Nhìn thấy Viên Hoa, Lê Anh Thi lên tiếng hỏi ngay: " Gia Huy đâu rồi? "
Viên Hoa nghe cô hỏi thành thật trả lời: " Mợ, lão đại vừa ra ngoài nhận điện thoại. hình như cuộc gọi đó rất quan trọng trong việc làm ăn của lão đại đó. "
Cô chỉ gật đầu, xuống giường vào trong phòng tắm rửa mặt, khi đi ra cô nhìn Viên Hoa lên tiếng: " Anh Hai tôi có ở đây không? "
" Không có, chỉ có bác sĩ Lạc thôi. "Viên Hoa đáp ngay.
Cô nghe vậy chỉ cười nhạt, đúng như cô đón anh Hai đã đưa người cho Lạc Hinh rồi, xem ra thời gian tới sẽ rất nhanh kết thúc.
" Ừ, cùng tôi đi tìm Lạc Hinh đi. "
…----------------…
Vừa nói xong, Lê Anh Thi cùng với Viên Hoa đã có mặt ở phòng bệnh dưới tầng, hai người họ còn chưa bước vào đã nghe thấy giọng nói
của Lạc Hinh đầy tính chế giễu: " Này cô gái, tôi không ngờ sau bao nhiêu năm cô hại người ta đến hoang tưởng và hưng cảm, giờ cô lại ung dung sống vui vẻ với đại gia bụng phệ nhỉ? "
" Cô là ai? Sao cô biết đoạn tình cảm trước cửa tôi và Trương Gia Huy nghèo nàn đó? " Bạch Liên Hoa đầy sự cảnh giác với người trước mắt cô ả.
Lạc Hinh khẽ cười, xoa ngón tay đeo nhẫn: " Bạch Liên Hoa tiểu thư, người mà cô cho rằng nghèo nàn, túng thiếu đó lại là bố già của thế giới ngầm? "
Bạch Liên Hoa nghe cô ta nói đã không thể bình tĩnh, cô không biết người trước mắt là ai, tại sao cô ta lại ở bệnh viện, một nơi đầy xa lạ này.
Nhưng cô ả vẫn cố gắng bình tĩnh, cười khẽ nói: " Cũng do tên đó quá ngu si, luôn tinh vào tình yêu tôi dành cho anh ta. Nếu không phải vì anh ta đẹp trai, lại còn là hot boy trường thì tôi cũng không thèm để mắt đến.
Thật chất, người mà lúc đầu tôi muốn yêu chính là bạn anh ta, nghe đâu tên đó là con nhà quyền quý, giàu nhất Kinh Thành, vì lẽ đó tôi nhiều lần mồi chài với Lê Anh Quân. Nhưng hắn ta lại lạnh lẽo,y như tảng băng vậy, muốn bắt chuyện còn khó khăn hơn.
Hừ nhưng không sao, tôi vì kế hoạch lớn nên đành lấy tên nghèo nàn quan hệ trước vậy. Nhưng không ngờ tên đó đến động vào người tôi cũng không muốn, hắn ta chỉ dùng ở việc nắm tay thôi, làm cho người ta tức chết mà.
Không dừng lại ở đó, tôi còn qua lại với nhiều tên đàn ông khác ở sau lưng anh ta, nếu không tôi sẽ chết khô khi không có tiền tiêu xài và mua đồ đắt tiền. Nhờ đó, tôi cũng không biết lần vào khách sạn, vô tình hay cố ý mà đám người đó lại nhìn thấy. Hắn ta như chết chân tại chỗ từ đó tôi đến gặp hắn, hắn ta vô tình lạnh lẽo mà xô đuổi tôi.
Qua mấy tháng sau, tôi mới biết tên đó chính là thiếu gia nhà giàu, tiêu tiền bạc tỷ, đến khi tôi muốn quay lại hắn ta đã bảo vệ sĩ ném tôi rời khỏi nước Anh. Kể từ lúc đó tôi đã lưu lạc tha hương, kiếm sống bằng cách cập kè với đại gia để thỏa mãn nhu cầu của mình. "
Ở ngoài phố không bệnh, Lê Anh Thi không thể nghe tiếp lời nói kinh tởm của cô ả mà đạp của phòng bênh.
Viên Hoa ở bên cạnh cũng phải giật mình nhìn cánh cửa không ngừng rung lắc như sắp rớt xuống: " … "
" Nếu không phải vì cô, chồng tôi, anh ấy cũng không cần phải điều trị bằng tâm lý này. "
Giọng nói lạnh lẽo phát ra từ phía cửa phòng, cửa mở, gương mặt xinh đẹp phủ tầng sương lạnh ngược sáng đi đến.
Nghe thấy giọng nói lạnh lẽo kia, cô ả vô thức rùng mình nhìn, khẽ nuốt nước bọt đánh giá cô từ trên xuống.
Dù tuổi cô còn khá nhỏ, nhưng thân hình nhỏ nhắn, nếu để ý kĩ thì hình như trước bụng hơi nhô cao của dấu hiệu mang thai.
Bạch Liên Hoa liếc mắt, khẽ hỏi thăm dò: " Cô bé, cô là ai? "
" Cô đáng để biết sao? " Lê Anh Thi trầm giọng hỏi lại.
Bạch Liên Hoa vẫn không thể đánh giá cô qua cử chỉ hay nét mặt, cô ả không biết có có thân phận gì, đành phải tự tìm cách ứng phó: " Cô bé, thật sự chúng ta không quen. Cô có thể nói cho tôi biết vì sao cô lại có ý thù địch với tôi không? "
Viên Hoa ở phía sau đi đến, nhắc ghế đến chân cho cô, cô ta cẩn thận dìu mợ cả nhà mình ngồi xuống ghế: " Mợ cả, cô bớt giận một chút đi. Cẩn thận ảnh hưởng đến tiểu thiếu gia trong bụng người đó. "
Ngó lơ câu hỏi của cô ả, Lê Anh Thi nhìn Viên Hoa lắc đầu bảo không sao, đưa tay chống trán nhìn cô ả người trên giường bệnh, cười khẽ: " Đúng là chúng ta không quen. Nhưng người cô vừa nhắc đến lại là chồng tôi. Bạch tiểu thư,hy vọng cô sẽ không quá vui mừng khi gặp tôi nhỉ? "
" Chồng cô…" Bạch Liên Hoa vô thức lập lại lời của cô, nhưng cô ả vẫn không biết chồng cô là ai, ngẩm nghỉ một lát, cô ả lắp bắp khẽ lên tiếng một cái tên: " Trương… Trương Gia Huy? "
" Oh…" Lê Anh Thi cười nhạt, giọng nói lạnh nhạt nhìn cô ả: " Xem ra cô nhớ ra rồi. Không tồi. "
Không thể nào…
Cô ả vẫn không ngờ đến, mình sẽ gặp vợ tên đó trong hoàn cảnh này…
Cô ả thật sự không tin được những gì đã xảy ra…
" Thế nào? Không chấp nhận được sự thật sau? " Một câu hỏi, nhưng mang giọng trầm thuật.
Thời gian không lâu cũng không mau, cô ả khó tin nhìn khuôn mặt trẻ con trước mắt mình hỏi lại: " Cô bé, cô thật sự là vợ của Gia Huy? "
" Cô nghĩ sao? "
Lê Anh Thi khẽ nhíu mày, cô ả thật sự không xứng gọi tên của chồng cô.
Không bao lâu, bên ngoài lại có tiếng bước chân, có chút gấp gáp chưa thấy mặt đã nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của người ngoài cửa: " Em gái tôi ở bên trong thật sao? Sao không ai nói cho tôi biết vậy? Con bé còn đang bụng mang dạ chửa, mà mấy người cũng không đi theo con bé. "
Vừa dứt lời anh đã nhìn thấy trong phòng bệnh không ít người, lúc này mọi đều quay sang nhìn anh.
Giọng nói trong trẻo phát ra từ trên ghế: " Anh Hai, em không sao. Viên Hoa luôn đi cùng với em mà. "