Từ sau khi biết được Tết Thượng Nguyên có nhiều đồ chơi tốt như vậy, Hoắc Thù vẫn luôn tính toán đếm ngược ngày
Đương nhiên, làm cho nàng chờ đợi vẫn là có thể ở Tết Thượng Nguyên gặp mặt Vệ Quốc Công thế tử Nhiếp Ngật
Rõ ràng đã là hôn phu hôn thê, nhưng sau khi định thân mấy tháng cũng chưa được gặp mặt một lần, cái này làm cho người từ nhỏ lớn lên tại Tây Bắc, tính cách cũng không phải hiền lương thục đức như Hoắc Thất cô nương cảm thấy quả thật đây không phải là việc làm của con người. Phải biết rằng, biên thành cùng Bình Nam Thành dân phong phóng khoáng, không có nặng quy củ như kinh thành, hôn phu hôn thê ngẫu nhiên gặp mặt hay cùng nhau dạo chơi nhìn riết cũng thành quen, mà còn ở kinh thành, sau khi định thân xong ngược lại càng khó khăn hơn
Hoắc Thất cô nương cảm thấy vô cùng không thể tưởng tượng được
Chỉ đáng tiếc, mặt dù không thể tưởng tượng được, nàng cũng không có biện pháp chống đối với quy củ của kinh thành bên này, đành phải thành thật chờ đợi cơ hội
Nàng vẫn luôn mong đợi... luôn mong đợi, rốt cuộc ngày Tết Thượng Nguyên cũng đến rồi
Sáng sớm, Hoắc Thù đã kêu gọi đám nha hoàn mở hòm xiểng để chọn lựa y phục cùng trang sức mặc ra cửa vào buổi tối, nháo đến bọn nha hoàn trong phòng đều che miệng cười trộm. Trước đây thấy nàng không hề để ý đến các loại y phục cùng trang sức một chút nào, còn tưởng rằng sở thích của nàng không giống người thường, nào ngờ khi có người trong lòng, rốt cuộc cũng thông suốt rồi, nếu Ngu lão phu nhân biết được, nhất định vô cùng vui mừng
Hoắc Thất cô nương đối diện với chúng nha hoàn đang cười trộm, hợp tình hợp lý nói: "Nữ tử có người trong lòng thì sẽ thay đổi, mấy người các ngươi sau này có người trong lòng sẽ biết. Ai còn dám cười, coi chừng cô nương ta tìm người gả đi"
Các nha hoàn liên quan bị nàng nói đến mặt đỏ tai hồng, quay người giúp nàng tìm y phục cùng trang sức
Ổ ma ma nhịn không được thở dài, tiểu cô nương cho dù đã định thân rồi nhưng vẫn không khiến cho người ta bớt lo
Hoắc Thất cô nương từ buổi sáng mong chờ đến chạng vạng, còn ở trong sân chạy vài vòng, ra một thân mồ hôi, liền vào bồn rắc đầy cánh hoa tắm, rắc thêm hương lộ, lại dùng tinh dầu đựng trong bình lưu li Tây Vực bảo dưỡng một thân da thịt mềm mướt
Chờ đến khi Hoắc Thù ăn mặc xinh đẹp đến Xuân Huy Đường thỉnh an trưởng bối, thiếu chút nữa làm mấy người ở đây nhìn hoa cả mắt
"Thất muội muội đúng là thật xinh đẹp" Hoắc Thừa Thụy khen tự đáy lòng
Mấy người Hoắc Thừa Giáp cũng sôi nổi gật đầu phụ họa, Thất muội muội này nhà mình đúng thật là vô cùng xinh đẹp, trong kinh thành này đều tìm không ra mấy người có bộ dạng này
Hoắc Thù nhấp nhấp miệng cười, dịu dàng hiền lương nói lời cảm ơn
Hoắc Nghiên đi tới, kéo tay Hoắc Thù cười nói: "Đúng vậy, vẫn là bộ dáng tỷ muội nhà chúng ta nhìn tốt nhất! Tứ ca, về sau ngươi tìm tức phụ, liền phải tìm người có bộ dáng giống tỷ muội chúng ta mới được nha"
Hoắc Thừa Thụy đọc đủ thứ thi thơ, xưa nay có phong cách quân tử, làm sao chịu được chọc ghẹo của muội muội, khuôn mặt tuấn tú liền đỏ ửng
Nghe được lời này, tươi cười trên mặt Tĩnh An Hầu phu nhân ngưng trệ, nhịn không được liếc mắt nhìn Hoắc lão phu nhân một cái
Bốn ngày đầu năm ấy, dựa theo lệ thường, Tĩnh An Hầu phủ mời bạn bè thân thích trong kinh đến cửa uống rượu mừng đầu năm, Hoắc Bình gả vào Cát thượng thư phủ cũng mang theo mấy nhi nữ về nhà mẹ đẻ chúc Tết
Vốn do Hoắc lão phu nhân đề nghị kết thân, Tĩnh An Hầu phu nhân vẫn luôn cho rằng Cát Linh sẽ là tức phụ đích thứ tự của mình, tuy rằng nàng cũng không thích tính cách Cát Linh nhưng nghĩ khó được lão phu nhân mở miệng, lại chỉ là tức phụ đích thứ tử, tương lai sau khi vào cửa sẽ từ từ dạy dỗ cho tốt, có chút tật nhỏ lông gà vỏ tỏi cũng không quan trọng
Nào ngờ cô nương gia lại coi thường nhi tử nàng, trực tiếp nói không muốn với lão phu nhân, nói rõ rằng nói chuyện với Tứ biểu ca không hợp nhau, nửa câu nàng cũng ngại nói nhiều, tư tưởng hai người không phù hợp, nàng tình nguyện thanh thanh tịnh tịnh cả đời cũng không muốn chịu thiệt, lúc ấy Tĩnh An Hầu phu nhân vừa lúc ở bên ngoài, nghe được rõ ràng rành mạch những lời này
Nhi tử nhà mình chính mình thương, nếu đối phương chướng mắt, Tĩnh An Hầu Phu Nhân cũng không ép buộc
Xong việc liền ám chỉ cùng lão phu nhân, nàng làm mợ, cũng không muốn làm khó người khác, đối phương đã không chịu liền không cần tính. Nhưng nào biết lão phu nhân lại không muốn buông tay, vẫn muốn tác hợp ngoại tôn nữ cùng tôn tử
Chỉ cần nghĩ đến tính tình Các Linh kia không dính khói lửa phàm tục, Tĩnh An Hầu phu nhân liền có chút nghẹn tâm
Mọi người khen ngợi Hoắc Thù một phen, trong lòng lại sáng tỏ như gương, biết mục đích Hoắc Thù trang điểm thành như vậy, rất là lý giải
Hoắc Tam phu nhân nhớ tới nữ nhi đã trì hoãn một năm không có làm mai, nhịn không được có chút thương tiếc, dặn dò nàng hôm nay Tết Thượng Nguyên chơi vui vẻ, sau đó thầm nghĩ chờ hết tháng giêng, liền thúc giục lão gja nhanh chóng tìm kiếm việc hôn sự cho nữ nhi, hiện giờ trong Phủ bọn họ có một vị Quận Vương Thế Tử Phi, còn có một vị phu nhân thế tử Quốc công phủ nhất đẳng, có hai tỷ muội gả cao ở đây, nàng không tin hôn sự nữ nhi sẽ kém hơn Lý gia đã từ hôn lúc trước
Hôm nay là Tết Thượng Nguyên, cũng là ngày thanh thiếu niên trẻ tuổi ra ngoài chơi, Hoắc lão phu nhân dặn dò các tôn tử lớn tuổi đi cùng ra cửa chiếu cố bọn muội muội cho tốt, rồi cho bọn họ ra ngoài
"Thù tỷ nhi là tỷ tỷ nhớ rõ chiếu cố muội muội, Diệu tỷ nhi hôm nay đi theo Thù tỷ nhi cho tốt, đừng có đi lạc" Hoắc lão phu nhân dặn dò nói
Hoắc Thù liếc mắt nhìn tổ mẫu một cái, không sao cả mà đồng ý
Hoắc Diệu cũng đáp ứng một tiếng, đôi mắt hạnh nhìn về phía Hoắc Thù, thấy nàng đã quay đầu nói chuyện cùng Hoắc Nghiên, trong lòng có chút không vui
Những người khác nghe được lời này của lão phu nhân, thiếu chút nữa muốn cười thành tiếng. Đều biết lão phu nhân bất công nhưng đừng làm rõ ràng thành như vậy, để chính cháu gái mình không thích đi chiếu cố bảo bối cục cưng của bà, cũng may mắn Thù tỷ nhi khoan dung lại hiếu thuận, nếu là cô nương khác, đã sớm bị thái độ thân tổ mẫu này làm cho thất vọng buồn lòng
Chờ sau khi ra cửa không lâu khi gặp được xa giá quận chúa Vinh thân vương phủ, mọi người rốt cuộc liền hiểu được vì sao lúc đó lão phu nhân lại dặn dò như vậy
An Dương quận chúa vài lần gửi thiệp mời Hoắc Thù đến vương phủ làm khách, thường xuyên qua lại như thế hai người liền trở thành bạn thân
Loại ngày hội thuộc về người trẻ tuổi này Vinh Thân Vương phi tự nhiên không cho phép nữ nhi đu ở nhà lười biếng thành trùng, liền trực tiếp đá nàng ra khỏi cửa. An Dương quận chúa trong lòng biết được kết cục trốn không thoát bị đá ra khỏi cửa. Vì thế sớm đã quyết định cùng Hoắc Thù hôm nay đi xem hoa đăng
Hoắc Diệu bỏ qua ánh mắt mọi người, đi theo hai tỷ tỷ cùng nhau lên xa giá An Dương quận chúa
Xa giá quận chúa ra ngoài nhất định có quy cách, so với xe ngựa quý nữ ngồi lớn hơn rất nhiều. An Dương quận chúa nằm trong xe ngựa mơ màng sắp ngủ, khi nhìn thấy lên xe nhiều hơn một người, liếc mắt một cái, nhìn mặt Hoắc Thù không nói gì thêm
Nàng chưa nói gì, Hoắc Thù lại là người thẳng thắn thành khẩn, nên nói thẳng: "Hôm nay tổ mẫu nói ta chiếu có tốt Cửu muội muội, nên liền đem nàng lại đây, Tú Tú ngươi đừng trách"
Khuê danh An Dương quận chúa một chữ Thêu, nhũ danh Tú Tú, sau khi cùng Hoắc Thù trở thành bạn thân, liền cùng xưng hô nhũ danh với nhau
"Không có việc gì, các ngươi tùy ý" An Dương quận chúa kéo kéo gối dựa bằng gấm màu xanh lá mạ sau lưng, nhìn Hoắc Thù nói: "Nhà ai không có lão thái thái bất công, bổn quận chúa hiểu"
Hoắc Nghiên thiếu chút nữa phun cười
Mặt Hoắc Diệu đỏ lên, thiếu chút nữa muốn xuống xe, bất quá cuối cùng phải nghẹn khí ngồi lại
Hai người lại không để ý nàng, An Dương quận chúa nói: "Tố Tố, ta hỏi qua phụ vương, nghe nói khi mùng bảy đầu năm trong triều khai ấn, người ở trong cung nhìn thấy Vệ Quốc Công thế tử, nói vậy đêm nay hắn nhất định sẽ đi xem hoa đăng, không chừng sẽ hội ngộ đấy"
Hoắc Thù cao hứng nói: "Vậy thật sự tốt quá, Tú Tú, cảm ơn"
"Hai ta là người nào a, đừng khách khí" An Dương quận chúa ngáp một cái, "Chờ lúc đến chỗ lại kêu ta, ta ngủ một lát"
Hoắc Thù cười một tiếng, kéo thảm bên cạnh đắp lên cho nàng, lại lấy lò sưởi tráng men trong tay nhét vào trong lồng ngực nàng, cho nàng ấm một ít
Hoắc Nghiên cùng Hoắc Diệu xem đến đều có chút bất ngờ, Hoắc Nghiên không ngờ tới một thời gian không gặp, hai người này liền tốt thành như vậy, tốc độ cũng quá nhanh, cứ như là nhất kiến như cố vậy
Hoắc Diệu không ngờ tới Hoắc Thù ở trước mặt An Dương quận chúa lại được yêu thích như vậy, làm trong lòng nàng càng thêm hụt hẫng
Xe ngựa dừng lại ở một chỗ đầu phố, Hoắc Thù hưng phấn mà lay tỉnh An Dương quận chúa, cũng không đợi nàng mở to mắt, một tay liền bóp eo nàng, nhẹ nhàng kéo nào xuống xe ngựa. An Dương quận chúa giống như không có xương cốt, dựa vào trên người nàng mơ màng ngủ, thậm chí còn chủ động hướng lại gần hõm vai nàng, cảm thấy bị người kéo đi còn rất thoải mái
Nha hoàn cùng các ma ma Vinh thân vương phủ thấy thế, nhịn không được che mặt
Đây là nguyên nhân hai cô nương trong khoảng thời gian ngắn ngủi tình cảm lại thần tốc phát triển, một người lười, một người tinh lực tràn đầy, khi người lười kia không muốn động, người tinh lực tràn trề lại có sức lực vô cùng lớn có thể kéo nàng đi, liền như vậy có thể đi cùng nhau, nghiễm nhiên là nồi nào úp vung nấy, làm người khác không thể không cảm thông
Lúc này sắc trời đã tối xuống, không gian hai bên đường phố đã treo đầy đèn lồng đỏ, một đường uốn lượn mà đi, như con đường sáng rực quanh co khúc khuỷu điểm xuyết trong bóng đêm, phát sáng là đủ loại hoa đăng kiểu dáng khác nhau, ánh đèn phủ lên mặt người qua đường phảng phất như mạ lên một tầng ánh sáng nhu hòa, mông lung mà tốt đẹp, tình cảnh như vậy làm tâm người không ngăn được sinh ra vài phần mong chờ
Hiện tại còn chưa hết tháng giêng, tiết Xuân se lạnh, trên người Hoắc Thù mặc một kiện áo đỏ thẫm trang trí hoa cẩm chướng năm màu cùng váy tương phúc tám tầng, khoác bên ngoài áo choàng màu nguyệt bạch, thêu chỉ bạc ở biên áo, đứng dưới hoa đăng rực rỡ lung linh, càng đẹp đến như ảo mộng, nháy mắt hấp dẫn ánh mắt mọi người trên đường
"Công tử người không thể đi xuống"
Trong sương phòng trên lầu hai của một tửu lầu bên cạnh, một gả sai vặt ôm chặt eo chủ tử, không để hắn xúc động hành sự
Lúc này trong mắt trong lòng Cao Sùng chỉ có cô nương đứng dưới hoa đăng đẹp đến không chân thật, lẩm bẩm nói: "Mấy tháng không gặp, nàng càng đẹp mắt....."
"Cho dù có đẹp cũng là thê tử chưa qua cửa của Vệ Quốc Công thế tử" Gã sai vặt vẻ mặt đau khổ nhắc nhở nói
Cao Sùng ngừng lại, nhíu mày cả giận nói: "Nhãi ranh Nhiếp Ngật kia, ỷ vào cữu cữu thương hắn dám xuống tay trước, sớm hay muộn cũng có ngày...."
Còn chưa nói xong, đột nhiên hai mắt mở to nhìn
Gã sai vặt nhìn thăm dò thấy, "Công tử, đó là Quận Chúa"
Đôi mắt Cao Sùng xoay chuyển, tát một cái về phía đầu gã sai vặt, "Mau, chúng ta đi xuống, A Quân kia nhất định sẽ phát tác tính tình, vừa lúc làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi"
Gã sai vặt nghe được trước mắt tối sầm, rất muốn nói nơi đó còn có An Dương quận chúa, quận chúa nhà bọn họ cho dù có ngang ngược, cũng không thể động thủ trước mặt công chúng đi? Còn có đám thị vệ kia bên người An Dương quận chúa, cũng không phải là người ăn chay.
Chờ đến khi Cao Sùng chạy tới, phát hiện tình huống hiện trường càng phức tạp
"A Quân, Tứ công chúa?" Cao Sùng thấy muội muội Cao Quân nhà hắn đang cùng giằng co trừng mắt lẫn nhau với Tứ công chúa, lại nhìn mỹ nhân đang đứng thản nhiên bên kia, ngốc xuống
An Dương quận chúa ngáp một cái, liếc mắt nhìn hắn, trong lòng nói hôm nay thật náo nhiệt, mọi người đều tụ tập mà tới, kế tiếp còn ai đây?
Biết hiện tại loại chuyện này tốt nhất là do nàng ra mặt, An Dương quận chúa lập tức nói: "Tân Dương biểu muội, Tứ công chúa, Sùng biểu ca tới rồi, để hắn đi cùng các ngươi, chúng ta không phụng bồi. Tố Tố, chúng ta đi" Nói xong, liền kéo Hoắc Thù đi
Các cô nương Hoắc gia thấy thế, vội theo sau
Tân Dương quận chúa cùng Tứ công chúa thấy người đều đã đi rồi, tức giận trừng mắt nhìn Cao Sùng đột nhiên chạy đến
Trong lòng Cao Sùng cũng đang buồn bực, rõ ràng muốn đi tới làm anh hùng cứu mỹ nhân, nào biết Tứ công chúa vậy mà không ở trong cung cho tốt đi, chạy ra ngoài còn cùng giằng co với muội muội, làm hại kế hoạch của hắn thất bại, trong lòng cũng có chút oán trách muội muội vì sao lúc nào cũng phát giận không đúng lúc
Sau khi đám người các nàng đi xa, An Dương Quận Chúa mới nói: "Hôm nay không biết là ngày gì, hai người kia vậy mà cũng ra tới"
Trong lòng đám người Hoắc Uyển cũng có chút xúc động, một mình Tân Dương quận chúa còn không xong, vậy mà còn có Tứ công chúa, thật không biết vì sao hoàng thượng lại cho tứ công chúa ra khỏi cung, phải biết rằng khi Tết Thượng Nguyên, trong cung cũng có đèn lồng cho người hoàng thất thưởng thức, không cần phải chạy đến dân gian xem hoa đăng
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên liền thấy cách đó không xa Tam hoàng tử đang bồi một cô nương ở sạp mua hoa đăng, An Dương quận chúa nhịn không được trợn trắng mắt
Tam hoàng tử thật nhanh phát hiện các nàng, khi ánh mắt dừng lại trên gương mặt tươi đẹp kiều diễm của Hoắc Thù, ánh mắt hơi lung lay, ôn hòa cười nói: "Thì ra hôm nay An Dương cũng đến xem hoa đăng, vị này chính là...."
"Đây là Thất cô nương Tĩnh An Hầu phủ" An Dương quận chúa nói, nhịn không được nhìn thoáng qua cô nương bên cạnh tam hoàng tử, chưa từng gặp qua, nhìn bộ dạng cũng không giống cô nương trong phủ huân quý nào tại kinh thành, trong lòng có chút kinh ngạc.
"Thì ra là hôn thê của Thế Cẩn" Tam hoàng tử mỉm cười nói, ánh mắt về sau rơi xuống trên người các cô nương khác của Tĩnh An hầu phủ
Tam hoàng tử bộ dạng tuấn tú, dáng vẻ đường hoàng, lại là hoàng tử thân phận cực kỳ tôn quý, các cô nương Hoắc Uyển bị ánh mắt hắn đảo qua đều có chút e lệ cùng câu nệ, sôi nổi tiến lên hành lễ
"Tam ca, vị cô nương này là...."
Tam hoàng tử mỉm cười nói: "Nàng là Ngũ cô nương" vẫn chưa nói rõ thân phận của nàng
Ngũ cô nương ngủ quan vũ mị cộng thêm vài phần anh khí, rõ ràng là không xuất sắc nhưng lại làm người liếc mắt một cái khó quên. Nàng hướng các cô nương thi lễ, liền mỉm cười thoái lui đến một bên
An Dương quận chúa cùng Tam hoàng tử hàn huyên vài câu, liền lôi kéo Hoắc Thù rời đi
"Hôm nay thật xui xẻo, một người rồi lại một người tới, này cũng quá vi diệu đi" An Dương Quận Chúa nhịn không được nói, "Cho nên ta mới không muốn ra cửa, ra cửa chính là gặp nhiều chuyện phiền toái"
Mấy người Hoắc Uyển nghe được ngữ khí của nàng, khi biết nàng đem những hoàng tử công chúa đó trở thành phiền toái, không biết nên phản ứng thế nào, vị quận chúa này quả nhiên là người kỳ lạ, tư tưởng không giống người bình thường, nào lại có người đem công chúa hoàng tử trở thành phiền toái mà đối đãi như vậy
Ở trên phố hoa đăng đi dạo một lát, lại đi đoán đố đèn một lát, An Dương quận chúa liền la hét mệt mỏi, trực tiếp vào sương phòng ở tửu lâu sát đường nghỉ ngơi
Bất quá vừa đến cửa tửu lầu, Hoắc Thù đã bị một nha hoàn trang điểm bộ dạng nữ tử đoan chính thanh nhã ngăn nàng lại, cô nương kia nhẹ giọng nói: "Thất cô nương, thế tử nhà ta cho mời"
Mọi người đều hồ đồ một trận, không biết thế tử trong miệng nàng là ai
Tiếp theo liền thấy Nguyên Võ lại đây cung kính nói: "Thất cô nương, vị này chính là Lạp Nhã cô nương, phụng lệnh thế tử lại đây thỉnh người"
Nguyên Võ là tùy tùng bên người Vệ Quốc Công thế tử, rất nhiều người đều nhận ra hắn, tức khắc ánh mắt nhìn về phía Hoắc Thù có thêm vài phần ái muội chế nhạo
Hoắc Thù vừa mừng vừa sợ, nơi nào còn quản ánh mắt người chung quanh, lập tức quay đầu nhìn về phía An Dương quận chúa
An Dương quận chúa rất là lý giải nói: "Đi thôi đi thôi, chơi cho vui, không cần phải xen vào chúng ta"
Có những lời này của An Dương quận chúa, nơi này còn ai dám lắm miệng, Hoắc Thù lập tức cười khanh khách mà dẫn nha hoàn rời đi
Hoắc Thù dẫn theo Ngải Thảo, hướng theo đoạn đường hai người Nguyên Võ dẫn, quẹo qua một khúc đường, xa xa liền nhìn thấy một chỗ đình bên bờ sông treo vài cái hoa đăng lưu ly bát giác
Nơi đó cách đám người không xa không gần, tiếng người náo nhiệt từ nơi xa truyền đến, tạo thành một khúc nhạc dân gian du dương, giống như một đoạn thơ hoa mỹ quanh co khúc khuỷu, cho đến khi nhìn thấy thiếu niên trường thân ngọc lập đứng ở trong đình, trên người phủ thêm một tầng ánh sáng mông lung, tốt đẹp đến không giống chân thật