Kha Nhạc ngồi trong giờ học, thơ thẫn nhìn ra bên ngoài.
Cô đang suy nghĩ, rốt cuộc mối quan hệ giữa cô và Hạ Triều là gì?
Quen Hạ Triều từ năm mười ba tuổi, khi đó Hạ Triều là một thiếu niên mười bảy tuổi với tính tình hung hăng và lạnh lùng không ai sánh được, hắn ngông cuồng xem trời bằng vung, đắc tội với không biết bao nhiêu băng đảng xã hội ở vùng này, bị đánh thừa sống thiếu chết vẫn nhếch miệng nở nụ cười khinh, vẻ mặt cực kì thiếu đòn khiến cho Kha Nhạc lúc đó chỉ muốn bổ đôi đầu hắn ra xem rốt cuộc bên trong chứa cái gì mà liều thế không biết.
Cô nhớ đến lần đầu tiên cô và Hạ Triều đối mặt tiếp xúc. Kha Nhạc khi ấy đang trên đường đi học về thì trời đột nhiên đổ mưa, gần đó lại có một căn nhà bỏ hoang nên cô chẳng ngần ngại vào đó trú tạm. Vừa bước chân vào, cô nghe thấy giọng nói rên rỉ đau đớn phát ra từ bên trong, Kha Nhạc mặc dù sợ hãi nhưng vẫn liều mạng nhỏ tiến vào. Đừng hỏi cô vì sao lại sợ, ở khu cô sống có bao nhiêu người thuộc băng đảng xã hội đen khác nhau, động vào thì chỉ có nước nằm lên bàn thờ ngắm gà hỏa thân mà thôi. Không biết lúc đó cô lấy dũng khí từ đâu, quyết tâm tiến vào mặc cho đã biết là nguy hiểm. Khi Kha Nhạc mở cánh cửa bên trong ra, chỉ thấy thiếu niên Hạ Triều đang nằm dài trên mặt đất, chiếc áo sơ mi trắng của hắn bị nhuốm đầy máu và vết bẩn, nhìn thảm thương vô cùng.
Mặc dù trong lòng sợ hãi nhưng thấy Hạ Triều đang nằm đó không cựa quậy, trên trán còn đang có máu chảy xuống, khuôn mặt vì tóc và máu dính vào nên không thấy rõ, Kha Nhạc không tài nào nhắm mắt làm ngơ được. Cô rón rén bước từng bước đến bên cạnh Hạ Triều, muốn xem vết thương trên trán hắn. Nhưng chưa kịp kiểm tra, người đó đã nắm lấy cổ tay cô, trừng mắt đe dọa. Cô nghĩ lúc đó mình đúng là thật dũng cảm, chứ không chắc cô ngất luôn cho mà xem. Cả người toàn máu và bụi bẩn, trên trán vết thương còn đang rỉ máu không ngừng, vậy mà hắn ngồi dậy nhìn chằm chằm cô như một con thây ma, ánh mắt như muốn giết người đến nơi vậy.
Kha Nhạc không nhớ hắn đã nói gì, cô chỉ nhớ rõ ràng sau khi trừng cô một cái, hắn đã ngay lập tức gục mặt vào vai cô, khẽ nhỏ giọng rên rỉ. Bộ dáng yếu ớt khác hẳn với vẻ hung dữ bất cần của ngày thường.
Không chút phòng bị, không ánh mắt giết người, không còn gương mặt luôn tỏ vẻ khinh khi, cũng không còn cái khí chất cao ngạo. Hắn lúc này, giống như một cậu bé mới lớn, cần một bờ vai để tựa vào mỗi khi mệt mỏi.
Kha Nhạc không phải kẻ giỏi giang gì, nhưng những trận đánh của cha mẹ đã giúp cô trong tình huống này. Kha Nhạc lấy băng gạc, bông, khăn lau cùng thuốc sát trùng từ trong balo ra, cẩn thận xử lý miệng vết thương trên trán cho Hạ Triều. Cô chỉ biết mình cần cứu hắn, nếu không hắn sẽ chết mất. Kha Nhạc không mong hắn sẽ biết báo đáp cô, cái cô nghĩ chỉ cần hắn còn sống là được.
Nhưng cũng sau cái ngày định mệnh ấy, giữa cô và Hạ Triều dường như đã tồn tại nên một mối quan hệ gắn kết với nhau không rời. Hắn theo chân cô đi học, lặng lẽ ở đằng sau bảo vệ cô khỏi những trò đùa bắt nạt ở trên trường, mặc cho cô có phản kháng hay nặng lời với hắn như thế nào đi chăng nữa, Hạ Triều vẫn sẽ cười và đưa ra rất nhiều lí do khác nhau để bào chữa cho những hành động của bản thân hắn. Lúc đầu bất tiện, lúc sau thành quen, dường như đối với cô, Hạ Triều đã là một phần không thể thiếu trong cuộc sống này.
Vậy mối quan hệ giữa đôi ta rốt cuộc là gì?
Anh yêu tôi, nhưng tôi lại không hề thích anh, chúng ta cứ tiếp tục như vậy chẳng phải người chịu tổn thương sẽ là anh hay sao? Hạ Triều?
Vì mãi chìm đắm trong kí ức cùng với những suy nghĩ lung tung, Kha Nhạc không chút để ý đến xung quanh. Mãi cho đến khi Bạch Nhã khẽ động vào người cô, Kha Nhạc mới ý thức được mình đang ở trong lớp học, hơn nữa giáo viên trên bảng đang nhìn cô chằm chằm. Giáo viên trên bảng khẽ đẩy gọng kính, cất tiếng:
“Kha Nhạc, em có nghe cô nói gì nãy giờ không?”
Kha Nhạc đứng dậy, cúi đầu thừa nhận:
“Em xin lỗi cô! Lần sau em sẽ không như vậy nữa.”
Giáo viên đang đứng trên bảng là cô Tần, phụ trách môn văn lớp cô. Cô Tần nhìn cô, không có trách mắng, chỉ lạnh nhạt nói:
“Chút nữa em qua phòng của thầy hiệu trưởng. Thầy có việc muốn gặp em. Bây giờ thì ngồi xuống tập trung vào.”
“Vâng ạ! Em cảm ơn cô!”
Kha Nhạc ngồi xuống, ánh mắt khẽ động. Thầy hiệu trưởng muốn gặp cô, chuyện gì vậy nhỉ?
*****
“Kha Nhạc, ngồi đi em. Thầy có chuyện muốn nói với em!”
Kha Nhạc nhìn thầy hiệu trưởng với khuôn mặt hiền lành phúc hậu trước mặt, cô khẽ gật đầu nói cảm ơn thầy, sau đó ngồi xuống ghế sofa, đối diện với thầy.
Thầy hiệu trưởng nhấp một ngụm trà, sau đó thong thả cất lời:
“Kha Nhạc, bài kiểm tra vừa rồi em làm rất tốt, mặc dù so với trước đó có giảm sút phong độ, nhưng thầy tin chắc rằng với năng lực của em, việc thi vào đại học A là không thành vấn đề.”
Kha Nhạc không thấy có gì là lạ với kết quả của bản thân, cô đoán chắc thầy còn lời muốn nói với cô, liền mạnh dạn nói ra suy nghĩ:
“Thầy sẽ không tìm em vì vấn đề này chứ?”
Thầy hiệu trưởng nhìn cô, ánh mắt có chút bối rối, ông không giữ được sự thong thả như ban nãy được nữa, giọng nói trầm khàn thể hiện sự buồn rầu:
“Kha Nhạc, thầy thật sự rất thích cách em thể hiện cũng như mang lại thành tích về cho ngôi trường của chúng ta. Nhưng em cũng thừa biết rằng, ngôi trường này tồn tại do rất nhiều nguồn tài trợ khác nhau, không chỉ mỗi danh tiếng là có thể duy trì được. Thầy đã cố hết sức, nhưng bên trên ép quá, thầy thật sự không còn cách nào khác…”
“Thầy Lâm, em hiểu mà…”
Thầy Lâm – hiệu trưởng ngôi trường này cũng chỉ là người làm công ăn lương mà thôi. Cô hiểu chứ, việc nợ tiền học phí của trường khiến thầy Lâm đã bị trách phạt rất nhiều, thầy giúp cô ở lại đến tận bây giờ chẳng qua là do mấy cái thành tích của cô mà thôi. Nếu còn tiếp tục bao che, giúp đỡ cho cô, thầy Lâm chắc chắn sẽ mất chức. Kha Nhạc nhớ đến ngày trước mình đã cố sống cố chết xin thầy giúp đỡ thì giờ này, cô chợt nhận ra, việc cô rời đi chẳng có chút ảnh hưởng đến ngôi trường này, thậm chí nó chẳng hề ảnh hưởng đến cả cô.
Thầy Lâm nhìn Kha Nhạc, ông thật sự nuối tiếc cô bé này, nhưng ông chẳng còn cách nào khác, người ở trên chỉ đạo xuống, cho dù ông có hết lời, cũng không khuyên được người ta.
Kha Nhạc cùng thầy Lâm đều rơi vào trạng thái im lặng, không ai nói với ai tiếng nào. Cô nghĩ chắc cũng đến lúc mình nên rời khỏi ngôi trường này rồi thì bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, sau đó là một người con trai bước vào. Kha Nhạc có chút sửng sốt khi nhìn người trước mặt, nhưng sau đó cô lấy lại bình tĩnh, khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt, quay mặt không chào hỏi người mới đến.
“Đằng Khâm, em có việc gì tìm thầy à?”
Thầy Lâm nhìn người mới đến, khẽ nhíu mày. Nếu không phải gia đình Đằng Khâm ép ông, ông cũng không phải từ bỏ đi một người học trò xuất sắc.
Đằng Khâm không quan tâm đến người thầy đang hỏi mình, anh chăm chú nhìn cô gái đang ngồi kia, trong lòng khó chịu.
Lại nữa rồi, không thèm nhìn đến anh dù chỉ là một chút.
Nếu đã cố chấp không thèm nhìn đến anh, anh càng muốn làm cho cô phải tự nguyện. Đằng Khâm muốn biến cô về dáng vẻ của ngày trước, mong cầu một ánh mắt từ anh.
Thật ra Đằng Khâm chẳng rõ nổi lòng mình, anh nghĩ rằng sự thay đổi của Kha Nhạc giống như kiểu lạt mềm buộc chặt, khiến anh cảm thấy mất mát mà rơi vào bẫy của cô. Đằng Khâm luôn cho rằng suy nghĩ của mình là đúng, vậy nên bây giờ anh rất có hứng thú mà đùa giỡn cô gái này.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!