Lúc này trên bàn ăn đều là những món ưa thích của hai anh em, không chỉ vậy sở thích về món ăn của hai anh em rất giống nhau cho nên việc chuẩn bị cũng không mất nhiều thời gian, hơn thế khẩu vị của hai người khá thích ăn cay và đồ uống thì cô lại không thể uống nước có gas còn anh trai mình thì không.
Nhưng mà từ trước đến nay anh lại không hề đụng vào nước có gas không phải vì anh mà là anh không muốn em gái mình phải khó chịu khi uống chúng nước có gas mà thôi.
Vì anh đã tìm hiểu khi thấy được người ăn / uống trúng đồ dị ứng thì sẽ rất khó chịu và rất ngứa khi chỉ dụng một ít sẽ dẫn đến khó thở và ngừng hô hấp khi tình trạng trở nặng.
...----------------...
" Bảo bảo em xuống rồi! Mau lại đây ăn sáng thôi! " Lê Anh Quân mỉm cười nhìn cô, trên tay đang cầm tờ báo cũng để qua một bên luôn.
Lê Anh Thi mỉm cười gật đầu đi lại bàn ăn, cô ngồi xuống vị trí bên cạnh của anh mình, và rồi cả hai bắt đầu dùng bữa sáng cùng nhau.
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa reo lên ' kính kongggg ' thì quản gia lại nhìn ông chủ mà phát lạnh luôn.
" Để tôi ra mở cửa cho ông chủ! Chắc là bọn trẻ nhà hàng sớm lại nghịch ngợm thôi! "
" Đi mau! " Lê Anh Quân lạnh lẽo lên tiếng trả lời.
Còn Lê Anh Thi vẫn tiếp tục sự nghiệp ăn uống của mình, không những vậy cô còn gấp đồ ăn cho anh trai mình làm mọi người có phát sợ luôn, vì 5 năm làm việc ở đây họ đều biết ông chủ một người siêu thích sạch sẽ và không bao giờ để người khác gấp đồ ăn cho mình.
" Anh Hai món thịt kho tàu này khá ngon đó! Nhưng vẫn còn kém xa khi em làm nha! "
Lê Anh Thi gấp miếng thịt kho cho anh rồi lên tiếng.
Lê Anh Quân mỉm cười mà cầm chén cơm lên ăn, sau đó lại gật đầu lên tiếng: " Đúng vậy tuy nhìn thì thấy màu sắc khá ngon nhưng ốp nguyên liệu chưa thấm, đúng là thua xa món thịt mà bảo bảo nhà anh làm mà! "
Lê Anh Thi nghe thấy anh trai khen mình cũng chỉ mỉm cười, sau đó cô lại gấp những món khác nhau cho anh mình.
Cùng với đó quản gia từ bên ngoài đi vào, theo sau ông là một người đàn ông cũng tầm tuổi với anh trai cô khoảng hai mươi bảy hai tám tuổi gì đó, xung quanh anh ta cũng có khí lạnh không kém.
" Ông chủ, hai người bạn của người đến ạ! " Quản gia lên tiếng.
" Ừ! " Lê Anh Quân không lạnh không nhạt mà gật đầu, anh còn không ngờ cái tên này khi khổng khi không lại đến nhà anh vào lúc sáng sớm đâu, mà anh cũng không thèm nhìn tên nào đó mà lên tiếng: " Mã thiếu, Trương thiếu mới sáng ra cậu đến nhà tớ làm gì? Tớ nhớ không nhầm thì hai cậu không bao giờ nhà tôi vào buổi sáng mà? "
" Này người anh em, cậu đây là có mỹ nhân bỏ anh em đúng không... " Mã thiếu gia nào đó tùy ý ngồi vào bàn ăn mà lên tiếng, anh chưa kịp nói xong mà nhìn người con gái đối diện mà trong lòng anh cảm thán không thôi.
Lê Anh Thi như có cảm giác có người nhìn chằm chằm vào mình mà ngước mắt lên nhìn người đối diện, không ngờ trên đời này còn có người đẹp ngang ngửa anh trai cô, nhưng khí chất của lại là kiểu phong lưu đa tình.
" Mã thiếu cậu nhìn chằm chằm vào em gái của tôi như vậy là có ý gì? " Lê Anh Quân lạnh lẽo lên tiếng hỏi.
" Không có gì, chỉ là tôi chưa bao giờ nhìn thấy có người nào đẹp như em gái trước mặt đây! Đúng rồi vừa nãy cậu nói cái gì? Đây là em gái của cậu sau? Chuyện này không khoa học tí nào? " Mã Trường Bắc chép chép miệng lên tiếng, anh cảm thấy bạn thân mình nói mà cảm thấy cực kỳ không khoa học chút nào.
Người ngồi kế bên anh nảy giờ vẫn im lặng quan sát người ngồi trước mắt mình mà mỉm cười, nụ cười khó để người khác nhìn thấy, anh không ngờ rằng mình còn có thể gặp lại tiểu cô nương mà anh vừa gặp trên máy bay một lần nữa: Thì ra cô ấy là em của tên bạn thân của mình.
" Này tảng băng sau hôm nay cậu lại im lặng thế? " Mã Trường Bắc nhìn ông bạn thân mà lên tiếng.
" Nhiều chuyện! " Tên tảng băng nào đó nhìn anh với vẻ mặt ghét bỏ lên tiếng.
"... " Mã thiếu nào đó sa mạc lời với tên tảng băng.
Lê Anh Thi càng hoang mang nhìn hai người trước mắt mình, cô không biết nên nói gì luôn, nhưng bản thân là chủ nhà nhìn hai người trước mắt mà lên tiếng: " Hai anh là bạn của anh Hai em phải không? Nếu đã là bạn thân thì em mạo muội mời hai anh dùng bữa sáng cùng với hai anh em của em luôn ạ! "
Lê Anh Quân mỉm cười nhìn em gái của mình, sau đó nhìn hai tên bạn thân của mình mà không biết nên nói gì luôn.
" Được thôi dù sao cũng là ý tốt của em nên anh sẽ không khách sáo đâu! " Tên tảng băng nào đó gật đầu lên tiếng trả lời ngay.
Lê Anh Quân: " … "
Mã Trường Bắc: " … "
Hai người há hốc mồm nhìn tên tảng băng nào đó có thể vì cô gái trước mắt mà nói tới mười bảy chữ trong một lần, đây có phải là bạn thân của hai anh nữa không?
Trời ơi?
Đây có phải là tảng băng tiết kiệm lời nói hơn vàng nữa không?
Lê Anh Thi nghe thấy vậy liền gật đầu rồi nhìn quản gia lên tiếng: " Chú lấy thêm hai bộ chén đũa cho hai anh ấy giúp cháu ạ! "
" Vâng tiểu thư! " Quản gia gật đầu lên tiếng.
Nữa tiếng sau khi mọi người cũng đã dùng xong bữa sáng, sau đó cả 4 người đều ra ngoài phòng khách dùng trà và ăn trái cây.
" Anh Hai em muốn ra ngoài vườn để đi dạo! Mấy anh có chuyện gì thì cứ bàn đi! "
Lê Anh Thi ngồi bên cạnh anh trai mình lên tiếng.
" Được rồi em ra ngoài nhớ cẩn thận, đừng để bị thương biết không? " Lê Anh Quân lên tiếng.
" Em biết rồi, anh Hai ngốc! "
Lê Anh Thi tinh nghịch trả lời.