*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Sau khi dùng xong cơm trưa, Nhiếp Ngật liền dẫn Hoắc Thù đi vòng quanh trong viện, nói là tản bộ tiêu thực sau khi ăn xong
Buổi sáng hôm nay Hoắc Thù đã ngủ qua bữa, không có ăn bữa sáng, lúc cơm trưa lại ăn nhiều hơn một chút, bụng căng đến khó chịu, ngược lại không thèm để ý mà đi dạo, chỉ là chân nàng có chút vô lực, đi đường cũng là đi chậm rì rì, lâu lâu nhìn nam nhân bên cạnh
Nhiếp Ngật quay đầu nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh, ngữ khí ôn hòa, "Sao vậy?"
Vừa lúc đi đến một chỗ núi giả, bên cạnh có để bàn đá ghế đá, Hoắc Thù trực tiếp ngồi vào một cái ghế đá, đấm eo nói: "Eo đau chân mỏi, không muốn đi nữa"
Nghe được lời này, đầu tiên Nhiếp Ngật có chút khó hiểu, sau mới hiểu được ý tứ của nàng, rõ như ban ngày, thần sắc hắn có chút không được tự nhiên, lỗ tai cũng hồng toàn bộ, bất quá vẫn kéo nàng lên, ngay khi nàng khó hiểu, ôm nàng vào trong lòng ngực nói: "Ghế đá quá lạnh"
Thực mau liền có nha hoàn mang một cái đệm lót lại đây, để lên trên ghế đá, Nhiếp Ngật mới vừa lòng buông nàng xuống
Hoắc Thù nhịn không được híp mắt nhìn hắn cười, tiếp theo lại lười biếng ngồi trên ghế đá, phơi ánh nắng mặt trời ấm áp ngày xuân
Bởi vì di chứng phóng túng tối hôm qua, cho nên hôm nay Hoắc Thù không cách nào dạo quanh Vệ Quốc Công phủ cẩn thận, ngồi một lát, liền quyết định về phòng nghỉ ngơi một lát
"Nếu không để ta ôm nàng trở về?" Nhiếp Ngật hỏi, lo lắng nàng quá mệt đi về không nổi
"Không cần, chỉ một chút đường thôi mà" Hoắc Thù không thèm để ý xua xua tay nói, tuy rằng nơi nào đó giữa hai chân xác thật có chút không thoải mái, nhưng cũng không nghiêm trọng đến trình độ đi trở về không được
Nghĩ đến đây, mặt nàng cũng có chút hồng, ngượng ngùng nhìn nam nhân bên cạnh
Sự việc giường chiếu này, chỉ có trải qua rồi mới hiểu là cái gì, thân mật triền miên như vậy, làm hai người nam nữ còn có chút xa lạ trong nháy mắt đã kéo gần khoảng cách, biến lẫn nhau thành người quen thuộc thân cận nhất. Tuy rằng có mệt mỏi, nhưng trong lòng nàng cũng vô cùng vui mừng, cảm thấy như vậy càng thân cận với hắn, mà nàng cũng càng thích hắn
Nhiếp Ngật thấy khuôn mặt tiểu cô nương hồng toàn bộ, tưởng là nàng bị phơi nắng, lo lắng thân thể nàng không khỏe, liền nói: "Tối hôm qua nàng vất vả rồi, vẫn là để ta ôm nàng trở về đi"
Dứt lời, cũng không chờ nàng cự tuyệt, lấy tay đưa qua, dễ dàng ôm người nàng lên
"Không... không cần" Hoắc Thù hơi lắp bắp, nhỏ giọng nói: "Hiện tại vẫn là ban ngày ban mặt, còn có rất nhiều người nhìn đó"
"Không ngại, hiện giờ chúng ta là phu thê, hơn nữa còn ở trong viện của mình, sẽ không có ai nói" Vẻ mặt Nhiếp thế tử chính khí lẫm nhiên
Hoắc Thù chớp chớp mắt, vẻ mặt tò mò: "Phu thê với nhau đều là như vậy?"
"Ừm"
Vì thế nàng bất động, mặc hắn ôm về phòng
Những nha hoàn đang chờ xa xa trên bậc thang thấy được màn này, cũng có chút ngốc, thấy thế tử ôm người đi rồi vội đuổi theo sau
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Nhiếp Ngật sau khi ôm người trở về phòng cho nàng ngồi xuống, gọi Lạp Nhã tới, phân phó nói: "Gọi tất cả hạ nhân Lăng Vân viện tới đây bái kiến thế tử phu nhân"
Thần sắc Lạp Nhã ổn trọng, bình tĩnh lên tiếng, liền đi an bài
Lămg Vân viện là chỗ sân viện có hoàn cảnh tốt nhất Vệ Quốc Công phù, diện tích sân lớn, hạ nhân hầu hạ cũng nhiều, cũng bởi vì Nhiếp Ngật nghiêm khắc nên bọn hạ nhân Lăng Vân viện cực tuân thủ bổn phận, thể theo chức vụ xếp hàng ngay ngắn trật tự
Khi bọn hạ nhân đến đây bái kiến thế tử phu nhân, đám người Ổ ma ma cùng Ngải Thảo mang các phong bao đỏ đã chuẩn bị từ trước, thưởng cho những hạ nhân tới dập đầu, tiền thưởng nhiều ít cũng dựa vào cấp bậc của bọn hạ nhân mà định ra
Bọn hạ nhân nhận được tiền thưởng đều rất cao hứng, nhưng mà thế tử lại ngồi trấn một bên nên bọn họ cũng không dám lỗ mãng, sau khi được thế tử phu nhân thưởng đều cung cung kính kính cúi đầu lui ra
Sau khi bọn hạ nhân dập đầu nhận thưởng, Nhiếp Ngật liền ôm Hoắc Thù trở về phòng
Hoắc Thù bị hắn ôm tới ôm lui cũng có chút thẹn thùng, khi nằm trên giường, thấy hắn cũng cởi y phục lên giường, không khỏi có chút kinh ngạc, hỏi: "Huynh cũng muốn nghỉ ngơi?"
"Ừm" Nhiếp Ngật lên tiếng, sau khi cởϊ áσ ngoài, liền lên giường ôm nàng, nói rõ là muốn cùng với nàng ngủ
Hoắc Thù nhẹ nhàng thở ra, nếu chỉ là đơn thuần ngủ thì tốt rồi
Bất quá thật mau, Hoắc thất cô nương liền cảm thấy ý nghĩ của mình quá mức ngây thơ rồi, rõ ràng là muốn ngủ trưa, lại không nghĩ rằng sau khi bị hắn hôn một cái, tính chất ngủ trưa liền nhanh chóng thay đổi
"Không được!" Hoắc Thù rốt cuộc cậy mạnh, để tay chắn trước ngực hắn, không cho hắn tiến thêm bước nữa, nhấp miệng nói: "Ta không thoải mái"
"Không thoải mái?" Mắt phượng ẩn chứa động tình, lại có lo lắng nhè nhẹ, "Nơi nào không thoải mái?"
Hoắc Thù thẹn thùng nói, "Phía dưới..."
Hắn đình trệ, thật mau liền hiểu ý nàng, ấn nàng trong lòng ngực xoa xoa, lại mút môi nàng hôn một lát, nhẹ giọng nói: " Không có việc gì, hôm qua ta đã kiểm tra, chỉ là có chút sưng, đã bôi qua thuốc, buổi tối là có thể tốt rồi"
Hoắc Thù: "..... Huynh còn xem qua?" Thanh âm nàng đột nhiên kéo cao
Hắn ừ một tiếng, vô cùng bình tĩnh: "Thời điểm nàng ngủ, ta đã kiểm tra qua"
Thần sắc Hoắc Thù bất định nhìn hắn trong chốc lát, đột nhiên xoay người đưa lưng về phía hắn, kéo chăn phủ lấy cả người mình, cũng phủ nốt cả mặt
Tiểu cô nương cảm thấy không còn mặt mũi gặp người, hắn sao lại có thể xem nơi đó của nàng
Nhiếp Ngật duỗi tay kéo chăn đang che trên đầu nàng xuống, nói: "Đừng tự mình buồn" Biết nàng thẹn thùng, lại giải thích nói: "Chúng ta là phu thê, loại chuyện như vậy không có gì đâu, nếu nàng muốn nhìn cũng có thể nhìn ta đây"
Hoắc Thù: "...."
Mặt nàng đỏ như muốn bốc khói, nhưng lại cảm thấy dường như hắn nói rất đúng, chỉ là vẫn còn có chút thẹn thùng
Thẹn thùng rất nhiều, đột nhiên nàng nghĩ đến cái gì, xoay người lại, kéo vạt áo hắn, nghiêm túc nói: "Vậy về sau chỉ có ta mới được nhìn huynh, ta cũng chỉ cho huynh xem" (nhamy111: hai bạn học sinh đang chia sẻ bí mật, chết cừi lun chời quơi) 🤣🤣
Nhiếp Ngật lại ừ một tiếng
Hoắc Thù nhìn kỹ hắn, phát hiện ngữ khí hắn tuy bình đạm, trên mặt cũng không có cảm xúc gì, lại biết người này một lời nói một gói vàng, hẳn là sẽ không lừa nàng
Được lời hắn đảm bảo, trong lòng nàng cực kỳ cao hứng, ngoan ngoãn rúc vào lòng ngực hắn, lại sợ hắn giống như tối hôm qua làm đến nàng khóc cũng không chịu buông tha, nhỏ giọng nói: "Ta còn chưa thoải mái, chờ ta tốt lên rồi chúng ta cùng động phòng được không?"
Nhiếp Ngật thở dài, nói: "Thật xin lỗi, ta có chút không nhịn được" Ngừng một chút, lại nói tiếp: "Trước kia ta chưa từng làm qua loại chuyện này, chỉ là gần đây mới làm cùng nàng cho nên mới có chút không khống chế được chính mình"
Thành thân mấy ngày nay, chỉ cần ở gần nàng, ngửi được mùi u hương trên người nàng, nhìn đến gương mặt tươi cười của nàng, hắn liền có chút không khống chế được. Đặc biệt là hiện tại hắn đang ở độ tuổi khí huyết phương cương, thiếu niên tham hoan lại là đang trong thời kì tân hôn, tự nhiên đối với loại chuyện giường chiếu này vui đến quên cả đất trời
Nghe được hắn đến cả loại chuyện này cũng thật thẳng thắn thành thật nói, Hoắc Thù chỉ cảm thấy trong lòng ngọt ngào, càng thuận theo dựa vào lòng ngực hắn, nhỏ giọng nói: "Vậy buổi tối huynh cũng đừng làm quá nhiều lần..."
Ý tứ là buổi tối cũng có thể làm, nhưng không thể làm nhiều lần như vậy
Nhiếp Ngật hôn hôn mặt nàng, ôn nhu nói: "Nàng ngủ đi, ta không chọc nàng"
Hoắc Thù ừ một tiếng, dựa vào hắn chậm rãi nhắm mắt lại ngủ
Đến buổi tối, Nhiếp Ngật quả thật giống như lời hắn đáp ứng, hết sức ôn nhu, không có làm đến quá mức
Ban ngày ngủ nhiều, buổi tối lại được đối đãi ôn nhu, tinh thần Hoắc thất cô nương cực tốt, một chút cũng không có mệt, nàng dựa vào trong lòng ngực tướng công, tò mò hỏi: "Thế Cẩn, chúng ta sẽ có bảo bảo sao?"
Nhiếp Ngật sửng sốt, chần chừ nói: "Nàng thích bảo bảo sao?"
"Thích a!" Vẻ mặt Hoắc Thù suиɠ sướиɠ, "Tiều bảo bảo đáng yêu lắm, vừa trắng vừa mềm, giống như bánh bao đào thọ bán trên đường, khi cười rộ lên còn khiến nhân tâm đều mềm nhũn. Bộ dáng hai người chúng ta không tệ, nếu lại có tiểu bảo bảo, nhất định cũng sẽ thật xinh đẹp. Hơn nữa, không phải tổ mẫu còn đang hi vọng chúng ta sinh thêm vài đứa sao..."
Thần sắc Nhiếp Ngật bất tri bất giác trở nên ôn hòa, mắt phượng không còn thâm trầm, cả người đều có vẻ vô cùng nhu hòa, nói: "Sinh hai đứa thì được rồi, quá nhiều nghe nói không tốt"
"Hai đứa thôi sao?" Hoắc Thù nhịn không được nhíu mày, đã nhìn quen nhóm các biểu ca biểu đệ tại Ngu gia, trong lòng Hoắc thất cô nương, hài tử là phải thành một chuỗi dài, chỉ hai đứa thật không thể tưởng tượng được
"Đúng vậy, chúng ta chỉ sinh hai đứa là được, một nhi một nữ vừa đủ tốt" Nhiếp Ngật nói
Hoắc Thù nga một tiếng, có chút uể oải nói: "Có phải ít quá hay không?"
"Không ít, ta nghe nói nữ nhân sinh hài tử vô cùng vất vả, lại còn nguy hiểm, sinh hai đứa là được rồi" Nhiếp Ngật nhẫn nãi nói, duỗi tay nhẹ nhàng vỗ về trên tấm lưng bóng loáng của nàng, khi mơn trớn đến vết sẹo gập ghềnh sau vai, trong mắt hiện lên một chút đau xót
Sau khi hiểu rõ ý tứ của hắn, tuy rằng Hoắc thất cô nương vẫn cảm thấy hai đứa nhỏ vẫn rất thiếu, nhưng lại thật hưởng thụ lời hắn nói, trốn trong ngực hắn không chịu chui ra, cả người đều vui vẻ đến không chịu được
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Nhiếp Ngật có nửa tháng nghỉ hôn kỳ, trong khoảng thời gian này sẽ không có ai không biết điều mà tới quấy rầy hắn, vì thế hắn đem toàn bộ thời gian có được đều dùng để làm bạn bên cạnh thê tử mới cưới
Từ sáng đến tối hai người đều ở bên nhau, hơn nữa buổi tối còn làm chuyện thân mật kia, hai người dần dần trở nên quen thuộc, tình cảm tốt đẹp như mật ngọt, Ổ ma ma cùng bọn nha hoàn Ngải Thảo thấy thế, không biết có bao nhiêu cao hứng, càng cao hứng hơn chính là dường như bọn nha hoàn Lăng Vân viện đều không có tâm tư gì khác với thế tử
Dưới tìm hiểu của Đào Hồng, Ổ ma ma mới biết được đêm của ngày lại mặt hôm đó một màn thế tử phu nhân trực tiếp ôm thế tử vào phòng đã dọa tớ bọn nha hoàn rồi, tuy rằng sau đó thế tử đã chứng mình hắn là một nam tử thập phần khỏe mạnh, chỉ là lần đó ấn tượng khắc quá sâu, hơn nữa thế tử cái gì cũng không có nói, đủ loại dấu hiệu làm cho bọn nha hoàn đối với vị thế tử phu nhân Hoắc Thù này càng thêm cung kính, hoàn toàn không dám đi chọc nàng, càng không có tâm tư bò lên giường thế tử
Trong Lăng Vân viện một mảnh hài hòa, Hoắc Thù ở cũng cao hứng
Qua mấy ngày, khi hai vợ chồng đi thỉnh an phu thê lão Vệ Quốc Công, Hoắc Thù nói cùng Nhiếp lão phu nhân: "Con nghe nói Phong Đài bên kia có lão nông chuyên trồng hoa đào đã tạo ra một gốc mẫu đơn biến dị, hai tháng trước con cũng đã cho người đi qua đặt cọc, hôm qua bên kia đã đưa tin tức qua đây, nói có thể qua lấy, đợi chút nữa con cùng Thế Cẩn đi lấy về mang qua cho tổ mẫu ngắm"
Tính tình Nhiếp lão phu nhân nhu hòa, yêu thích những thứ hoa hoa thảo thảo, đặc biệt yêu thích hoa lan cùng mẫu đơn hai loại này, nghe nói có mẫu đơn biến dị, tất nhiên là vô cùng cao hứng, nói: "Như thế nào ta lại không biết xấu hổ muốn hoa của con, con giữ lại mà ngắm"
Hoắc Thù ngọt ngào mà nói: "Con cũng là nghe nói tổ mẫu yêu thích hoa mẫu đơn mới để cho người đặc biệt lưu ý, vốn chính là muốn hiếu kính tổ mẫu, nếu người không lấy con giữ lại cũng không thú vị"
Nhiếp lão phu nhân được nàng dỗ đến tâm hoa nộ phóng, chỉ cảm thấy cháu dâu này thật là biết làm người thương, cao hứng đến không khép miệng lại được, biết bọn họ chút nữa sẽ ra ngoài lấy mẫu đơn, còn riêng dò hỏi có đủ tiền hay không, kêu người đi lấy chút bạc để bọn họ mang đi
"Không cần, đây là con cùng Thế Cẩn hiếu kính tổ mẫu, làm sao còn lấy tiền tổ mẫu được?" Hoắc Thù cự tuyệt
Nhiếp lão phu nhân do cao hứng, cảm xúc có chút kích động, nhịn không được ho khan, Hoắc Thù lập tức đứng lên nhẹ nhàng vuốt ngực cho bà, thập phần quan tâm
Lão Vệ Quốc Công ở một bên cười tủm tỉm nhìn cháu dâu lấy lòng lão thê, sau đó quay đầu nhìn sang tôn tử đang uống trà nói: "Cháu dâu này quả thật không tồi"
Nhiếp Ngật thần sắc đạm nhiên uống trà, chung trà che khóe miệng hơi hơi nhếch lên
Khi tiểu cô nương muốn lấy lòng người, thật đúng là làm cho nhân tâm ngọt đến hóa mềm, mấy ngày nay hắn đã hưởng thụ được loại tâm tình tâm hoa nộ phóng này
Người Nhiếp gia ngồi xung quanh dùng vẻ mặt không thể tưởng tượng được nhìn Hoắc Thù, không biết nói gì cho tốt, bất quá thời gian mấy ngày nay, lão phu nhân thương yêu nàng như yêu thương cháu gái ruột của mình vậy, Nhiếp Ngật còn phải thối lui sang một bên
Sau khi rời khỏi chính viện, Nhiếp Ngật và Hoắc Thù cùng nhau ngồi xe ra ngoài
Ngồi trong xe ngựa, Nhiếp Ngật mỉm cười nhìn tiểu cô nương vẻ mặt thích ý ngồi đó ăn điểm tâm, mặt mày tinh xảo, thần thái sáng láng, thế gian này rốt cuộc cũng tìm không thấy tiểu cô nương hoạt bát đáng yêu lại hiểu chuyện nào khác như vậy nữa
Khó có khi được ra cửa, Hoắc Thù ghé vào cửa sổ vén một góc màn lên, hướng ra bên ngoài nhìn xung quanh, ngẫu nhiên khi nhìn thấy cái gì hứng thú, vội quay đầu lại nói cùng nam nhân trong xe, sau khi được nghe hắn phụ họa, không khỏi càng thêm vui vẻ
Sau khi xe ngựa tới Phong Đài, trực tiếp đi đến chỗ nhà lão nông chuyên trồng hoa đã tạo ra cây mẫu đơn biến dị đó
Lão nông chuyên trồng hoa đã sớm nhận tiền đặt cọc của Hoắc Thù từ hai tháng trước, chăm sóc cây mẫu đơn biến dị đến vô cùng tỉ mỉ, sau khi nhìn thấy quý nhân lại đây, vội ân cần tiếp đón bọn họ đến lều hoa xem hoa
Lúc này cây mẫu đơn biến dị đã được nhổ lên trồng vào trong chậu, thân cây duyên dáng yêu kiều, mặt trên có vài nụ hoa sắp nở, cánh hoa hiện lên màu đỏ tím thiên về đen, xem lẫn giữa đám mẫu đơn phá lệ nổi bật
Nhiếp Ngật từ nhỏ lớn lên trong hoàng cung, tiếp thu giáo dục không khác gì các vị hoàng tử, trình độ giám định cùng thưởng thức cũng cực cao, khi nhìn đến cây mẫu đơn này trong mắt cũng có thêm vài phần kinh ngạc, ngược lại không nghĩ tới lão nông trồng hoa có bản lĩnh tạo ra được cây mẫu đơn biến dị này
Hoắc Thù thưởng thức bồn mẫu đơn này xong, quay đầu nhìn về phía Nhiếp Ngật, cười tủm tỉm hỏi, "Huynh xem, có đẹp không?"
"Đẹp" Nhiếp Ngật gật đầu
Lão nông trồng hoa sau khi nghe xong, cười ha hả nói: "Ít nhiều cũng do vị phu nhân này tuệ nhãn thức châu*, bằng không lúc trước lão hủ đã không cẩn thạn hủy nó rồi"
*Tuệ nhãn thức châu: đại khái là con mắt tinh tường, biết nhìn người/vật, phát hiện ra giá trị tiềm ẩn của người/vật
Nhiếp Ngật nghe ra liền biết còn có chuyện cũ, liền hỏi có ý gì
Sau khi nghe qua lão nông chuyên trồng hoa nói, Nhiếp Ngật mới biết được lúc ấy gốc mẫu đơn này nằm xen lẫn trong một đám cây có bệnh, vốn muốn vứt bỏ, vừa lúc Hoắc Thù cùng biểu muội Ngu Thiến đến đây chọn hoa, nhàm chán bên trong nên mới đi xem những cây hoa tàn lá úa sắp bị bỏ đi, vừa vặn Ổ ma ma đi theo tới thật là người tinh mắt, phát hiện gốc mẫu đơn này cùng với các gốc khác không giống nhau, liền lắm miệng nói nhiều một câu, khiến cho lão nông chuyên trồng hoa chú ý, sau đó mới phát hiện thì ra gốc mẫu đơn này lại là biến dị
Tuy rằng Hoắc Thù không có tuệ nhãn thức châu, nhưng ma ma bên người nàng nói ra làm lão nông chú ý, cũng có thể tính trên người nàng, cuối cùng tiện nghi cho Hoắc Thù
Nhiếp Ngật sau khi nghe xong, thấy tiểu cô nương cười tủm tỉm, duỗi tay xoa xoa bả vai nàng, cười nói, "Vận khí Tố Tố thật không tệ"
Hoắc Thù gật đầu, "Ta luôn luôn có phúc khí"
Nhiếp Ngật nhịn không được ho khan một tiếng
Hai vợ chồng lại chọn thêm một ít hoa, kết xong tiền chuẩn bị rời đi, đột nhiên một nha hoàn trang điểm cô nương đi vào, há mồm liền nói: "La Lão Hán, cây mẫu đơn biến dị kia đâu? Lúc trước phu nhân chúng ta đã cùng ngươi nói qua..."
Khi nha hoàn thấy được rõ ràng Nhiếp Ngật đứng đó, đột nhiên ngậm miệng
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***