Màn đêm buông xuống, đèn đường ở khu ổ chuột nhấp nháy, thỉnh thoảng sẽ có vài con vật chạy qua làm phát ra tiếng động. Trên con đường quen thuộc, Kha Nhạc lững thững đi về, vừa đi vừa đếm từng bước chân. Kha Nhạc không biết việc làm có ý nghĩa gì, nhưng cô cảm thấy trong lòng không còn bề bộn nữa.
Rằng đầu óc cô sẽ không nghĩ đến những chuyện đã xảy ra vào trưa nay.
Đến ngã rẽ để về nhà, Kha Nhạc nhìn thấy có người đang đứng hút thuốc nơi góc tường. Khi thấy rõ người đang đứng ở đó, cô chợt khựng lại, nhưng ngay sau đó cô điềm tĩnh nhìn thẳng vào người trước mặt. Kha Nhạc biết hắn, là con trai của chủ mảnh đất cô đang ở. Người con trai dựa vào tường, hắn đang hơi ngước đầu trầm ngâm suy nghĩ. Hai tay hắn đút túi quần, miệng còn đang ngậm điếu thuốc. Dưới ánh đèn vàng chập chờn cùng làn khói nhả ra từ việc hút thuốc, Kha Nhạc cảm thấy người trước mắt có chút mờ ảo.
Như cảm nhận được có người đang nhìn mình, người con trai quay đầu lại, nhỏe miệng cười. Hắn dập điếu thuốc đang hút dở, lấy tay xua đi mùi thuốc, rồi quay đầu ân cần hỏi:
“Sao giờ mới về?”
Kha Nhạc nghe hắn hỏi nhưng hiện tại cô không muốn nói chuyện. Cô mím môi, cúi đầu, đi qua người hắn để vào nhà. Mới đi được vài bước, chợt cổ tay đã bị nắm chặt. Kha Nhạc còn đang tính kêu lên thì người ở phía sau cũng không phải dạng vừa, không cho cơ hội để cô giãy giụa, đã ngay lập tức kéo Kha Nhạc lại, bắt đối diện với hắn. Hắn thô bạo nắm chặt cằm cô, ép cô phải ngước lên nhìn vào mắt hắn. Đôi mắt tuyệt đẹp phân rõ trắng đen ấy xoáy sâu vào Kha Nhạc như muốn tìm được đáp án. Kha Nhạc thẫn thờ nhìn vào đôi mắt ấy, chỉ cần một chút nữa, cô có cảm giác mình sẽ bị cuốn vào trong đôi mắt mang đầy sự nguy hiểm kia.
Chợt nhận ra mình đang ở tư thế gì, Kha Nhạc quay đầu tránh đi ánh nhìn, xấu hổ vùng vẫy, mong rằng người kia có thể thả cô ra. Nhưng có vẻ hắn nào dễ dàng tha cho cô, hắn dùng lực, nắm chặt hơn khiến cho Kha Nhạc không nhịn được, phải than lên:
“Đau…”
Tiếng than nghe như tiếng muỗi kêu, nhưng người ở trước mặt hình như đã nghe thấy. Hắn lúng túng, vội vàng buông tay, sau đó đưa tay lên xoa nhẹ cằm cô, giọng nói áy náy:
“Đau sao? Xin lỗi em, lỗi của tôi.”
Kha Nhạc không lên tiếng, chỉ nhìn chăm chú vào hành động của hắn.
Hắn khẽ xoa nhẹ cằm cô rồi chuyển đến cánh tay vừa bị hắn nắm chắt đến ửng đỏ, trong ánh mắt chất chứa sự đau lòng và tự trách.
Khi thấy được ánh mắt đó, Kha Nhạc giật mình, cô muốn rút tay về nhưng không được, bàn tay to lớn của người trước mặt đã bao trọn lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nâng niu nó như một báu vật. Kha Nhạc im lặng để hắn làm gì thì làm, cô thật sự không hiểu, bàn tay cô rốt cuộc có gì khiến hắn lúc nào cũng nâng niu chúng một cách như vậy.
Đột nhiên, người trước mặt ngẩng đầu lên, nghiến răng hỏi một câu không đầu không đuôi khiến cô không biết nên trả lời thế nào.
“Kẻ nào?”
“…”
“Sao em lại khóc đến sưng cả mắt thế kia? Kha Nhạc, trả lời tôi. Kẻ nào?”
Kha Nhạc quay mặt lảng tránh, mím môi không muốn trả lời. Không phải không muốn nói, nhưng vì cô biết, một khi đã nói ra, có lẽ việc tiếp theo xảy đến sẽ kinh khủng khiếp. Người trước mặt cô đây, là một đại ca xã hội có tiếng ở nơi này.
Qua một lúc lâu vẫn không nhận được câu trả lời, người phía trước nhíu mày, khuôn mặt âm trầm nhưng vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Bỗng nhiên có cơn gió thổi qua, hắn thay đổi sắc mặt trong tức khắc, hắn nhếch môi cười lạnh, cúi xuống ghé sát vào tai Kha Nhạc, lãnh đạm cất tiếng:
“Kha Nhạc, nếu em không nói, tôi sẽ cho người điều tra. Em nên biết việc giỏi nhất mà tôi có thể làm chính là đập người ra bã.”
“Hạ Triều! Buông tôi ra. Hôm nay tôi rất mệt.”
Kha Nhạc thở dài, cô không muốn tiếp tục đôi co với hắn, nên chỉ đành dịu giọng xuống. Kha Nhạc biết với bộ dáng mềm yếu hiện tại của bản thân, Hạ Triều nhất định sẽ không ép buộc cô. Tuy vẻ bề ngoài của Hạ Triều nhìn có chút dữ dằn và xa cách, cộng với danh tiếng là một đại ca xã hội nên có không ít người nhìn thấy đã sợ hãi Hạ Triều. Nhưng đối với Kha Nhạc, cô không chút sợ hãi hắn. Bởi vì Hạ Triều luôn luôn nhường nhịn và đối xử tốt với cô. Hắn thậm chí chăm sóc cho Kha Nhạc còn hơn cả cha mẹ ruột của cô!
Đúng như dự đoán, giây sau Hạ Triều đã buông tay ra. Hắn nhẹ nhàng xoa cổ tay Kha Nhạc, rồi dịu dàng nói:
“Về đi, tôi ở đây cho đến khi em về đến nhà.”
Hạ Triều cẩn thận vuốt lại mái tóc rối cho Kha Nhạc, rồi giục cô nhanh chóng về nhà. Kha Nhạc nghe lời hắn, gật đầu xem như đã biết. Đến khi bước đến cửa, Kha Nhạc quay đầu, thấy Hạ Triều vẫn ở đằng sau mỉm cười.
Hắn như vậy, khiến cho Kha Nhạc càng thêm ảo não.
Hạ Triều thích Kha Nhạc, ở chỗ này không ai không biết. Hạ Triều thậm chí còn nói việc này với cha mẹ Kha Nhạc. Nói rằng khi Kha Nhạc đủ mười tám tuổi, hắn sẽ đến nhà hỏi cưới cô. Tuy Hạ Triều thích Kha Nhạc rất nhiều, nhưng Hạ Triều sẽ không dùng thủ đoạn để có được cô. Hắn là một con người tử tế, nếu Kha Nhạc đã có bạn trai, hắn sẽ không bắt ép cô. Hắn sẽ buông tay và thật lòng chúc phúc cho cô.
Hạ Triều đối xử tốt với cô bao nhiêu, là trong lòng Kha Nhạc càng thêm nặng bấy nhiêu.
Không phải Kha Nhạc chưa từng nói với Hạ Triều về vấn đề này, nhưng hắn lại cố chấp, nói rằng chỉ cần hắn thích là đủ. Sự cố chấp ngu ngốc này thật giống như con người Kha Nhạc.
Cố chấp chỉ vì thích một người không hề thích mình.
Kha Nhạc khẽ cười, hóa ra chỉ cần thích một người liền biến bản thân trở thành người mà mình không hề quen biết.
Kha Nhạc chào tạm biệt Hạ Triều rồi bước vào nhà. Vừa mở cửa, sộc thẳng vào mũi là mùi rượu nồng nặc, cô khẽ cau mày, nhưng không nói gì. Kha Nhạc đứng ở cửa tháo giầy, mới tháo được một chiếc, chưa kịp tháo chiếc còn lại, đã nghe giọng nói ngà say từ trong nhà vọng ra:
“Về rồi à? Tao thấy mày tình tứ với thằng nhóc Hạ Triều lắm cơ mà. Nghe lời tao, gả quách cho nó cho sướng cái thân, chứ cái thân già này không nuôi nổi mày đâu.”
Giọng nói ngà say đã quá quen thuộc với Kha Nhạc, ngày nào ông cũng lặp đi lặp lại câu chuyện khuyên cô gả cho Hạ Triều. Kha Nhạc mím môi không đáp lại, cô chỉ chào hỏi rồi đi vào phòng mình, mặc kệ ông có tức giận thì cô cũng vờ như không.
Ngả mình lên chiếc giường đã cũ kĩ, giờ phút này Kha Nhạc chợt cảm thấy mình thật yếu đuối. Nước mắt cũng không thể ngăn lại được nữa, nó chảy ra không ngừng. Trong căn phòng của mình, Kha Nhạc thấy sự cô đơn bủa vây xung quanh. Cô nhớ lại ánh mắt cùng những hành động âu yếm của Đằng Khâm khi nói với người ấy, nó tựa như cây kim nhỏ đâm vào trái tim Kha Nhạc, đau đớn nhưng lại chẳng thấy máu chảy ra.
Tự nói với bản thân sẽ buông bỏ cậu ấy, sẽ không nghĩ đến cậu ấy nữa, nhưng trong lòng vẫn không can tâm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!