nhỏ giọng hỏi thầy:
“Thầy ơi, không biết có thể thu lại được không ạ? Em thật sự…”
“Kha Nhạc, em có nhớ em đã nói những gì khi vào ngôi trường này không? Em nói em muốn thoát nghèo mà phải không? Ngôi trường này sẽ giúp em hoàn thành mong ước đó. Vì vậy hãy cất mấy cái sĩ diện đó đi, nó sẽ không nặn ra cơm mà ăn được đâu! Em phải suy nghĩ cho thật kĩ.”
Kha Nhạc cúi mặt nghe lời thầy. Thầy Lâm nói đúng, môi trường học tập ở đây là tốt nhất, hơn thế nữa chương trình mà Kha Nhạc đang theo học là kiểu kết hợp, vì vậy chỉ cần cố gắng khoảng năm nữa, cô sẽ có trong tay bằng tốt nghiệp đại học, khi đó không sợ không có việc làm.
Trước khi vào đây, Kha Nhạc đã phải tính toán thật kĩ. Cô có thể học những trường bình thường khác rồi sau đó lên đại học, trải qua một cuộc sống yên ổn như bao người khác. Nhưng Kha Nhạc chọn học ngôi trường với mức học phí đắt đỏ này chẳng qua nó có thể vừa liên thông lên vừa kết hợp, sẽ không tốn nhiều thời gian.
Người ngoài nói Kha Nhạc vào đây để cưa cẩm, bám lấy một anh chàng giàu có nào đó làm phao cứu sinh của cuộc đời. Chuyện cô theo đuổi Đằng Khâm làm cho mọi người càng thêm tin tưởng với cái suy nghĩ đó. Nhưng chỉ có Kha Nhạc biết, chuyện theo đuổi Đằng Khâm là sự cố phát sinh trong dự tính của cô. Cô không hề nghĩ mình sẽ nảy sinh tình cảm nào đó với một ai trong trường hết. Kha Nhạc chỉ muốn cố gắng học thật tốt để thoát khỏi nơi cô đang sống mà thôi.
Tiền học đắt một chút nhưng sẽ không phí nhiều thời gian, hơn thế nữa tấm bằng ra từ ngôi trường này cũng giá trị. Đây là quyết định của Kha Nhạc, là sự đánh đổi liều lĩnh, không thể đang đi giữa chừng lại từ bỏ chỉ vì mấy cái thứ vớ vẩn cản trở được.
Kha Nhạc suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng tự khai thông được đầu óc, cô từ tốn trả lời:
“Thầy Lâm, em biết rồi. Em cảm ơn thầy đã giúp đỡ.”
“Không có gì đâu.” Thầy Lâm thấy Kha Nhạc đã tự hiểu được, ông gật đầu hài lòng, nhưng vẫn muốn nhắc nhở cô, “Chuyện cá nhân của em thầy không quan tâm đến, nhưng em đừng để nó chi phối quá nhiều, sẽ ảnh hưởng đến đường tương lai của em.”
“Vâng ạ!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!