Cả đêm trần trọc không ngủ, giờ đây Kha Nhạc cảm thấy đầu mình rất đau, cơ thể mệt đến rã rời. Cô ngồi dậy lấy điện thoại từ trong cặp sách, nhấn nút gọi điện cho cô chủ nhiệm để xin phép nghỉ ốm.
Kha Nhạc khàn giọng nói chuyện với cô, được một lúc, cô giáo cũng chấp thuận. Ngắt điện thoại, cô tựa lưng vào thành giường, mệt mỏi thở dài. Thật ra hôm nay cô không muốn đi học, dù không bị ốm thì cô cũng không muốn đi. Một phần do hôm qua cô đã khóc quá nhiều, mắt đã sưng húp lên, một phần là muốn trốn tránh.
Ngửa đầu nhìn lên trần nhà, mông lung nghĩ về cuộc sống sau này của mình.
Mối tình đầu của cô, có lẽ rằng thời gian rồi cũng sẽ xóa nhòa nó, cho đến khi nhắc lại, trái tim cô sẽ chẳng còn đau đớn nữa.
Đúng vậy! Tình yêu của những năm tháng này, Kha Nhạc nghĩ sẽ mau quên thôi.
…
Sau hôm đó, Kha Nhạc nghỉ hẳn một tuần. Cô tự hồi phục vết thương của chính mình, mong cho đến khi gặp nhau, sẽ chỉ còn là cảm xúc dư thừa của ngày trước để lại.
Kha Nhạc biết rằng bản thân đã nghỉ khá lâu rồi, giờ cũng là lúc nên quay lại lớp học, tập trung cho sự nghiệp học hành.
Sáng sớm, tiết trời se lạnh, cộng thêm lác đác vài giọt mưa phùn nên càng trở nên rét buốt. Kha Nhạc cầm cây dù bước đi trên con đường quen thuộc, ánh mắt tĩnh lặng nhìn cảnh vật, khuôn mặt không nhếch nổi nụ cười, càng làm cho thêm phần xa cách. Dòng người hối hả xô đẩy, chen lấn nhau, nhưng đối với Kha Nhạc vẫn thật nhạt nhẽo.
Lộp độp…
Hình như hạt mưa nặng lên rồi…
Kha Nhạc bước đi nhanh trên đường, nước mưa rơi xuống đường rồi bắn lên, làm bẩn mất đôi giày trắng. Kha Nhạc không mấy để ý, bước chân dần nhanh hơn, thoáng chốc đã đến trường.
Học viện Trung Lưu – ngôi trường đã lịch sử được cả trăm năm nay, nơi dành cho con của giới nhà giàu và quý tộc. Không cần biết bạn học ra sao, chỉ cần có tiền, nơi này luôn sẵn sàng chào đón bạn.
Tuy nhiên, còn có trường hợp ngoại lệ, ví như học sinh nghèo cũng có thể học ở nơi này, chỉ cần đủ thông minh, mang danh tiếng về cho trường. Và… Kha Nhạc là một trong rất ít học sinh nghèo học tại nơi này được giữ lại vì thành tích học tập nổi bật của bản thân.
Mới bước vào cổng trường, một số ánh mắt khinh bỉ đã hướng về phía Kha Nhạc, còn có những lời xì xầm to nhỏ. Kha Nhạc thản nhiên, ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ, không nhìn ra được nửa điểm khó chịu trên khuôn mặt.
Cô đã quá quen thuộc rồi, chút này không là gì cả.
Đi lướt qua dòng người, chỉ là một cái liếc mắt, đã nhìn thấy từ xa là hình dáng quen thuộc.
“Đằng thiếu gia đến rồi kìa mọi người!”
Có tiếng người nói lên, ngay lập tức tâm điểm chú ý xoay chuyển sang nhân vật đang bước xuống từ chiếc xe sang trọng phiên bản giới hạn.
Kha Nhạc nghe thấy, nhưng không dừng bước chân, cũng không quay đầu lại. Cô lách qua dòng người đông đúc đang gào thét tên người con trai kia, đi thẳng một mạch lên lớp.
Cách đầu tiên để giữ được bản thân, đó chính là không còn quan tâm đến những thứ liên quan đến người ấy nữa, cho dù chỉ là một chút.
Kha Nhạc vừa mới bước vào lớp, lập tức những ánh mắt soi mói đã hướng thẳng đến cô. Kha Nhạc trong lòng cười khổ, cô biết những ánh mắt đang nhìn mình là có ý gì.
Là khinh bỉ, là thương hại.
Phải thôi, một kẻ như Kha Nhạc, sống trong một khu ổ chuột rách nát, làm gì có cửa với đến người ta mà cứ cố chấp đâm đầu vào.
Nếu không phải vì học lực của bản thân mới vào được trường này, Kha Nhạc chắc gì đã biết đến Đằng Khâm.
Kha Nhạc khẽ mỉm cười, yên lặng đi về chỗ ngồi của mình.
Cô không thể giống như ngày trước, tùy hứng thích làm gì thì làm mà không suy nghĩ đến hậu quả do bản thân để lại. Những ngày ở nhà, cô đã suy nghĩ rất nhiều thứ. Lí do khiến cô cố gắng vào nơi này gì? Tại sao chỉ vì thích một người, cô phải đánh đổi nhiều thứ đến vậy? Cậu ấy đã không thích cô, tại sao cô lại càng cố bám theo? Cô rốt cuộc nhận ra, bản thân mình đang ở tầng lớp nào, cũng ý thức được, trong ngôi trường này, cô vẫn nên sống đúng với vai trò là một học sinh nghèo vượt khó.
Kha Nhạc mở balo lấy sách vở, không chú ý đến những ánh mắt chứa tò mò xung quanh. Cô chống cằm đọc sách, khuôn mặt rơi vào trầm tư suy nghĩ.
Mọi người xung quanh có chút không thích nghi được, cảm giác không thể tin người đang ngồi ở kia Kha Nhạc, cô gái đã từng điên cuồng theo đuổi Đằng thiếu gia. Cô gái đã từng điên cuồng theo đuổi Đằng thiếu gia trước đó với cô gái yên tĩnh đang ngồi trước mặt họ lúc này, rõ ràng là cùng một người, nhưng họ lại lầm tưởng là hai người hoàn toàn khác nhau.
Kha Nhạc ngồi gần cửa sổ, đôi mắt chăm chú nhìn vào cuốn sách, làn mi mắt khẽ rung, ánh sáng từ phía ngoài hắt vào cơ thể, làm cho có cảm giác mơ hồ. Chợt cơn gió từ bên ngoài cửa sổ thổi vào khiến cho những sợi tóc bay tán loạn, Kha Nhạc nhẹ nhàng đưa tay vén tóc, để lộ góc nghiêng đẹp đến mê người.
“Tôi không thể ngờ được, Kha Nhạc có thể đẹp đến mức này!”
Một bạn học sinh trong số họ không kiềm được mà tán thưởng.
“Đúng vậy! Tôi cũng không thể ngờ…” Một người khác lên tiếng.
“…”
Kha Nhạc chẳng chút bận tâm, cô đang đọc lại những bài đã học trong thời gian cô xin nghỉ. Tiết đầu là tiết anh văn, Kha Nhạc học khá tốt môn này. Kha Nhạc đọc một lúc cũng đã xong, cô vừa mới gấp được cuốn sách thì cũng là lúc vào tiết đầu. Học sinh nhốn nháo vào chỗ ngồi của mình, chỉ có mình Kha Nhạc vẫn như cũ, yên lặng chờ đợi, không có bất cứ biểu cảm nào trên khuôn mặt.
Có người nhìn thấy cô như vậy, không nhịn được mỉa mai, trêu đùa:
“Sao Kha Nhạc của chúng ta lại không giống như trước kia nữa nhỉ? Hay do bị Đằng thiếu đùa giỡn chán rồi nên đá đi?”
Nói xong còn không quên cười thật lớn, ánh mắt khinh bỉ hướng thẳng đến chỗ cô, muốn xem tiếp theo cô sẽ làm thế nào.
Chỉ thấy Kha Nhạc chống cằm nhìn ra phía cửa sổ, không thèm quay đầu liếc nhìn người vừa nói một cái, mở miệng trả lời:
“Ờ! Cậu đoán đúng rồi.”
“…”
Dường như không đúng kịch bản thì phải.
*****
Kha Nhạc vác chiếc bụng rỗng của mình đi xuống canteen trường sau bốn tiết học mệt mỏi. Nói là canteen nhưng nơi này được bày trí không khác gì các nhà hàng cao cấp hết, thoáng mát rộng rãi, các thiết bị cũng là loại hàng xịn. Cô xếp hàng đợi đến lượt mình, nhìn vào số tiền đang có trong ví, cô quyết định chỉ ăn một chiếc bánh mì và thêm một hộp sữa. Lúc sáng Kha Nhạc ngại làm bữa trưa, vì vậy chỉ còn cách xuống đây ăn tạm. Không phải là cô không có tiền để ăn một xuất cơm bình dân, nhưng sắp tới cô cần dùng tiền vào việc khác nữa, nên chỉ đành bấm bụng, ăn lót dạ đỡ đói là được.
Kha Nhạc chọn một chỗ khuất trong canteen, bắt đầu bữa ăn của mình. Vừa mới ăn được miếng, đã nghe thấy tiếng hú hét của những học sinh nữ, Kha Nhạc nhíu mày, tiếng nói ồn ào xung quanh khiến cho cô khó chịu. Kha Nhạc biết người đến là ai, người có thể khiến cho học sinh nữ ở đây phải điên cuồng hú hét đến vậy chỉ có một – Đằng Khâm.
Kha Nhạc cầm phần ăn của bản thân rời đi theo lối cửa sau, cô không muốn phải đụng mặt người ấy một chút nào. Nhưng vừa mới đến cửa, người từ ngoài bước vào đã bất cẩn đụng trúng vào người Kha Nhạc, khiến cho hộp sữa cô đang uống dở đổ hết vào người cô, người phía kia cũng dây vào một chút.
Nhìn bộ dạng nhếch nhác của bản thân, Kha Nhạc thở dài, cúi đầu xin lỗi rồi nhanh chóng muốn rời đi để thay áo. Nhưng người bên kia không phải dạng vừa, kéo tay Kha Nhạc, cao giọng mắng chửi:
“Đụng vào người ta tưởng xin lỗi là xong hả?”
“Cậu muốn thế nào?”
Kha Nhạc đáp lại, đôi mắt tĩnh lặng nhìn thẳng vào người trước mặt. Khi nhìn rõ, Kha Nhạc có hơi bất ngờ, người trước mặt cô đây chẳng phải là cô bạn gái xinh đẹp của Đằng Khâm hay sao?
Mễ Tiểu Quỳ nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mắt mình, trong lòng khó chịu. Phàm là những người đẹp hơn cô ta, cô ta đều muốn tự tay hủy đi khuôn mặt đó, vả lại người trước mặt còn là Kha Nhạc, một nữ sinh chuyên bám lấy Đằng Khâm của cô ta, khiến cho cô ta càng thêm chán ghét. Cô ta khoanh tay, giọng nói chua ngoa:
“Cúi xuống liếm sạch những giọt sữa đã dính vào giày của tôi!”
Đáy mắt chợt trở nên lạnh lẽo, nhưng Kha Nhạc vẫn giữ được bình tĩnh, đáp lại:
“Bạn học, tôi xin lỗi, nhưng yêu cầu bạn đưa ra đã quá mức rồi. Hay như thế này, tôi sẽ mua cho bạn một đôi khác nhé?”
“Mua đôi khác? Nghèo như cô không thể mua được đâu!”
Mễ Tiểu Quỳ cùng những người chứng kiến đều không nhịn được cười phá lên, tựa như nghe được một câu nói thật hài hước. Kha Nhạc khuôn mặt vô cảm, không có ý phản bác.
Mọi người còn đang muốn hóng hết câu chuyện, bỗng phía sau lưng Kha Nhạc đã vang lên giọng nói trầm khàn:
“Chuyện gì vậy?”
Giọng nói ấy… Trái tim trong lồng ngực bỗng nhiên đập mạnh hơn, nhưng Kha Nhạc vẫn như cũ duy trì khuôn mặt vô cảm.
Mễ Tiểu Quỳ nhìn thấy người đang đứng phía sau Kha Nhạc, ánh mắt sáng lên, nhưng giọng nói lại run rẩy, vẻ mặt đáng thương:
“Đằng Khâm, bạn học này không cẩn thận va phải em, làm bẩn giầy và áo của em mất rồi.”
Kha Nhạc trong lòng khinh thường, mới vừa nãy còn đang như con cọp, cao ngạo bắt cô phải cúi xuống liếm giày. Bây giờ lại tỏ vẻ đáng thương như cô ta mới là người bị hại, còn cô chính là kẻ cố tình gây sự với cô ta. Kha Nhạc chán phải tranh luận, cô thở dài, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, người phía sau khiến cô không cảm thấy thoải mái chút nào.
“Bạn học, nếu bạn cũng đã biết hoàn cảnh của tôi. Có thể thương lấy tôi, bỏ qua cho tôi lần này được hay không?”
Mễ Tiểu Quỳ còn đang bận ngắm nam thần, không để ý đến lời Kha Nhạc vừa mới nói. Phút chốc bầu không khí trở nên khó xử. Kha Nhạc không nghe thấy lời đáp lại, cô kho nhẹ, nói lại lần nữa:
“Bạn học, có thể bỏ qua cho tôi lần này được hay không?”
“Tiểu Quỳ, chú ý chút.”
Đằng Khâm nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở, nhưng ánh mắt anh lại chăm chú nhìn vào người đang đứng trước mặt. Do ở phía sau, anh không cách nào nhìn thấy khuôn mặt cô ngay lúc này, nhưng anh lại cảm nhận được mùi hương từ tóc cô đang thoang thoảng quanh cánh mũi của anh. Rất thơm! Là mùi hoa nhài!
Mễ Tiểu Quỳ nhìn thấy ánh mắt của Đằng Khâm nhìn Kha Nhạc, cô ta cắn môi, trong lòng hậm hực, nhưng vẫn phải diễn tròn vai:
“Thôi không sao đâu, chút vết bẩn này không là gì cả. Nhưng lần sau bạn đi cẩn thận chút nhé!”
Kha Nhạc nghe được vậy, thầm thở phào, cô cúi đầu cảm ơn rồi nhanh chóng rời đi.
Đằng Khâm ở phía sau có chút khó chịu, người con gái này, chắc chắn đã biết anh đứng đằng sau cô, vậy tại sao không quay đầu nhìn một chút?
Đằng Khâm chợt giật mình, khó tin được những gì mình vừa mới nghĩ đến. Người vừa rồi là người anh không muốn gặp nhất, vậy tại sao anh lại có cái suy nghĩ rằng cô sẽ quay lại nhìn anh? Khi nãy anh còn không kiềm được lòng, đứng rất gần với người ta nữa chứ!
Rõ ràng là một phiền phức anh muốn thoát khỏi, nhưng tại sao khi gặp lại sau một tuần không gặp, chân anh lại không chịu nghe theo sự kiểm soát của anh, muốn đến gần? Còn thấy khó chịu khi cô vờ như không biết anh ở phía sau? Đằng Khâm nhíu mày, không hiểu rõ nỗi khó chịu trong lòng mình. Gần như cả tuần này, trong lòng anh đều cảm thấy bực bội, day rứt trong người. Anh không hiểu, mình rốt cuộc đang bị gì nữa.
Đằng Khâm gạt bỏ những mớ suy nghĩ hộn độn trong lòng, anh nhìn người con gái trước mắt mình, cười nhẹ bảo cô ta đến đây.