*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Tuy nói Nhiếp Ngật là Vệ Quốc Công thế tử, thân phận tôn quý, nhưng khi so sánh hắn cùng các công tử phủ huân quý đệ nhất khác, tình hình liền có chút phức tạp hơn
Phụ thân Nhiếp Ngật mất sớm, mẫu thân tái giá, theo lý thuyết, hôn sự của hắn kỳ thật có thể giao cho tổ phụ tổ mẫu lo liệu quyết định là được. Nhưng mẫu thân hắn là Ý Ninh Trưởng công chúa, cữu cữu là hoàng đế, hơn nữa bản thân Nhiếp Ngật là do tự tay hoàng đế nuôi lớn, Vệ Quốc Công phủ cho dù muốn nhúng tay vào hôn sự của hắn, cũng phải nhìn ý tứ hoàng đế không dám tự ý làm chủ cho hắn
Hôn sự của Nhiếp Ngật, đối với người Vệ Quốc Công phủ thật sự là một sự kiện chạm tay không được
May mắn, hiện giờ hôn sự cũng đã định rồi, cô nương định thân cũng đã cập kê rồi, chỉ đợi định ra hôn kỳ sẽ rước người ta vào cửa. Loại chuyện định ra hôn kỳ này, tất nhiên là muốn giao cho Vệ Quốc Công phủ tùy ý định đoạt, hoàng đế cũng không nhúng tay vào
Vì vậy, lão Vệ Quốc Công ở trong phủ bồi lão thê bị bệnh, tự nhiên tiếp nhận việc này
Vì biểu đạt thành ý, lão Vệ Quốc Công tự mình đi đến Tĩnh An Hầu phủ, còn mang theo hai người mai mối, là Kính Quốc Công cùng Thừa Ân Hầu, thân phận hai người mai mối này đều quý trọng
Không nói Kính Quốc Công, chỉ nói đến Thừa Ân Hầu, đây chính là huynh trưởng ruột thịt của Giang hoàng hậu, ngay cả hoàng đế cũng kính trọng vài phần, Thừa Ân Hầu có thể đi một chuyến này, có lẽ là do Giang hoàng hậu sắp đặt bên trong, nhưng đối với mười phần thành ý Vệ Quốc Công phủ biểu hiện ra như vậy, làm người tiếp đãi của Tĩnh An Hầu phủ đều có chút kinh sợ
Tĩnh An Hầu cung cung kính kính mời vài vị vào cửa, sau khi biết được ý đồ bọn họ đến cửa, không nói hai lời, liền cho người gọi Hoắc Ngũ lão gia đến đây
Nếu là việc hôn sự của cô nương ngũ phòng, đương nhiên sẽ do phụ thân ra mặt quyết định
Khi Hoắc Ngũ lão gia đến đây, nhìn thấy lão Vệ Quốc Công cùng hai vị, thần sắc cũng có chút ngốc, chờ sau khi nghe nói ý đồ của bọn họ đến đây, hắn càng ngốc hơn, không khỏi ấp a ấp úng nói, "Thù nhi mới vừa qua cập kê, có phải hơi sớm hay không?"
Lão Vệ Quốc Công tuy rằng lớn tuổi, nhưng thân thể xưa nay khỏe mạnh, nói chuyện cũng mười phần trung khí, nói thẳng: "Không còn sớm không còn sớm, trước đem hôn kỳ định ra sẵn, kế tiếp phải thực hiện như thế nào cũng có thể tiếp tục đúng không?"
Hoắc ngũ lão gia rốt cuộc cũng đau lòng cô nương nhà mình, cảm thấy lời lão Vệ Quốc Công nói cũng đúng, cưới gả xưa nay là sự tình phức tạp, chuẩn bị một cái cũng có thể mất một, hai năm là việc có thể xảy ra
Lão Vệ Quốc Công thấy hắn đáp ứng rồi, rèn sắt lúc còn nóng nói: "Không bằng hôn kỳ này định ra cuối năm nay"
Hoắc ngũ lão gia lập tức nói: "Quá sớm!"
Các cô nương xuất giá đều như nhau, có rất ít cô nương vừa cập kê liền gả đi, chỉ là có một ít gia đình không yêu thương cô nương nhà mình hoặc do nguyên nhân đặc thù mới có thể vội vã gả nữ nhi như vậy, bằng không đều muốn giữ lại nhà một hai năm mới gả đi. Hoắc ngũ lão gia tuy mặc kệ không quan tâm hậu viện, nhưng mỗi ngày đều nhìn thấy trưởng nữ ngày càng xinh đẹp đến thỉnh an, dần dần cảm tình cũng sâu, căn bản không muốn khuê nữ sớm xuất giá như vậy
Trong suy nghĩ của hắn, trưởng nữ mới về nhà được một năm liền phải gả ra ngoài thật sự quá sớm, hắn còn một chậm thêm hai năm, 17 tuổi xuất giá cũng không muộn
"Không còn sớm không còn sớm, cuối năm có một ngày lành, thích hợp gả cưới, nạp thái, đi ra ngoài, hiến tế, không ngày nào tốt hơn" Lão Vệ Quốc Công vuốt hàm râu trắng xám bên dưới, cười ha hả nói
Hoắc ngũ lão gia lại không đồng ý, bây giờ chỉ qua trung thu, đến cuối năm bất quá chỉ còn vài tháng, thật sự quá gấp, hắn hoàn toàn không có cách nào tiếp thu được, cũng không muốn hấp tấp gả nữ nhi như vậy, để tránh cho người ngoài chế giễu
Kính Quốc Công cùng Thừa Ân Hầu thấy Hoắc ngũ lão gia không đồng ý, liếc nhìn nhau, liền vén ống tay áo chuẩn bị ra trận, hôm nay bất luận như thế nào, cũng phải đem hôn kỳ định ra, hơn nữa còn là càng sớm càng tốt, cũng như giải quyết một cọc tâm sự này cho lão Vệ Quốc Công
Tính tình Hoắc ngũ lão gia tuy rằng có chút quật cường chết người, nhưng mấy lão bánh quẩy này hắn làm sao có thể ứng phó, thực nhanh quân lính liền tan rã, giương cờ đầu hàng
Tĩnh An Hầu ngồi ở một bên không nói thêm vào, Thù tỷ nhi không phải cô nương đại phòng bọn họ, hắn thân làm bá phụ cũng không tiện can thiệp vào việc hôn sự của nàng, trừ cái này ra, hắn cũng nhìn ra được nguyên nhân lần này lão Vệ Quốc Công nhờ Kính Quốc Công cùng Thừa Ân Hầu làm người mai mối, còn không phải muốn sớm định ra hôn kỳ, nhanh chóng rước người vào cửa hay sao?
Nếu đã hiểu rõ, Tĩnh An Hầu tự nhiên không nhiều lời, dù sao Thù tỷ nhi không phải khuê nữ của hắn, gả sớm hay gả muộn, cũng không sao, đỡ phải đắc tội Kính Quốc Công cùng Thừa Ân Hầu
Cuối cùng, hai bên đều nhượng bộ thối lui một bước, hôn kỳ rốt cuộc được định vào tháng 3 năm sau
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Ở Điệp Thúy Viện, khi nhận được tin tức thì Hoắc Thù đang luyện chữ, bút lông sói trong tay khẽ run, liền viết hỏng một bản chữ mẫu
Bất quá nàng không thèm để ý, tùy tay ném bút trên giá gác bút, kinh hỉ hỏi: "Thật sự, định ở tháng 3 sang năm?"
"Đúng vậy, là ngày tám đầu tháng ba, nghe nói đây là ngày lành, thích hợp cưới gả. Vừa lúc thời tiết tháng 3 không nóng không lạnh, tân nương tử mặc vào áo cưới quá dày cũng không tính chịu tội, ngày này xác thật không tồi" Ngải Thảo cười khanh khách trả lời
Nha hoàn bà tử đầy phòng đều là vui vẻ khắp mặt, chủ tử nhà mình có nơi về tốt, sắp sửa xuất giá, tự nhiên cao hứng vì nàng, làm hạ nhân đi theo chủ tử như vậy, tự nhiên sẽ có tương lai tốt
Hoắc Thù lập tức cao hứng, tuy rằng trong lòng có tiếc nuối vì cái gì sao không thể sớm hơn một chút, bất quá ngẫm nghĩ liền biết không thể nói ra, miễn cho người ta nói không rụt rè
Hoắc ngũ lão gia tự mình đến đây nói tin tức này cùng nàng, thấy bộ dạng nàng cao hứng, trong lòng có chút ảm đạm
Hắn không muốn gả khuê nữ đi sớm, nhưng bộ dạng khuê nữ lại ước gì mau chóng xuất giá, cái này làm cho hắn cảm thấy thất bại, chung quy cảm thấy là trước đây hắn đã quá mức xem nhẹ nàng, chưa bao giờ quan tâm nàng ở Ngu gia sinh sống được hay không, cho nên nàng đối với cái nhà này không có cảm tình vì vậy mới có thể muốn gả ra ngoài sớm như vậy.
"Hiện tại thời gian đến tháng ba sang năm cũng không dài, có rất nhiều thứ cần chuẩn bị, kỳ này con nên theo thái thái.... Thôi, theo đại bá mẫu của con học quản gia học quản lý sự vụ này nọ". Hoắc ngũ lão gia dặn dò nói, nghĩ đến đức hạnh Ngũ phu nhân, cảm thấy vẫn nên tin tưởng vị đại tẩu làm đương gia chủ mẫu này thì hơn
Cô nương gia trước khi thành thân phải trải qua các việc này kia, Hoắc Thù tự nhiên không có ý kiến
Sau khi Hoắc ngũ lão gia rời đi, các cô nương Hoắc gia biết tin tức đều lại đây chúc mừng nàng
Thần sắc Hoắc Nghiên vô cùng tiều tụy, nhưng mà cũng xốc lại tinh thần, cao hứng vì Hoắc Thù có nơi gả tốt
Hoắc Quyên có hơi thất thần, vừa hâm mộ Hoắc Thù có mệnh tốt, vừa có chút nóng vội vì chung thân của chính mình, rõ ràng nàng còn lớn hơn muội muội một tuổi, nhưng đến bây giờ vẫn còn chưa được làm mai như cũ, ở trong phủ này tựa như một người xấu hổ, trong lòng như thế nào không khó chịu
Hoắc Diệu chúc mừng Hoắc Thù, sau đó ngồi ở một bên như người gỗ, có thể không nói liền tận lực không nói lời nào
Phản ứng của ba người này thật không thú vị, Hoắc Thù thấy trong lòng các nàng đều có tâm sự nên cũng không giữ các nàng ở lại lâu
Các cô nương sau khi rời khỏi Điệp Thúy Viện, Hoắc Quyên từ biệt cùng hai muội muội trở về nhị phòng
Nhị phu nhân đang cùng ma ma hồi môn nói chuyện, thấy vẻ mặt nữ nhi không cao hứng đi vào, phất tay để ma ma đi xuống, kêu nữ nhi lại đây, hỏi: "Không phải đi gặp Thù tỷ nhi sao? Vì sao trở về nhanh vậy?"
Hoắc Quyên cười lạnh một tiếng, "Không trở về ở lại chỗ đó làm cho người ta chế giễu hay sao? Nương, qua một năm nữa con cũng đã 17 tuổi rồi, trong kinh này có cô nương nào 17 tuổi mà còn chưa làm mai không? Về sau làm sao con ra cửa đây?" Nói xong, hốc mắt đỏ lên, nước mắt liền rơi xuống, vô cùng ủy khuất
Nhị phu nhân thấy nàng khóc, trong lòng có chút bực bội, cả giận nói: "Ngươi cho rằng ta muốn trì hoãn ngươi sao? Nhưng nhìn xem những nhà đến cửa cầu thân đi, nếu không phải là thứ tử con thiếp thất trong nhà không được sủng ái, thì chính là con cháu nhà nghèo muốn bò lên trên,... hoặc là muốn tục huyền. Đúng là nực cười, tuy nói không thể so sánh với thế tử quận vương phủ hay thế tử quốc công phủ, nhưng cũng không thể kém đến nông nỗi này chứ?"
Nói tới đây, Nhị phu nhân nhịn không được oán trách nói: "Cũng do chính ngươi không biết cố gắng, không cách nào lưu lại ấn tượng trước mặt những phu nhân đó, làm các nàng coi thường ngươi, ngược lại nếu như Thù tỷ nhi, đều có thể vớt được hôn sự tốt đến như vậy...."
Lời này vô cùng chọc tâm, Hoắc Quyên sinh khí khóc lớn, cực kỳ xấu hổ và tức giận, che mặt đứng dậy muốn chạy ra ngoài
Nhị phu nhân sau khi nói xong lời này cũng có chút hối hận, cảm thấy vừa rồi mình nói năng quá nặng lời, vội đứng dậy giữ chặt nàng ôn nhu nói, "Quyên nhi đừng khóc, ngữ khí của nương hơi nặng, cũng không trách được con, ai biểu cha con không có cái mệnh kia, cả ngày chỉ có thể vây quanh mấy công việc vặt vãnh, nếu hắn có thể có khả năng như tam thúc của con, ai còn dám khinh khi nhị phòng của chúng ta, còn lo không có người trong sạch nào coi trọng con sao?" Lại đem trượng phu vô năng oán trách một hơi
Trùng hợp Nhị lão gia trở về, nghe được thê tử quở trách mình, nữ nhi còn khóc thành như vậy, tức giận đến mức chỉ vào nàng mắng to: "Phụ nhân nhà ngươi, miệng lưỡi lại dài như vậy, nếu không phải do ngươi lựa ba chọn bốn, Quyên nhi làm sao bị ngươi trì hoãn đến bây giờ? Hiện giờ còn muốn oán trách người khác, còn không biết tự kiểm điểm lại mình?"
Nhị phu nhân cũng nén giận trong lòng, lập tức liền cãi nhau với hắn
Hoắc Quyên thấy thế, trong lòng còn khó chịu, che mặt vội đi ra ngoài, không muốn nghe cha mẹ cãi nhau không dứt
Hai phu thê cãi nhau trong chốc lát, Nhị phu nhân mới nhớ lại sự việc vừa rồi mới nói cùng ma ma hồi môn, cũng không muốn cãi nhau với hắn, kéo hắn vào buồng trong, nói: "Lão gia, thật ra ta cảm thấy hiện nay có một cọc hôn sự cực tốt, vô cùng thích hợp với Quyên nhi"
Nhị lão gia cười lạnh nói: "Ta cũng không dám khen tặng ngươi, hôn sự có bao nhiêu tốt thì cứ nói bấy nhiêu, đừng để cắn đầu lưỡi"
Nhị phu nhân bị hắn âm dương quái khí làm có chút sinh khí, nhưng bởi vì nữ nhi, chỉ có thể nhịn xuống, tiếp tục nói: "Nghe nói đại cô nương khả năng không chịu được bao lâu, thái y đều nói chỉ có thể dùng nhân sâm dưỡng, phỏng chừng chỉ là chuyện mấy tháng, kêu chúng ta nên chuẩn bị tâm lý"
Nhị lão gia cũng biết việc này, nghĩ đến Hoắc Đình vừa đi, Vinh Thân Vương thế tử còn trẻ, sớm hay muộn sẽ lại cưới, không biết sẽ tiện nghi cho cô nương nhà ai, đến lúc đó Vĩnh Quận Vương phủ sẽ xa cách với Tĩnh An Hầu phủ, trong lòng liền có chút mất hứng
"Ta thấy lão phu nhân vì đại cô nương mà ngã bệnh, nhìn giống như là đang đau lòng cho đại cô nương. Bất quá tâm tư lão phu nhân ta làm sao không rõ, lão phu nhân yêu thương đại cô nương là thật, nhưng lão phu nhân để ý nhất vẫn là Tĩnh An Hầu phủ, sợ là sau khi đại cô nương đi rồi, vị trí Vĩnh Quận Vương thế tử phi tiện nghi cho cô nương khác còn không nói, cũng không thể đảm bảo nữ nhân này về sau có đối xử tốt với mấy đứa Chân ca nhi hay không"
Nhị lão gia tựa hồ đã nghe ra điểm mấu chốt, yên lặng mà suy nghĩ, không khỏi giật mình nhìn nàng
Nhị phu nhân thấy hắn hiểu rõ, không khỏi cười nói: "Mấy ngày gần đây ta vẫn luôn cân nhắc, chỉ sợ là lão phu nhân đang muốn chờ sau khi đại cô nương đi rồi, trong số các cô nương nhà mình chọn ra một người qua bên đó chiếu cố mấy đứa Chân ca nhi. So với việc để tiện nghi cho cô nương nhà nào đó, còn không bằng để cho cô nương nhà mình gả qua bên đó, đối với mấy đứa Chân ca nhi mà nói, nếu mẹ kế chính là dì, cũng tốt hơn một nữ nhân xa lạ khác đúng không? Trong phủ chúng ta chỉ còn mấy cô nương chưa xuất giá, Thù tỷ nhi đã định thân, Diệu tỷ nhi tuổi có nhỏ, như vậy chỉ còn Quyên nhi và Nghiên tỷ nhi có độ tuổi thích hợp, bất quá ta thấy đại tẩu cũng sẽ không đồng ý gả Nghiên tỷ nhi qua đó tục huyền, nên người thích hợp nhất chính là Quyên nhi"
Nhị lão gia cẩn thận nhấm nháp lời này, cảm thấy vô cùng có đạo lý, không khỏi có chút kích động.
Tuy rằng người bên ngoài gọi hắn một tiếng nhị lão gia Tĩnh An Hầu phủ, nhưng hắn là con thiếp thất, tương lai nếu phân gia, con thiếp thất được chia tài sản ít còn không nói, hắn lại là người không có bản lĩnh, chỉ sợ ngay cả đặt chân ở kinh thành còn khó. Nhưng nếu có một nữ nhi làm thế tử phi phủ quận vương, đi ra ngoài trên mặt cũng sáng sủa hơn, về sau hành sự cũng dễ dàng hơn một ít
Tuy nữ nhi làm vợ kế người khác, xác thật hắn có chút không vui, nhưng xem lại đối tượng, làm vợ kế thế tử phủ quận vương, có thể mạnh hơn nhiều so với việc đem nữ nhi gả cho các sĩ tử nhà nghèo
Nhị phu nhân cũng nghĩ như vậy, tuy vợ kế thấp hơn nguyên phối một bậc, nhưng người cũng đã mất, so sánh thì được ít lợi gì
Nhị lão gia lập tức xác nhận hỏi: "Lão phu nhân thật sự có ý này?"
Nhị phu nhân khẳng định nói: "Sao có thể lấy việc này gạt ngươi? Ngươi nhìn đi, sớm muộn gì lão phu nhân cũng sẽ đề ra việc này, lúc đó chỉ cần xem đại cô nương bên kia, nếu đại cô nương cũng có ý, vậy việc này liền thành" Nói, nàng lại cười cười, "Ta làm mẫu thân, có thể hiểu rõ tâm tư đại cô nương, đại cô nương vì ba hài tử của mình, nhất định sẽ chọn muội muội nhà mình"
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Sau khi hôn kỳ được định ra, Hoắc Thù còn chưa kịp học quản gia cùng Tĩnh An Hầu phu nhân đã được tướng quân phủ rước đi mất
Diêu thị tự mình qua đây, đến thỉnh an Hoắc lão phu nhân, đối diện với Hoắc lão phu nhân ngồi phía trên vẫn mang theo thần sắc có bệnh như cũ, ôn hòa nói: "Nghe nói Vĩnh Quận Vương thế tử phi bị bệnh, Tĩnh An Hầu phu nhân phải vội vàng lo lắng sự việc hàng ngày của cả phủ, lại còn lo lắng cho Vĩnh Quận Vương thế tử phi, sợ là không còn sức lực để dạy dỗ Thù tỷ nhi, lão phu nhân trong phủ chúng ta thấy vậy, cảm thấy còn không bằng mang Thù tỷ nhi qua đó, cũng đỡ cho nàng phải đi làm phiền Tĩnh An Hầu phu nhân"
Hoắc lão phu nhân nén một hơi ở trong lòng, cực kỳ khó chịu, cũng không thể duỗi tay đánh vào gương mặt tươi cười của Diêu thị, nghẹn đến mức hít thở không thông, sắc mặt liền trở nên lạnh lùng
Bà nhàn nhạt nói: "Người già rồi, tinh thần không khỏi có chút vô dụng, cũng đành mặc kệ các việc trong phủ, đành phải ủy khuất Thù tỷ nhi thôi"
Diêu thị cười tiếp lời: "Không ủy khuất không ủy khuất, tuy nói Thù tỷ nhi là cô nương quý phủ, nhưng nàng lớn lên ở Ngu gia, trên dưới Ngu gia đều xem nàng như cô nương nhà mình vậy"
Hoắc lão phu nhân nghe nàng nói bóng nói gió, trong bông có kim mà trào phúng Hoắc gia có sinh không dưỡng mà còn muốn khoa tay múa chân, trong lòng nghẹn khuất lợi hại, chỉ cảm thấy người Ngu gia từ lớn đến nhỏ, không người nào không làm cho người ta chán ghét, lập tức nói: "Đã là như thế, vậy để Thù tỷ nhi đi qua thôi"
Nói xong, cho người đến Điệp Thúy Viện gọi Hoắc Thù qua đây
Hoắc Thù nghe nói mợ đến nên sớm đã chuẩn bị xong, vừa được truyền lời liền hướng bên này đi tới
Diêu thị có bộ dáng nữ tử Giang Nam dịu dàng nhàn thục, lại là người mồm mép lưu loát, Hoắc lão phu nhân cùng nàng nói chuyện trong chốc lát, đã bị nàng trong sáng ngoài tối chèn ép đến thiếu chút nữa nghẹn thành nội thương, lại thấy Hoắc Thù nhanh chóng qua đây, trong lòng thật sự khó chịu
Quả nhiên cháu gái này sinh ra đã khắc thân, từ sau khi nàng trở về, trong phủ này liền không gặp chuyện hài lòng gì, chuyện duy nhất thuận lợi chính là hôn sự của nàng, có thể thấy được nàng chuyên môn hấp thu vận tốt của người khác thành vận khí của mình
"Tổ mẫu, ta đến nhà bà ngoại, người ở trong phủ dưỡng tốt thân thể, có chuyện gì liền gọi cháu gái trở về" Vẻ mặt Hoắc Thù hiếu thuận nói
Hiện giờ Hoắc lão phu nhân đã nhận định cháu gái này đặc biệt sinh ra là để khắc thân nhân của mình, căn bản liền không muốn thấy nàng, cảm thấy nàng ở phủ tướng quân lâu cũng tốt, khoảng cách xa liền không khắc tới
Thật sự lười nói với nàng, phất phất tay cho nàng rời đi
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***