Hôm sau khi trời tờ mờ sáng, Hoắc Thù đã bị người đánh thức
Nàng chui đầu vào lồng ngực ấm áp, lười không chịu dậy, nghe đối phương vẫn luôn kêu to, trong miệng lẩm nhẩm nói: "Bà ngoại, con mệt, để con ngủ thêm một lát..."
Nhiếp Ngật đang muốn đánh thức nàng dậy nghe được lời này, động tác dừng lại, quay đầu nhìn lại sắc trời bên ngoài cửa sổ, quyết định để nàng ngủ thêm một chút
Ngược lại Hoắc Thù sau khi bị người đánh thức, tuy vẫn buồn ngủ muốn chết, nhưng ngủ một lát liền tỉnh lại
Nàng mở to mắt, đầu tiên là mê mang một lát rồi mới nhìn thấy rõ ràng hoàn cảnh xung quanh, ánh mắt dại ra mà nhìn nam nhân dùng một tay chống đầu nằm nghiêng bên cạnh nàng
Một giấc ngủ này của nàng ngủ hơi sâu, trong mơ hồ còn tưởng mình còn ở Ngu gia, còn ăn vạ trên giường bà ngoại
Nhiếp Ngật thấy nàng mở mắt ra, nói: "Tố Tố, hôm nay chúng ta phải về lại mặt, phải dậy rồi"
Hoắc Thù có chút thống khổ nhìn hắn, thân thể nặng nề, như là mệt đến tàn nhẫn, thật sự không muốn dậy, nhưng loại chuyện về lại mặt nhà mẹ để không thể chậm trễ được, chỉ phải chậm rì rì bò người lên
Nhiệp Ngật duỗi tay đỡ eo nàng, nâng thân nàng dậy, thấy mặt nàng nhăn thành một khối, tóc dài đen nhánh như tơ rối tung rũ xuống, làm cho gương mặt tươi đẹp kia càng thêm phần tinh xảo, toát ra vẻ mỹ nhược khó có được, có tư thái như đóa u lan, xinh đẹp như đóa mẫu đơn, nụ hoa chớm nở nhẹ dính mưa móc
Hồi tưởng lại chuyện hoang đường cùng điên cuồng tối hôm qua, tim hắn đập hơi nhanh, yết hầu hoạt động lên xuống, đột nhiên nhịn không được ấn nàng vào trong lòng ngực, dường như làm như vậy có thể giảm bớt được lửa nóng trong lòng cùng với thân thể nóng bức
Hoắc Thù đang dụi mắt đột nhiên bị hắn ôm chặt vào ngực, còn có chút ngốc, cho đến khi cảm nhận được vật cứng rắn kia cọ giữa hai chân, lực đạo cường hãn, nam tính hùng vĩ, đều làm nàng nghĩ đến hỗn loạn tối hôm qua, theo bản năng kẹp chặt hai chân, bật thốt lên nói: "Hôm nay còn ra cửa đó"
Nhiếp Ngật: ".... Ta biết"
Hoắc Thù nghe âm thanh khàn khàn của hắn, toàn bộ khuôn mặt đều hồng
Hôm qua mỗi lần hắn động tình, cũng là dùng loại âm thanh này, khàn khàn nói nhỏ bên tai nàng, làm đầu óc nàng trống rỗng, trong mơ hồ liền ôm lấy cơ thể mướt mồ hôi của hắn, cùng hắn lăn thành một khối, nghe nhiều liền hiểu được ý tứ của hắn
Nàng không hiểu tối hôm qua nháo đến trễ như vậy, eo nàng đều muốn hỏng, vì sao sáng hôm nay hắn lại có tinh thân như vậy, nếu so với hắn nàng liền có chút vô dụng
Hoắc thất cô nương luôn tự giác mình có thể lực tốt nhưng hôm nay lại có chút không tự tin, cảm thấy có phải mình luyện tập chưa đủ hay không
Qua một lát sau, Nhiếp Ngật mới buông nàng ra, buộc lại phía dưới tóc cho nàng, lại hôn nàng trong chốc lát, làm môi nàng sưng đỏ mới chịu đứng dậy
Hoắc Thù sờ sờ môi bị sưng đau, nhịn không được cắn cắn môi, không rõ vì sao hắn lại thích hôn nàng, mỗi lần hôn thật sự rất hung ác, tuy rằng trong lòng nàng thực vui mừng nhưng mỗi lần đều hô hấp không thông, rất khó chịu
Nàng cảm thấy mới vừa tân hôn hai ngày, có rất nhiều sự tình so với nàng tưởng tượng trước kia không giống nhau, nhưng không thể chán ghét được
Giống như ngày hôm qua, sau khi Nhiếp Ngật rửa mặt chải đầu xong, liền đứng dựa vào bình phong bên cạnh nhìn nàng trang điểm chải tóc, một đôi mắt phượng an tĩnh sâu kín
Hoắc Thù không tinh thần ngồi trước bàn trang điểm, nhắm mắt lại để bọn nha hoàn chải đầu cho nàng, lâu lâu ngáp một cái
Quy củ Lăng Vân Viện vẫn chưa bởi vì Hoắc Thù là nữ chủ nhân mới được gả tới mà có gì biến hóa, bọn hạ nhân vẫn làm công việc như cũ, Lạp Nhã là nha hoàn chờ hầu tại Lăng Vân viện phụ trách hầu hạ Nhiếp Ngật, Ngải Thảo là nha hoàn hồi môn chuyên hầu hạ Hoắc Thù, cũng không đụng chạm gì nhau
Ngải Thảo vừa lưu loát chải cho Hoắc Thù búi tóc Tùy Vân, vừa bớt chút thời gian đánh giá thần sắc của nàng, phát hiện tinh thần nàng hôm nay không phấn chấn như hôm qua, sắc mặt cũng không hồng nhuận như hôm qua, chẳng lẽ tối hôm qua không có nghỉ ngơi tốt?
Trong lòng có chút buồn bực rồi lại không hiểu nguyên do trong đó
Theo lý tân nương ngày hôm sau đêm động phòng đều không có tinh thần gì, nhưng cô nương nhà nàng ngày hôm qua lại rất có tinh thần, so với thế tử còn có tinh thần hơn, khuôn mặt hồng nhuận, hai tròng mắt sáng lấp lánh, vừa thấy liền khiến người vui mừng. Nào biết hôm nay lại giống như nụ hoa bị mưa gió đánh gãy, nhìn rất uể oải
Thừa dịp hai vợ chồng son dùng xong bữa sáng đi đến chính đường thỉnh an trưởng bối, Ngải Thảo liền đi tìm Ổ ma ma, lo lắng sốt ruột nói: "Ma ma, tựa hồ như hôm nay cô nương rất không có tinh thần, hay là bị bệnh?"
Ổ ma ma thấy nàng lộ vẻ mặt ưu sầu, bất giác buồn cười, "Ngươi nha đầu ngốc này, đó chỉ là tình cảm cô nương cùng thế tử tốt thôi mà"
Hai vợ chồng son mới thành thân, gắn bó như keo sơn cũng là chuyện bình thường, cho dù thường xuyên làm chút chuyện trong phòng cũng không có gì đáng ngại. Nàng chính là đã hỏi thăm rõ ràng, bên người thế tử cũng không có người trong phòng nào, ngay cả nha đầu thông phòng liền không có, người này sau khi thành thân, biết đến nữ nhi hương, có chút phóng túng cũng là chuyện thường, qua một chút thời gian tự khắc sẽ khôi phục lại thôi
Đối với việc này Ổ ma ma tất nhiên là vui mừng, cảm thấy Thế tử gia lại giống nam nhân Ngu gia, là người giữ mình trong sạch, ước gì về sau này vẫn luôn như thế, cảm thấy bên người thế tử chỉ có một người thê tử cũng không có vấn đề gì. Nàng ở Ngu gia đã từng thấy qua hành sự của nam nhân Ngu gia, từ nhận thức của nàng cho rằng nam nhân tự nên như thế
Thấy vẻ mặt Ngải Thảo vẫn mê mang như cũ, Ổ ma ma đột nhiên nghĩ nha đầu này vẫn là cô nương chưa biết sự, đối với loại chuyện này đương nhiên sẽ thấy khó hiểu. Trong số các nha hoàn hồi môn, tuổi của Anh Thảo cùng Ngải Thảo là lớn nhất, bất quá chỉ có thể giữ lại thêm hai năm cũng không thể giữ tiếp được
Hiện giờ cô nương cùng thế tử thành thân, để bọn nha hoàn chưa thành thân gác đêm cũng có chút không thích hợp, bằng không giống Ngải Thảo cái gì cũng không biết, còn lo lắng ngược lại, làm cho người vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ
Nghĩ đến đây Ổ ma ma liền quyết định chờ qua một thời gian nữa, liền bàn bạc cùng tiểu thư chuyện hôn sự của hai nha hoàn, nhìn xem có người thích hợp để các nàng chọn hay không, có lời nói rồi liền định ra việc hôn nhân cho các nàng, lúc đó nếu có thể tiếp tục giữ các nàng lại Vệ Quốc Công phủ càng tốt, các nàng đều là người có khả năng, giữ lại các nàng trong phủ cũng có thể giúp đỡ tiểu thư
Sau khi Ngải Thảo rốt cuộc cũng đã hiểu rõ ý tứ Ổ ma ma, trên mặt có chút ngượng ngùng
Nàng tuy rằng vẫn còn chút mơ hồ, nhưng cũng hiểu được nếu thế tử cùng cô nương nhà mình ở trong phòng đó là vô cùng thân mật, nha hoàn các nàng cũng không thể tùy tiện quấy rầy, chỉ là nhìn thế tử ôm cô nương ngồi trên giường trong lòng liền có chút ngượng ngùng, vội thối lui ra gác ngoài cửa
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Khi Hoắc Thù cùng Nhiếp Ngật đi đến chính phòng, thấy hai phu thê lão Vệ Quốc công đã thức dậy, đang dùng bữa
"Dùng bữa chưa?" Nhiếp lão phu nhân hòa khí hỏi, vội kêu nha hoàn chuẩn bị hai bộ chén đũa
Hoắc Thù cười nói: "Đã dùng qua rồi, tổ mẫu không cần lo ạ"
Lão Vệ Quốc Công cũng nói mấy câu dò hỏi tôn tử, biết hôm nay bọn họ phải về Tĩnh An Hầu phủ lại mặt, dặn dò vài câu rồi cho bọn họ xuất phát
Hạ nhân đã chuẩn bị xong xe ngựa, sau khi Nhiếp Ngật đỡ Hoắc Thù lên xe liền xoay người nhảy lên ngựa, cho người xuất phát
Xe ngựa Vệ Quốc Công phủ là có quy cách, trong xe vô cùng rộng rãi, trải một tầng đệm giường thật dày, còn có sẵn chăn gối, huân hương bạc mạ vàng hình cầu được treo trong góc tỏa ra mùi hương nhẹ nhàng nhàn nhạt, trấn an tinh thần
Hoắc Thù sau khi lên xe liền dựa vào gối dựa, bắt đầu mơ màng sắp ngủ
Chỉ là trong mông lung, đột nhiên cảm giác được có người ôm thân thể nàng, hơi hơi nhướng mắt nhìn qua, liền nhìn thấy sườn mặt tuấn mỹ của Nhiếp Ngật, trong lúc nhất thời trong lòng ngứa ngáy, nhịn không được duỗi tay sờ soạng
Sau khi sờ xong, Hoắc thất cô nương mới phát hiện mình đang làm cái gì, nháy mắt không còn thấy buồn ngủ, chỉ có thể trừng mắt xấu hổ nhìn hắn
Nhiếp Ngật đỡ thân nàng, phảng phất như không có việc gì nói: "Còn nửa canh giờ nữa mới tới, nàng ngủ tiếp đi"
Hoắc Thù nga một tiếng, nhìn hắn nói: "Huynh làm sao vào được đây?"
Nhiếp Ngật ngô một tiếng, không trả lời nàng, đem nàng ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng
Hoắc Thù bị hắn vỗ tới thân mình mềm mại, thực mau lại tiếp tục buồn ngủ, thầm nói: "Huynh đừng luôn ôm ta như vậy....".
"Vì sao?" Nhiếp Ngật tò mò hỏi, thành thân cùng nàng đã hai ngày, tuy rằng vẫn chưa quen bên cạnh nằm thêm một người nhưng bất quá hắn cũng không bài xích nàng, đem nàng ôm vào ngực, liền cho dù vẫn sẽ bừng tỉnh trong lúc ngủ, nhưng khi vừa nhìn thấy gương mặt nàng trong lòng lại tràn đầy vui mừng
"Ta nhớ bà ngoại...."
Nhiếp Ngật đen mặt trong nháy mắt
Chẳng trách buổi tối động phòng kia, nàng nghiêng người ôm hắn liền ngủ một giấc ngọt ngon, vừa ngủ liền tới hừng đông, một chút cũng không cảm thấy không khỏe. Nào ngờ tiểu cô nương này lại xem hắn thành Ngu lão phu nhân, có thể thấy được ở Ngu gia nàng có được bao nhiêu sủng ái, người cũng đã lớn như vậy rồi mà còn thường xuyên ngủ chung một giường cùng Ngu lão phu nhân.
Hoắc thất cô nương cảm giác được thân thể hắn có chút căng chặt, nhịn không được ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện sắc mặt hắn cũng trở nên lạnh lùng, trong lòng liền thấy lạ, nhẹ nhàng hỏi hắn: "Huynh làm sao vậy?"
Nhiếp Ngật không nói chuyện, vỗ vỗ lưng nàng để nàng mau ngủ, dưỡng tinh thần cho tốt...
Dưỡng tốt tinh thần... chờ đêm nay...
Hoắc Thù cũng không phải người đánh vỡ nồi đất, huống hồ mới vừa thành thân, tuy nàng thực thích hắn nhưng trong lúc nhất thời cũng không hiểu rõ được tính tình hắn, liền im lặng tiếp tục ngủ
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Khi đến Tĩnh An Hầu phủ, Hoắc Thù bị hắn đánh thức, vẻ mặt còn buồn ngủ
Nhiếp Ngật ngồi xổm xuống trước mặt nàng, giúp nàng sửa sang lại trâm cài đầu muốn rớt, vuốt phẳng nếp uốn trên y phục nàng, thấy nàng vẫn xinh đẹp đáng yêu như cũ, hài lòng hôn hôn gương mặt rốt cuộc đã trở nên hồng nhuận
Quản gia Tĩnh An Hầu phủ đã đứng chờ đón ở cửa từ sớm
Thấy xe ngựa Vệ Quốc Công phủ lại đây, vội đi qua thỉnh an, đi theo xe ngựa vào phủ
Xe ngựa dừng lại tại chỗ dừng xe nhị môn, Hoắc Thù được Nhiếp Ngật đỡ xuống xe
Phu thê Tĩnh An Hầu mang theo một đám đệ muội cùng nhau đứng ở cửa nhị môn chào đón, lấy hành động thể hiện coi trọng đối với Nhiếp Ngật. Tuy rằng hơi có chút trịnh trọng, nhưng nhìn địa vị Nhiếp Ngật trong lòng hoàng đế làm như thế cũng không gây ra lỗi gì
Nhìn thấy Nhiếp Ngật tự mình đỡ Hoắc Thù xuống xe, toàn bộ người Tĩnh An Hầu phủ đều thấy ở trong mắt, cảm thấy Vệ Quốc Công thế tử cũng coi như có lòng ngưỡng mộ cô nương phủ bọn họ, trong lòng đều có chút hài lòng, đặc biệt là Hoắc ngũ lão gia, tuy rằng trong lòng vẫn hụt hẫn như cũ, nhưng rốt cuộc cũng cao hứng vì con rể đối tốt với nữ nhi
Sau khi hai vợ chồng son hành lễ cùng các trưởng bối liền đi về chính sảnh
Hoắc lão phu nhân cũng ở đây, Nhiếp Ngật cùng Hoắc Thù song song quỳ xuống dập đầu thỉnh an cho bà
Tươi cười trên mặt Hoắc lão phu nhân vô cùng thân thiết, hòa khí nói: "Thù tỷ nhi nhà chúng ta về sau giao cho ngươi, hi vọng Thế Cẩn về sau luôn đối tốt với nàng"
Thần sắc Nhiếp Ngật vẫn nhàn nhạt như cũ, nhưng ngữ khí lại thập phần thành khẩn: "Xin tổ mẫu yên tâm, tự nên như thế"
Các cô nương Hoắc gia đều ngồi phía sau mẫu thân của mình, tò mò nhìn Nhiếp Ngật, thấy hắn mặt một bộ y phục đỏ thắm mới tinh, bên hông đeo đai ngọc tơ vàng, treo ngọc bội túi gấm, khí vũ hiên ngang, tuấn mỹ vô trù, thần sắc các nàng đều không giống nhau
Thần sắc Hoắc Quyên ảm đạm, có chút xấu hổ không muốn gặp người, lại chỉ có thể căng da đầu ngồi tại nơi này
Trong mắt Hoắc Diệu bất chợt lộ ra hâm mộ, hâm mộ Hoắc Thù có thể tìm được phu quân xuất sắc mọi mặt như vậy, nếu so sánh cùng tỷ tỷ này, dường như mọi thứ của nàng đều không bằng nàng ta. Vốn cho rằng sau khi tỷ tỷ này gả ra ngoài, sinh hoạt trong nhà có thể khôi phục lại bộ dạng ban đầu trước khi nàng chưa tới, nhưng hôm nay nàng hồi môn, lại nhìn đôi người ngọc đứng chung một chỗ, nàng mới phát hiện cho dù Hoắc Thù đã gả ra ngoài, nhưng nàng vẫn thuộc về những thứ sáng mắt nhất, làm cho người không có biện pháp xem nhẹ
Chỉ có Hoắc Nghiên vẫn mang tâm tư tiểu nữ nhi như cũ, khi Hoắc Thù nhìn qua, còn trộm hướng nàng nháy mắt một cái
Sau khi nói chuyện một lát, Nhiếp Ngật liền theo nhạc phụ rời đi, cùng đến thư phòng trò chuyện
Hoắc Thù theo các nữ quyến Hoắc gia đi đến phòng khách nói chuyện, Hoắc lão phu nhân lấy cớ trở về Xuân Huy Đường
Bọn người Tĩnh An Hầu phu nhân cũng không phải mẫu thân Hoắc Thù nên có một số lời tự nhiên khó nói, sau khi nói việc nhà một lát với nàng cũng kiếm cớ rời đi, để mấy tỷ muội ở lại nói chuyện cùng nhau
Hoắc Quyên không chờ nỗi, ngồi một lát cũng rời đi, chỉ có Hoắc Diệu ngại rời đi nên đành ngồi buồn trong một góc xa xa uống trà một mình
Hoắc Nghiên cực kỳ vui vẻ kéo tay Hoắc Thù nói chuyện: "Hai ngày nay như thế nào? Thất tỷ phu bất cứ lúc nào nhìn cũng thấy đẹp, chính là kinh thành đệ nhất mỹ nam tử đó, tỷ nhất định rất hạnh phúc đúng không?" Nói, che miệng cười rộ lên
Hoắc Thù thấy mặt mày nàng đầy ý mừng nhưng lại không cảm thấy nàng là vui mừng cho mình, cười nói: "Cũng bình thường thôi, hôm qua nhận thân, hôm nay lại mặt liền đến gặp các ngươi trò chuyện. Ngược lại là Bát muội ngươi đó, bộ dạng muội tựa hồ rất vui mừng, có hỉ sự nào rồi đúng hay không?"
Hoắc Nghiên xấu hổ, rốt cuộc nghĩ có người để nàng chia sẻ hỉ sự rồi, tiến đến bên tai nàng nói nhỏ: "Cha mẹ ta đang giúp ta lựa chọn hôn sự!"
Hoắc Thù vừa nghe, vội chúc mừng nàng, cũng nhỏ giọng nói: "Nhưng là công tử nhà ai?"
Hoắc Nghiên hàm hồ nói: "Thì cũng đang lựa chọn, dù sao cũng chỉ là mấy nhà kia thôi" Nói tới đây, nàng liền oán giận nói: "Miệng nương ta cực kì kín, cũng không nói ta biết nhìn trúng nhà nào, có lẽ vẫn còn đang đi xem, dù sao ta hỏi cũng vô dụng" Nói, liền chống cằm ngưng mắt, suy tư rốt cuộc cha mẹ nàng đang xem xét cho nàng công tử nhà nào.
Hoắc Thù thấy hỏi không ra cái gì cũng không tiếp tục hỏi, nàng biết Tĩnh An Hầu phu nhân là người ổn thỏa, hơn nữa còn rất yêu thương nữ nhi, chắc chắn sẽ chọn cho nàng đối tượng cực tốt, cũng không cần lo lắng cho nàng
Sau khi bọn tỷ muội nói được một lát, phía trước bắt đầu khai tiệc, tỷ muội mấy người liền đi đến phía trước dùng bữa
Tịch yến hôm nay cho dù là gia yến, nhưng vẫn phân biệt nam nữ, dùng một tấm bình phong ngăn cách lại
Hoắc lão phu nhân ngồi ở vị trí chủ thượng, hiện giờ ánh mắt bà nhìn Hoắc Thù cũng không lãnh đạm như trước, đại khái cảm thấy đây là cô nương đã gả ra ngoài, đã là người nhà khác, thật ra cũng không còn tâm phòng bị như lúc trước nữa
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***