Chương 2: Chạy trốn, được cứu
Tôi không biết ánh mắt của anh ta nghĩa là gì, nhưng tôi biết trai gái khác nhau, tôi không thể cởi quần áo ngay trước mặt anh ta.
“Quần áo của mày bị ướt, phải cởi ra mới khô được.” Lục Trầm khàn giọng nói.
Tôi hơi sửng sốt, không ngờ anh ta sẽ quan tâm đến tôi: “Vậy tôi… tôi trở về phòng… A.”
Lời còn chưa dứt, tôi đã lập tức bị anh ta trực tiếp lôi lên giường.
Thiếu niên mười lăm tuổi, sức lực cực kì lớn. Tôi gầy yếu lại vừa sợ sẽ thất thế, không tránh khỏi sức lực toàn thân đầy thô bạo của anh ta, chỉ có thể bị anh ta đè xuống, không thể động đậy.
Trong lòng tôi sợ hãi, đôi mắt lấp kín một tầng hơi nước, nhìn anh ta đầy đau khổ, đáng thương:
“Anh… Anh muốn làm gì?”
Lúc này, tôi vẫn chưa biết đôi mắt của tôi đẹp đẽ nhường nào, chính là đôi mắt mĩ lệ thu hút hồn
người, có thể khiến đàn ông phát điên.
“Mày chính là con yêu tinh nhỏ” Lục Trầm chửi nhỏ một tiếng, đưa tay lập tức xé rách áo bông quần bông của tôi.
Tổi bị hành động của anh ta hù doạ, cực lực phản kháng lại anh ta, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở: “Đừng động vào tôi, anh đừng động vào tối. Cứu mạng.”
Lục Trầm lập tức đanh mặt, ấn chặt miệng tôi, không cho tôi kêu cứu, cố gắng cởi quần áo của tôi.
Thân thể cao gầy của anh ta đề trên người tôi, sau đó bàn tay anh ta sờ soạng khắp người tôi, muốn hướng tới bên trong quần lót tôi.
Khi sáu tuổi, tôi từng thấy ba tôi đặt mẹ tôi dưới người cực kì lâu, cũng là tư thế như vậy, cũng là ánh mắt như vậy. Mẹ tôi đã từng phản kháng đến khàn cả giọng, đến khi kết thúc, sắc mặt mẹ tôi tái nhợt, ngay cả động đậy cũng chẳng thể nào cử động.
Đó là kí ức đáng sợ nhất trong lòng tôi, so với bất kì lần chửi rủa đánh đập nào cũng đều ấn tượng sâu đậm hơn nhiều.
Cho nên, tôi rất sợ bị đè xuống như thế này.
Tôi dường như phát điên, cắn vào lỗ tai của Lục Trầm. Anh ta đau đớn hét lên một tiếng, không chút phòng bị nào, liều mạng muốn kéo tôi xuống, thế nhưng càng kéo lại càng đau.
Anh ta không thể nhịn được nữa, lập tức một bàn tay hung hăng vả vào mặt tôi.
Tôi cảm thấy trong lỗ tai mình xuất hiện một loạt âm thanh vù vù. Dường như có thứ gì đó đang chảy ra, tôi sờ một cái, chỉ thấy trên tay có một chất lỏng dinh dính.
Lúc này, tôi vẫn chưa biết chính cái tát này đã khiến tại trái tội bị thủng màng nhĩ, cuối cùng chẳng
thể nghe được âm thanh nữa.
“Mày còn dám cắn tạo. Mẹ mày lừa ba tạo bỏ đi, mày phải thành thật cho tạo chơi.” Lục Trầm cắn răng nghiến lợi giận dữ mắng, điên cuồng xé rách quần áo của tôi.
Dưới nỗi sợ hãi cực độ, tôi cũng không biết sức mạnh tới từ đầu trong cơ thể tôi nữa, nhắm mắt lại sờ thấy chiếc đèn pin dưới người, mạnh mẽ vung ra.
Âm.
Kèm theo đó là tiếng kêu rên của Lục Trầm. Cả người anh ta đều úp sấp trên người tôi, sau đó lập tức chẳng còn tiếng động gì.
Tôi run rẩy mở to mắt, lập tức đẩy anh ta ra. Nhìn thấy anh ta không nhúc nhích, tôi bị doạ đến nỗi toàn thân chẳng dám động đậy.
Chạy.
Trong đầu tôi chỉ có duy nhất một suy nghĩ này, tôi phải chạy.
Trước khi đi, tôi lần mò chỗ tiền riêng của Lục Trầm giấu dưới gối, thừa dịp Vương Thuý Hoa không xuất hiện, tôi điên cuồng chạy trốn khỏi nhà họ Lục.
Đêm đó, dưới màn mưa dày, lại phải bước đi trên con đường núi hoang vu nơi nông thôn, tôi gần như sợ đến vỡ mật.
Nhưng tôi đã chạy thì chẳng còn có thể quay đầu, chỉ có thể dũng cảm tiến tới.
Tôi từng trộm nghe Vương Thuý Hoa nói chuyện với Lục Trầm. Bọn họ nói mẹ tôi và ba Lục Trầm đã bỏ trốn tới Quảng Châu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!