Sau khi kết thúc tiết học buổi chiều, Kha Nhạc cất gọn sách vở để ra về. Như ngày trước, Kha Nhạc sẽ chào tạm biệt mọi người rồi nhanh chóng chạy đến chỗ Đằng Khâm để bám theo. Nhưng cô hôm nay lại không nói một câu nào, cũng không còn bộ dáng hối hả từng thấy. Kha Nhạc chậm rãi bước đi ra khỏi lớp, một chút khẩn trương cũng không có. Một số người nhìn thấy biểu hiện của cô hôm nay liền kết luận rằng, Kha Nhạc chắc chắn đã từ bỏ Đằng Khâm, một số người lại cho rằng cô đang có chiêu trò gì đó.
Mọi người trong lớp còn đang đoán mò, một cô bạn đã lên tiếng:
“Chuyện của bạn ấy, mọi người tốt nhất đừng nên bàn tán.”
Người vừa lên tiếng là Bạch Nhã, cô bạn ngồi bên cạnh Kha Nhạc.
Có người không ưa Kha Nhạc, liền cười chế giễu:
“Hừ! Cậu bênh cái gì? Ai biết trong lòng cô ta nghĩ gì, biết đâu cô ta đã tìm cho mình một mối tốt hơn rồi thì sao? Dù gì vóc dáng cô ta cũng không tệ!”
Bạch Nhã không lên tiếng, cô cảm thấy những lời này thật khó nghe. Bạch Nhã dù không thích Kha Nhạc, nhưng cô cũng không muốn nói xấu cậu ấy. Cô còn đang tính nói rằng đã giờ học từ lâu rồi, còn ở lại lớp buôn dưa lê làm cái gì thì bên cạnh chợt vang lên giọng nói:
“Dù cô ta có dùng thủ đoạn gì thì Đằng thiếu cũng không thèm liếc nhìn cô ta một cái đâu!”
Huyền Dao khoanh tay, vẻ mặt chán ghét pha chút khinh thường khi nhắc đến tên Kha Nhạc. Bạch Nhã nghe thấy nhưng không nói gì, cô lặng lẽ đi ra khỏi lớp học.
Huyền Dao – chị đại của trường, người chuyên bắt nạt những kẻ yếu hơn cô ta, tốt nhất không nên dây vào.
…
Kha Nhạc ra khỏi trường liền đi đến tiệm bánh cách trường không xa. Kha Nhạc làm thêm ở đây cũng khá lâu rồi, cô chủ yếu làm bên phục vụ khách hàng do khuôn mặt cùng dáng người tương đối tốt. Do gần trường nên không ít người biết Kha Nhạc làm thêm ở chỗ này, nhưng Kha Nhạc không quan tâm người khác nghĩ gì về mình, cô đi làm để có tiền trang trải cuộc sống.
“Kha Nhạc!”
“Chị Kiều!”
La Kiều tiến tới gọi cô, Kha Nhạc nhìn thấy, cúi đầu chào hỏi. La Kiều đưa tay lên trán Kha Nhạc đo nhiệt độ, lo lắng hỏi cô:
“Kha Nhạc, đã đỡ hơn chưa em? Trán vẫn còn nóng này, có làm được không em? Từ lúc em ốm, quán vắng khách hẳn.”
Kha Nhạc cười trừ, trả lời:
“Em khỏi rồi mà chị. Thôi để em đi thay đồ đã chị nhé.”
“Ừ.”
La Kiều gật đầu, sau đó về chỗ làm việc của mình.
La Kiều hơn Kha Nhạc hai tuổi, là sinh viên năm hai. Cũng như Kha Nhạc, La Kiều phải đi làm thêm kiếm tiền để trang trải cuộc sống.
Kha Nhạc thay đồ xong liền đi ra nhận việc. Bộ quần áo cô đang mặc được thiết kế theo kiểu hầu gái, lúc đầu Kha Nhạc còn ngại ngùng, nghĩ rằng bộ quần áo này thất lố bịch. Nhưng khi đã quen với nó, cô thấy nó còn bình thường chán.
Tiếng chuông reo, Kha Nhạc như thường lệ cúi đầu chào khách mới đến:
“Cam Cam xin kính chào quý khách!”
“Cam Cam?”
Nghe giọng nói của người trước mặt, tim Kha Nhạc đập thịch một cái. Cô ngước đầu nhìn, dường như không thể tin được rằng người ấy lại có thể đặt chân đến đây.
Đăng Khâm không nghĩ mình có thể gặp cô ở đây, bất ngờ hơn là cô làm việc ở nơi này, anh biết hoàn cảnh nhà Kha Nhạc rất khó khăn, nhưng cũng chưa từng nghĩ cô sẽ đi làm thêm. Đằng Khâm nhìn khuôn mặt thiếu nữ còn đang ngạc nhiên, anh khẽ cười, đôi mắt quan sát từng biểu hiện trên khuôn mặt cô. Khi nhìn xuống chiếc váy cô đang mặc, anh nhíu mày, khó chịu. Váy gì mà ngắn thế kia.
“Bạn học lúc trưa đây mà! Bạn làm thêm ở đây à?”
Mễ Tiểu Quỳ “A” lên một tiếng khiến cho Kha Nhạc thức tỉnh. Cô vội vàng điều chỉnh trạng thái, nhẹ nhàng trả lời:
“Xin lỗi quý khách vì đã để chờ. Quý khách dùng ở đây hay mang về ạ?”
“Ở đây!”
Không đợi Mễ Tiểu Quỳ lên tiếng, Đằng Khâm đã nói trước.
Đằng Khâm nắm tay Mễ Tiểu Quỳ đi vào trong, chọn một bàn gần với cửa sổ. Kha Nhạc đi theo sau, rút ra một cuốn sổ, đứng bên cạnh bàn, nhẹ nhàng nói:
“Quý khách dùng gì ạ?”
Mễ Tiểu Quỳ còn đang hạnh phúc vì được nam thần nắm tay trước chốn đông người, cô ta vui vẻ đáp:
“Cho tôi một kem và một phần bánh ngọt vị dâu, còn anh ấy thì dùng cà phê đen nhé!”
“Vâng! Xin quý khách chờ một chút!”
Kha Nhạc viết lên tờ giấy xong xuôi liền đi ra ngoài, mắt cũng không liếc nhìn Đằng Khâm lấy một cái.
Đằng Khâm có chút bất mãn, nhưng anh không biểu lộ ra mặt. Không hiểu sao khi thấy dáng vẻ không còn quan tâm anh của cô, anh khó chịu, chán ghét cảm giác mà nó mang lại.
Đằng Khâm nhìn sang Mễ Tiểu Quỳ, phát hiện thấy ánh mắt si mê của cô ta khi nhìn anh, anh thấy thật ghê tởm. Thật ra vì muốn thoát khỏi sự đeo bám của Kha Nhạc nên Đằng Khâm mới dùng đến quân cờ Mễ Tiểu Quỳ này, anh còn nghĩ Kha Nhạc sẽ không từ bỏ, ai ngờ bây giờ cô còn chẳng thèm nhìn đến anh. Ngày đầu Kha Nhạc không bám theo anh nữa, anh còn có chút vui mừng, nhưng không hiểu sao, đến ngày thứ hai, thứ ba, anh không thể cười được nữa, trong lòng khó chịu, bứt rứt vô cùng. Đằng Khâm vốn chỉ định quen Mễ Tiểu Quỳ cho có lệ, không ngờ cô ta lại cho rằng anh đối đãi với cô ta là thật, còn tự ý lôi kéo anh đến nơi này. Cô ta không quan tâm anh có khó chịu hay không, vẫn nghĩ rằng anh thật sự yêu thích cô ta nên mới để cho cô làm vậy.
Chắc sau hôm nay, anh phải nói chuyện dứt khoát mới được. Quân cờ này đã trở nên vô dụng rồi, thậm chí nó còn mang đến cho anh sự phiền phức.
“Xin lỗi vì đã để quý khách phải chờ. Đây là những món quý khách đã yêu cầu. Chúc quý khách ngon miệng!”
“Cảm ơn cô!”
Mễ Tiểu Quỳ đáp, sau đó thưởng thức món kem vị dâu yêu thích của cô ta. Đằng Khâm ngồi bên nhíu mày, tỏ vẻ không vui.
Người lần này đến phục vụ lại không phải là Kha Nhạc.
Anh ngó quanh, phát hiện Kha Nhạc đang mỉm cười phục vụ một người khách khác. Nụ cười như gió mùa xuân, thanh mát trong lành, lại nhẹ dịu khiến lòng người ấm áp. Chỉ tiếc, nó không dành cho anh!
Một lần nữa anh không hiểu cảm giác đang trỗi dậy trong lòng mình rốt cuộc là gì, nó giống như một chiếc lông vũ, cọ vào từng chút khiến anh ngứa ngáy, nhưng anh lại không làm gì được nó. Đằng Khâm quay đầu, không muốn thấy cảnh tượng khiến anh khó chịu này. Anh uống một ngụm cà phê, phát hiện nó đắng lạ thường.
“Phục vụ!”
Đằng Khâm lên tiếng gọi, Mễ Tiểu Quỳ đang thưởng thức kem dâu bị tiếng nói của anh làm cho giật mình, quay qua hỏi anh:
“Chuyện gì vậy anh?”
Đằng Khâm không đáp lại lời cô ta, anh đang chú ý đến người đang tiến đến gần. Anh trầm giọng, hỏi:
“Tại sao của tôi không cho đường?”
“Xin lỗi quý khách, đây là sơ suất của chúng tôi, tôi sẽ mang lên cho quý khách!”
Kha Nhạc cúi đầu nhận lỗi, ánh mắt không thèm nhìn đến người kia. Dù là công việc, nhưng cô ghét việc phải đụng mặt anh.
Đằng Khâm khó tin được Kha Nhạc lại quên đi việc anh uống cà phê luôn phải cho thêm đường, cô nhất định là muốn trả thù anh vì việc đã từ chối tình cảm của cô đây mà.
Đằng Khâm nhếch miệng cười, bỗng nhiên có hứng thú trêu ghẹo:
“Tôi nghĩ rằng cậu biết thói quen của tôi rồi chứ nhỉ? Mới một tuần thôi mà, cậu đã vội quên rồi sao?”
Kha Nhạc không chút dao động, rất đúng mực đáp lại:
“Xin lỗi quý khách, để bây giờ tôi sẽ đổi cho quý khách.”
Cô nâng tách cà phê chuẩn bị đi đổi, Đằng Khâm chống cằm nhìn cô, đôi mắt cong lên thể hiện sự hứng thú, nhàn nhạt cất tiếng:
“Tôi có nói cần phải đổi sao?”
“Vậy quý khách cần đường ạ? Vậy xin quý khách chờ một chút, tôi sẽ mang ra ngay ạ.”
Kha Nhạc mặc dù khó chịu nhưng cũng không vì thế mà tỏ thái độ ngay trước mặt khách hàng được. Khó khăn lắm cô mới tìm được chỗ công việc phù hợp mà lương còn rất cao, cô không thể dễ dàng đánh mất nó. Nhưng Kha Nhạc có chút không hiểu được, rõ ràng trước đó còn rất chán ghét cô, tại sao bây giờ lại cười trêu chọc cô là mục đích gì? Kha Nhạc khẽ lắc đầu, không muốn nghĩ đến, cô mỉm cười xoay người rời đi, vẫn là khuôn mặt và ánh mắt tĩnh lặng đó. Đằng Khâm còn đang muốn làm khó cô, nhưng người bên cạnh đã dán chặt lấy anh, nũng nịu:
“Anh này! Hay chút nữa mình đi chơi nha anh!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!