Thẩm Trạch ở xa nội thành, ngụ tại một nơi yên tĩnh vùng ngoại thành xa xôi. Từ chỗ ở của Thẩm Hi và Chu Ngôn Dụ lái xe qua, nếu không tắc đường thì chỉ tầm khoảng một giờ là đến. Chu Ngôn Dụ dù bộn bề công việc nhưng ước chừng cách hai tháng cũng nhất định sẽ cùng Thẩm Hi về nhà thăm bà nội. Lại nói tiếp, bà nội Thẩm dù là bà nội của Thẩm Hi nhưng đối với Chu Ngôn Dụ cũng không có gì phân biệt. Bắt đầu từ năm sáu tuổi, bởi vì một lần duyên phận đó với Thẩm Hi mà hai người trở thành người nhà. Thế nên lần này trở về Thẩm Trạch cũng giống như trở về nhà mình, đối với Chu Ngôn Dụ mà nói Thẩm Trạch chính là nhà của anh, mà Thẩm Hi chính là người quan trọng nhất cuộc đời anh.
Thẩm Trạch chiếm một diện tích cực lớn, nơi đó vốn là một cái sân golf. Vì bà nội Thẩm thích không khí tươi mát vùng nông thôn nên Thẩm gia liền đem phòng ở xây trên sườn núi rất cao, phía dưới đào một hồ nước thật lớn thiết kế thành hình thức như một trang viên. Bà nội Thẩm rất thích đi dạo dọc theo hồ nước, đam mê lớn nhất của bà là trồng hoa, một vòng hoa viên nhỏ bên ngoài hồ nước tất cả đều là hoa do chính tay bà nội Thẩm trồng, có hoa hồng, hoa đào và cả hoa lan.
Xe của Chu Ngôn Dụ chạy dọc theo đường lộ bằng nhựa tiến thẳng vào bên trong sẽ nhìn thấy ngay cỏ xanh cùng hồ nước, tiếp đến hoa viên nhỏ, lại chạy về phía trước sẽ là những đỉnh nhọn phòng nhỏ được tạo hình đẹp mê người. Dây thường xuân vào mùa thu trải đỏ trên các vách tường vàng bắt mắt người nhìn, rồi nó sấn đến quấn lên khung cửa sổ tạo một cảm giác ấm áp rất đậm chất thu. Chu Ngôn Dụ mỗi lần chạy xe vào bãi đỗ sẽ thoáng nhìn qua khung cảnh ấm áp đó, anh liền nhớ tới khi còn nhỏ mình cùng Thẩm Hi trộm bò ra cửa sổ.
Đỗ xe xong xuôi, hai người đi về hướng nhà chính. Dì Tuyết đã ra đón từ xa, dì so với bà nội Thẩm nhỏ tuổi hơn một chút, có chồng họ Dư là quản gia Thẩm Trạch. Dì Tuyết phụ trách bếp núc trong nhà, con gái dì là luật sư cũng lớn lên ở Thẩm Trạch từ nhỏ. Đối với cả gia đình dì Tuyết mà nói Thẩm Trạch cũng giống như nhà của họ. Dì Tuyết đã xem Thẩm Hi cùng Chu Ngôn Dụ như con trai của chính mình mà yêu thương. Đặc biệt là Chu Ngôn Dụ, khi anh đến Thẩm Trạch con gái của dì Tuyết đã vào cấp hai, hầu như mỗi đêm anh đều gặp ác mộng nhưng vẫn không rên dù chỉ một tiếng. Những lúc như vậy dì cả đêm đều ở bên cạnh anh, kể cho anh nghe chuyện xưa, vừa ôm vỗ về từng chút vừa hát ru đợi anh chìm vào giấc ngủ.
"Tiểu Hi, Tiểu Dụ đã ăn sáng chưa? Tới đây, cho dì Tuyết xem thử nào".
Dì Tuyết vừa tiến đến liền một bên ôm chặt một người, hết sờ tay rồi lại xem mặt.
"Có chú ý ăn cơm hay không? Như thế nào đều không thấy mập lên vậy hả?".
"Có có, dì Tuyết cứ yên tâm, con mỗi ngày đều nhìn chằm chằm ba bữa của Tiểu Dụ không thì sao dám mang người về cho dì nhìn chứ".
Thẩm Hi cười hì hì, sau đó đánh giá dì Tuyết một chút lại nói.
"Dì Tuyết dáng người càng ngày càng tốt, người ta đều nói bốn mươi mốt hoa tàn nhưng theo con thấy dì Tuyết bất luận ở thời điểm nào thoạt nhìn đều đẹp hơn cả hoa".
"Con giỏi nhất là nói ngọt".
Dì Tuyết cười đến đuôi mắt đều cong lên, lại nhìn qua Chu Ngôn Dụ. Lúc này Chu Ngôn Dụ mới thấp giọng gọi một tiếng.
"Dì Tuyết".
"Được, được".
Dì Tuyết cực kì cao hứng kéo bọn họ vào phòng.
"Bà nội còn chưa có xuống lầu, hai đứa chắc không kịp ăn bữa sáng, hôm nay dì nấu cháo hải sản cùng bánh trứng gà".
"Còn không kịp ăn đâu".
Thẩm Hi nói.
"Vậy vừa vặn, chờ bà nội xuống cùng nhau ăn".
"Tốt".
"Nhị thiếu gia cùng Nhị phu nhân vừa rồi có gọi điện thoại nói cơm trưa sẽ về tới".
Dì Tuyết lại nói. Nhị thiếu gia cùng Nhị phu nhân chính là ba mẹ của Thẩm Hi, dì Tuyết đến Thẩm Trạch từ lúc Thẩm Hi còn chưa có sinh ra, xưng hô như vậy cũng đã hơn ba mươi năm. Khi ông nội Thẩm còn sống, dì Tuyết sẽ gọi là "Thẩm lão gia".
...