Đàm Phương Hào dìu cậu vào thang máy, ấn số 11. Marquee tầng 1 trông có vẻ đơn giản chỉ là một club xa hoa bình thường, nhưng từ tầng 11 trở đi Marquee mới đúng là Marquee - một thiên đường trụy lạc của giới thượng lưu.
Cửa thang máy vừa mở ra, đập vào mắt là những cô gái, những chàng trai cực kỳ xinh đẹp chỉ mặc độc nhất một chiếc quần lót màu đen và đeo mặt nạ ren hình thỏ (*Có ảnh minh họa ở cuối chương), họ không chút sĩ diện mà nằm uốn éo trên những chiếc ghế sofa dài, phủ đầy lông thú mềm mại.
Cảnh tượng này nếu để Lý Tư Lam nhìn thấy, chắc chắn cậu sẽ ngất ngay tại chỗ. Đối với một người ngay thẳng, trong sạch như Lý Tư Lam thì hình ảnh nam nữ thiếu vải, nằm hỗn độn câu dẫn khách chơi thật là thô tục. Nhưng đối với giới thượng lưu, Marquee là thiên đường, đến đây họ liền lột bỏ lớp mặt nạ tiêu sái, tao nhã, không ngần ngại mà đằm chìm trong nhục dục, đó chính là bản chất nguyên thủy.
Từ tầng 11 trở lên, không gian Marquee được bao phủ bằng một loại tinh dầu nhè nhẹ có chứa thành phần của chất kích dục, đó là để khách chơi cảm thấy kích thích hơn, sảng khoái hơn khi hoan hỉ.
Lý Tư Lam vừa ngửi thấy mùi tinh dầu liền có cảm giác khó chịu. Cậu định nhướng mắt lên nhìn thì đã bị Đàm Phương Hào dùng cà vạt thắt chặt mắt lại.
Đột nhiên không thấy gì, cậu liền lắc đầu kháng cự, vương tay định tháo cà vạt ra thì bị Đàm Phương Hào nắm chặt hai tay, kéo cậu đi về phía tư phòng được đặt sẵn.
"Buông... Buông ra... Đi đâu?", cậu vừa tức giận vừa giãy dụa.
"Cưng ngại cái gì? Hai ta đương nhiên đi hưởng lạc", hắn cười cười, tiếp tục dùng sức kéo cậu về phía trước.
"Không... Buông... Buông ra... Trưởng phòng anh bị làm sao? Thả...", cậu dùng sức trụ lại không cho Đàm Phương Hào kéo đi nữa, nhưng do cậu đang say cộng với mùi tinh dầu làm tâm trí hơi lâng lâng, nên căn bản không đủ sức kháng cự.
"Ai đó giúp tôi... Cứu với!", giọng cậu run run như muốn khóc.
"Bé cưng, có anh ở đây giúp cưng lên thiên đường rồi. Chuyện anh định nhờ cưng đó là...", hắn dừng lại một chút rồi kề sát vào người cậu, tiếp tục nói: "... Làm người của anh nha!", nói xong hắn liền hôn lên vai cậu một cái.
Kinh tởm... Điên rồ... Đây là mê sảng đúng không? (Cứ cho là vậy a =]]]]])
Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh hai người giằng co cũng không lấy làm quan tâm. Ở Marquee chính là chuyện ai nấy làm, dù có giết người cũng chẳng để tâm.
Đàm Phương Hào kéo cậu đi nhanh về phía tư phòng của hắn, gần đến nơi thì bất ngờ một cánh cửa từ tư phòng khác mở ra làm hắn và cậu đụng phải vài người.
"Lão đại không sao chứ?... Này tên kia, mày có mắt không thế? Dám đụng vào bọn này, có tin ông móc mắt mày ra không?", một thanh niên chừng 20 tuổi, trên mắt có một vết sẹo dài, hai tay xăm trổ, lớn giọng nói.
"Tôi không cố ý, xin thứ lỗi!", hắn đang gấp gáp nên không muốn đôi co.
"Đi thôi!", giọng nói trầm thấp, nhưng toát lên khí chất lạnh lùng, mê hoặc, làm cho người nghe có chút ớn lạnh. Cố Lăng phủi phủi y phục rồi ra lệnh.
Cậu cảm thấy những người đứng đối diện sắp rời đi, liền vùng vẫy hét lớn: "CỨU TÔI... XIN CỨU TÔI...!", Đàm Phương Hào giật mình, giơ tay bịt miệng cậu lại, nhanh chóng lướt qua bọn họ rồi kéo cậu đi tiếp.
"Khoan! Đứng lại!", Cố Lăng nghe giọng nói có chút quen thuộc, liền ra lệnh cho Đàm Phương Hào dừng lại.
Đàm Phương Hào nghe thấy liền không chịu được mà quay đầu lại nổi điên: "Các người là ai? Tôi là nhân viên của Ứng Thiên, tốt nhất đừng gây sự!".
"Vậy cậu càng phải đứng lại!", Cố Lăng vẻ mặt điềm tĩnh, quay lại nhìn thẳng vào mắt Đàm Phương Hào.
Bị đôi mắt như ưng của Cố Lăng nhìn phải, hắn cảm thấy có chút run sợ, liền lùi một bước rồi nói tiếp: "Tôi... tôi không quen biết các người... Việc này đến đây thôi".
"Tôi đúng là không quen cậu, nhưng người kia lại có chút quen!", Cố Lăng vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh.
"Đây... là tình nhân của tôi. Ngài nhận nhầm người rồi. Xin cáo từ!", hắn thấy có chút không ổn, liền giải thích rồi quay đi.
"A Đặng, 10 phút nữa mang nam nhân say rượu đó đến cho tôi. Tên kia tước thẻ hội viên!", Cố Lăng không chút bàng quan, nói xong liền quay đi, để lại Đàm Phương Hào vừa nghe xong lời hắn nói, chỉ còn biết đứng chết trăn, vẻ mặt không khỏi kinh sợ.
...
Đúng như lệnh, 10 phút sau, Lý Tư Lam liền nằm ngay ngắn trên giường lớn, mắt vẫn chưa được tháo ra thì tay lại có thêm một cái còng tình thú nối chặt với thành giường. (Ahihi cũng như không)
"Đây là đâu? Thả tôi ra? Làm ơn!", cậu cơ hồ bị một loạt sự việc làm cho tỉnh rượu.
"Bảo bối, em sao lại ở đây?", Cố Lăng thấp giọng hỏi.
"Tôi... Tôi đi uống rượu... Làm ơn thả tôi ra!", cậu cảm giác bồn chồn, giống như sắp có chuyện gì xảy ra vậy, liền hướng đối phương mà cẩn nhẫn cầu xin. (Cảm tốt lắm bạn trẻ)
"Em không còn câu nào khác à? Như em thấy, nếu tôi muốn thả thì em đâu nằm ở đây!", hắn điềm nhiên nói.
"Anh... Anh muốn làm gì? Anh... là ai?", cậu cảm thấy sắp có chuyện không hay, môi khẽ run run hỏi đối phương.
"Tôi đương nhiên là lão công của em!", hắn tiếu ý, khẽ tay vén vài sợi tóc không ngay ngắn của cậu qua một bên, để lộ khuôn mặt thanh tú, đôi môi đỏ ửng vì rượu, mắt bị che lại, hai tay bị còng, y phục có chút xốc xếch nhưng ôm sát vào cơ thể, nhô lên vài nơi tư mật. Thật là một cảnh tình mê ái, khiến người ta dễ sinh ra dục vọng chà đạp.
"Bảo bối, em thật đẹp!", giọng nói có chút khàn lại, hắn đưa tay lướt qua từng tấc da tấc thịt của cậu chỉ được ngăn cách bởi một lớp vải mỏng tênh.
"Biến thái... Kinh tởm... CỨU... AI ĐÓ CỨU TÔI!", cậu từ từ lớn giọng cầu người cứu, cậu thật sự sợ hãi, thật không biết bản thân đang ở chổ nào.
"Nơi này cách âm, em nên giữ giọng mà rên rỉ cho tôi nghe", hắn chậm rãi cởi y phục ra. Dưới ánh đèn vàng óng hoàng gia, vóc người cao hơn 1m85, khuôn mặt cương nghị anh tuấn, cơ thể săn chắc lộ rõ từng cơ bắp, quả thật đẹp như điêu khắc.
Cảm nhận được đối phương cởi quần áo, cậu lắc lư cơ thể, hai chân trồi đạp vào nệm kháng cự. Nhưng điều đó càng khiến dục vọng của Cố Lăng dâng lên, ngạo vật to lớn chẳng mấy chốc liền ngẩng cao đầu.
"Bảo bối, em đừng quyến rũ tôi như vậy, sẽ không tốt cho sức khoẻ của em a!", hắn sáp tay vào đùi cậu, sờ từ dưới lên trên, tuy cách một lớp vải nhưng không khỏi khiến cậu cảm thấy rợn gai ốc. Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này?
"Tôi... là nam nhân... Van ngài tha cho tôi... Van...", cậu chưa kịp nói hết thì đã bị hắn chặn lại bằng một cái hôn thô bạo. Lưỡi của hắn nhanh chóng càn quét trong khoang miệng, quắn lấy lưỡi cậu mà mút đến đau, bàn tay không an phận tấp tấp trượt tới nơi tư mật bóp một cái, cậu giật nẩy người "A~" một tiếng, cơ hồ kích động không nhẹ.
Bất ngờ bị mạo phạm như vậy, cậu lấy hết can đảm cắn vào môi hắn một cái thật mạnh, máu liền tuôn ra, hòa trong miệng cậu, mùi sắt tanh nồng xộc thẳng vào mũi, khiến cậu cảm thấy buồn nôn.
"Em được lắm... Con đàn bà đầu tiên dám phản kháng tôi. Hôm nay em chết chắc rồi...", hắn liền rời môi cậu, lấy tay quẹt ngang vết cắn, quay đầu phun vụn máu xuống sàn, rồi quay lại thô bạo xé nát y phục của cậu, quăng sang một bên.
Quần áo bị xé tung, lộ ra thân thể trắng trẻo, mịn màng, thật khiến cho người khác phải động tâm.
Cơ thể bất ngờ lõa lồ, làm cậu không khỏi kích động mà nói bậy: "A~ Đồ khốn! Thả tao ra... Mày là ai?", cậu không ngừng giãy dụa, hai chân đạp vào người Cố Lăng.
Thấy Lý Tư Lam phán kháng kiệt liệt, hắn liền nắm hai chân của cậu đặt lên vai, vội vàng đem tính khí nam nhân đang trướng nộ đâm mạnh vào tiểu huyệt nhỏ hẹp một cái.
"AAAaaaaa... Đau... Đồ... cận bã... Chết... chết mất... Hức!", tiểu huyệt bị sáp mạnh đến chảy máu, cậu đau đớn hét to rồi giọng bị nghẹn lại đến yếu ớt, nước mắt ngay tức khắc trào ra...
Không dạo đầu, không bôi trơn, trực tiếp sáp thẳng vào u huyệt thì chẳng khác nào chết đi sống lại.
"Đau? Đây là phạt em không biết nghe lời", hắn nhẹ nhàng lau qua vầng trán đầy mồ hôi của cậu. Nam căn to lớn vẫn để sâu trong tiểu huyệt.
"Lát nữa thôi... em sẽ được chết... trong khoái cảm!", hắn gầm giọng rồi bắt đầu luật động, do có dịch ruột tràn ra hòa cùng với máu nên u huyệt có chút mềm lại, dễ động hơn.
Trước sự trừu sáp không ngừng của hắn, cậu gần như ngất đi. Cơ thể ướt đẫm mồ hôi, nơi mật huyệt bị ma sát đến đau rát, tay chân bủn rủn không còn sức để kháng cự, giọng nói yếu ớt chỉ phát ra được tiếng "Ư... ư..." trong cổ họng.
"Thế nào, bảo bối? Em thích chứ?", giọng hắn khàn lại, vỗ vỗ vào mông cậu.
"... Ác... ma... Dừng... Đau... Dừng lại...", cậu lắc đầu liên tục, giọng nói đứt quãng, hai mắt nhắm nghiền lại, cơ hồ sắp ngất.
"Ha ha, là tôi chưa thỏa mãn được em", hắn cười man trá, liền lật sấp người cậu lại, tiếp tục trừu sáp từ phía sau. Tư thế này khiến cự vật của hắn sáp sâu hơn trong u huyệt, mỗi lần sáp là sáp vào tận gốc. Hắn mơn trớn dò tìm điểm G khoái cảm (Tuyến tiền liệt), rồi đâm mạnh vào.
"Aaaa... Ưmm... Aa... Không... Nơi đó... Đừng...!", đột ngột bị kích thích, cơ thể liền phát sinh hưng phấn ngoài ý muốn, làm cậu không kiềm được mà lớn tiếng rên rỉ. Lúc này, nam căn của cậu cũng không tình nguyện mà nhô cao, khiến cậu xấu hổ muốn chết đi.
"Bảo bối, bây giờ cùng tôi xuống địa ngục đi!", mắt hắn đã ngập trong một tầng hơi nước, thấy nơi đó của cậu hưởng ứng, liền nảy sinh dục vọng điên cuồng... Chính hắn cũng không nhận ra, có một ngày bản thân lại khao khát chiếm hữu một người đến như vậy.
Hắn thô bạo xuyên xỏ trong người cậu, hai tay bất giác bóp nắn mạnh mẽ hai khối thịt nhỏ, khiến chúng sưng đỏ lên như hai nụ anh đào. Nhìn cậu dưới thân rên rỉ một cách yếu ớt, lại khiến hắn phát sinh cảm giác muốn yêu thương, che chở.
"Bảo bối, trở thành người của tôi!", hắn vừa thở gấp vừa nói, loại lời nói này với hắn chính là lần đầu tiên. Hắn đã chơi qua biết bao nam xinh nữ sắc rồi, nhưng loại khoái cảm mà cậu mang lại thật giống như thuốc phiện, khiến hắn nhất thời không muốn dứt ra...
Có lẽ Cố Lăng tôi sẽ chơi đùa với cậu lâu một chút. (Ừ anh cứ ỷ y đi... Chơi đùa không khéo mất cả trái tim nga)
"Aaa... Đồ... súc sinh... Chết đi!", tuy thần trí của cậu có một chút vẩn đục, nhưng cậu nhất định không để loại cận bả như hắn xem thường.
"Ha, cơ thể dâm đãng của em lại đang hưởng ứng tôi như vậy!", hắn ý cười, đưa tay xoa xoa tính khí của cậu, khiến cậu rùng mình "Aa~" một tiếng.
Thấy Lý Tư Lam chỉ khẩu thị tâm phi (Miệng nói thế này, lòng nghĩ thế khác), hắn liền tăng nhanh luật động, nhắm thẳng vào điểm G mà sáp.
Trong căn phòng theo phong cách Châu Âu rộng lớn, chẳng mấy chốc đã ngập tràn những âm thanh hỗn tạp kích tình, tiếng da thịt sát phạt vào nhau "Ba, ba", tiếng thở hổn hển của hai thân ảnh, tiếng "Ư~ a~" dâm loạn... Cảnh tượng này thật khiến người ta dễ dàng chìm sâu vào đáy dục.
"Aaaa... Ưmm... Tôi sắp... Aa~~~", cậu chịu không nổi khoái cảm mà bắn ra, dòng bạch dịch tanh nồng trào ra, dính đầy tay hắn.
Lúc cậu cao trào, nơi tiểu huyệt cũng liên tục co thắt, mút chặt lấy nam căn... Vì đây là lần đầu của cậu, lại không có dạo đầu nên u huyệt chật chội, khiến hắn như tê dại, theo bản năng mà động thêm vài cái rồi hừ một tiếng, xuất ra bên trong nội bích: "Bảo bối, em thật chặt... Làm tôi sướng chết!".
"Khốn... kiếp... Tao... g...i...ế...t...", cảm nhận được dòng bạch dịch nóng hổi ồ ạt xuất ra bên trong hậu đình, Lý Tư Lam cảm thấy vô cùng nhục nhã, căm phẫn bật ra miệng rồi ngất đi. Trong cơn mê mệt, cậu nghe giọng hắn gọi tên mình... Hắn là ai?... Hắn làm sao biết được tên mình?... Mình phải báo cảnh sát... Đồ khốn... Chết đi...