Lý Tư Lam thức dậy thì đã là đầu giờ chiều, vẫn như mọi khi, cơ thể cậu đã được hắn tắm rửa sạch sẽ, y phục tử tế, nằm gọn gàng trên giường.
Cậu đang lơ mơ thì bị giọng nói máy móc của Trình Huân làm cho giật mình.
"Mời cậu chủ xuống dùng bữa", y kính cẩn cúi đầu.
Lời của Trình Huân làm cậu tỉnh ngủ, liền nhỏ tiếng đáp: "Cậu cứ gọi tôi là Tư Lam".
"Thật không dám. Mời cậu xuống lầu", Trình Huân dang tay ý muốn cậu đi theo y.
Lý Tư Lam chầm chậm rời khỏi giường, hai chân yếu ớt từ từ đi theo Trình Huân xuống lầu. Sau đó đi vào phía bàn ăn thì thấy vẫn là bóng dáng của nam nhân cao hơn 1m85, tấm lưng ẩm ướt mồ hôi thấm qua lớp áo sơ mi màu trắng, bờ vai vững chãi liên tục lắc lư, cơ hồ đang nêm nếm thức ăn. Cảnh tưởng gợi tình này nếu để một cô gái nhìn thấy, chắc chắn cô ấy sẽ mất máu mà chết.
"Lão đại, cậu chủ đến rồi", Trình Huân kính cẩn báo.
"Lui đi!", hắn vừa nếm canh vừa lạnh lùng đáp.
Lý Tư Lam bâng quơ nhìn theo bóng Trình Huân lui ra, sau đó thì quay lại...
Sặc... Tạp đề... Thế quái nào? Sao hắn lại gợi đòn như vậy? Cậu bất giác đưa tay lên áp vào mũi, trong vô thức cứ tưởng mình sẽ chảy máu mũi.
"Bảo bối, anh quyến rũ lắm sao?", Cố Lăng nhíu mày nhìn cậu, trên tay còn đang bưng một bát canh đầu cá cỡ đại.
Lý Tư Lam: "..."
Hắn từ tốn đặt bát canh xuống, trên bàn ăn bây giờ toàn là những món Trung mà Lý Tư Lam thích, cậu nhìn một hồi, nước miếng liền ứa ra.
"Bảo bối, ngồi ở đây", hắn hiện đã ngồi vào bàn, tạp dề đã được cởi ra, tay liền vỗ vỗ vào ghế kế bên ý muốn cậu ngồi cạnh hắn.
"Ân", cậu cố gắng vững bước để hắn không lo lắng, một mạch đi lại ngồi xuống cạnh hắn.
"Đây là canh cá mà em thích!", hắn thấp giọng nói, một tay vòng vào eo cậu, một tay gắp miếng má cá to đùng đặt vào bát trước mặt cậu.
Lý Tư Lam bụng đói cồn cào, liền cầm đũa lên xơi gọn miếng cá, rồi nhìn hắn cười cười mãn nguyện.
"Có ngon không?", hắn vừa nhìn cậu vừa ôn nhu hỏi.
"Ân, rất ngon!", mặt cậu hớn hở đáp.
"Hảo, bảo bối ăn nhiều vào", hắn chồm sang hôn nhẹ vào môi cậu một cái.
"Ư... Bẩn lắm!", cậu muốn tránh mà không kịp, căn bản là môi cậu bây giờ dính rất nhiều dầu mỡ.
"Không bẩn", hắn vừa ăn vừa nói, mắt vẫn nhìn cậu đăm đăm.
Lý Tư Lam là lần đầu tiên thấy hắn ăn món Trung mà tâm trạng lại thoải mái như vậy, những lần trước cứ nhắc đến món Trung là mặt hắn nhăn nhó đến khó coi.
Những món ăn Cố Lăng nấu quả thật rất ngon, đúng chuẩn khẩu vị của cậu không sai một li. Cậu ăn miệt mài một hồi no căng cả bụng, liền quay sang nhìn hắn thì đã thấy hắn đăm đăm nhìn cậu từ bao giờ.
"Hửm? Mặt em có dính gì sao?", cậu tưởng mặt có sót thức ăn, liền vừa sờ vừa hỏi.
"Không. Em đẹp lắm!", hắn ôn nhu nhìn cậu mỉm cười.
Lý Tư Lam ngay lập tức đỏ mặt, kể ra thì cậu ở cùng hắn cũng đã hơn hai năm rồi, còn có loại chuyện gì mà chưa từng làm qua, nhưng hắn chẳng những không thấy cậu nhàm chán, mà ngược lại còn cưng chiều ngày một nhiều hơn. Đây có hay không chính là sự kỳ diệu của tình yêu?
"Bảo bối, tối nay anh có việc phải ra ngoài", ánh mắt hắn có chút bâng quơ.
Cuộc đời của Cố Lăng chưa bao giờ nói dối mà lại cảm thấy tội lỗi như vậy, thậm chí hắn còn có cảm giác không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.
"Ân, anh đi cẩn thận a!", cậu nhìn hắn mỉm cười.
"Ngoan, anh đưa em đi nghỉ ngơi!", hắn bế cậu lên đi thẳng lên phòng.
Lý Tư Lam có lẽ đã quen với cảm giác được hắn bế trên tay nên cậu không muốn từ chối nữa, cơ mà muốn từ chối cũng không được.
Hắn ôm cậu vào phòng, đi thẳng vào phòng tắm, ý muốn cậu đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ.
"Đừng bảo là anh muốn đánh răng giúp em nga?", cậu cười cười nhìn hắn.
"Được không?", hắn ôn nhu nói, đáy mắt tỏ ý muốn làm thật.
"Cố Lăng, anh đúng là điên. Thả em xuống đi", cậu trợn mắt nhìn hắn, tay chân giãy dụa đòi xuống.
"Hảo. Anh ra ngoài đợi em", hắn hôn cậu một cái, sau đó nhẹ nhàng thả cậu xuống rồi đi ra ghế ngồi.
Lý Tư Lam đang súc miệng, chợt nhớ là có chuyện muốn nói, liền lớn tiếng nói với ra: "Lăng, em muốn đi làm lại".
"Hảo. Anh sẽ sắp xếp. Giám đốc tài chính... thế nào?", hắn vừa xem điện thoại của cậu vừa đáp.
Vừa nghe Cố Lăng nói xong, Lý Tư Lam đã ho đến sặc sục: "Khụ... Khụ... Cái gì? Không... Em không làm ở Ứng Thiên...".
"Tại sao?", hắn lớn giọng hỏi.
"Anh nghĩ em còn mặt mũi để đến đó? Vả lại em không muốn ỷ lại vào anh!", cậu bước ra, vừa lau mặt vừa nói.
Hắn đi đến nhấc bổng cậu lên đi về phía giường, vừa áp cậu nằm xuống, miệng hắn đã thốt ra hai từ: "Không được!".
"Lăng à, đừng làm em khó... Ưm...", cậu chưa nói xong thì đã bị môi hắn chặn lại.
Hắn hôn cậu mãnh liệt, sau đó nhìn thẳng vào mắt cậu nói: "Lam, không được rời khỏi anh!".
"Hảo. Chúng ta sẽ bàn lại sau!", cậu thấy hắn nghiêm túc như vậy nên đành chịu thua.
"Không. Em hứa đi!", hắn vẫn kiên quyết nhìn cậu.
Lý Tư Lam nhìn vẻ mặt căng thẳng của hắn mà không khỏi muốn cười, đáng lẽ người sợ bị bỏ rơi phải là cậu mới đúng chứ.
"Hảo, em hứa sẽ mãi mãi bên anh!", cậu cũng chắc nịch nhìn hắn.
"Bảo bối, em ngoan lắm. Bây giờ ngủ một giấc, tối anh lại về với em!", hắn ôn nhu ôm cậu vào lòng dỗ dành.
"Ân!", cậu ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng hắn nhắm nghiền mắt lại.
Lý Tư Lam thuộc tuýp người dễ ngủ, chỉ chốc lát sau cậu đã ngủ say. Cố Lăng nằm im lặng, hắn thật sự không muốn rời khỏi cậu dù chỉ là một khắc.
...
Lúc này đã là 8 giờ 45 phút tối, Cố Lăng nhẹ nhàng rời khỏi giường của Lý Tư Lam, chuẩn bị đi gặp Tần Uyển Ninh.
Hôm qua, sau khi họ Tần kia rời đi, Cố Lăng đã cho Lucy điều tra cận kẽ về Tần thị, Tập đoàn này quả thật lớn mạnh, nói không quá chỉ đứng sau Ứng Thiên, chẳng trách sao Tần Uyển Ninh lại lớn gan đến vậy.
Nhưng một khi đã động đến Cố Lăng, thì dù tài lực đến đâu hắn cũng không ngại ngần tiêu diệt, huống chi việc lần này lại liên quan đến Lý Tư Lam, tiểu thư họ Tần kia đúng là tới số rồi.
Cố Lăng là một người cơ trí, không bao giờ vội vàng để làm hỏng việc lớn. Tối hôm qua, sở dĩ hắn đồng ý gặp mặt Tần Uyển Ninh là do hắn cần thời gian để tìm ra yếu điểm của Tần thị, sau đó một hơi diệt gọn.
Còn hôm nay, trong lúc Lý Tư Lam ngủ, hắn đã nhanh chóng xem xét về Tần thị, cuối cùng cũng tìm ra điểm chí mạng, Tần thị tuy là Tập đoàn lớn nhưng lại không đầu tư vào Bank, trùng hợp nỗi Tần thị lại tin tưởng AC Bank, vậy nếu AC Bank phá sản, có phải là Tần thị sẽ điêu đứng rồi không? Sau đó chỉ cần một mánh nhỏ, thu thập Tần thị về Ứng Thiên cũng không phải là chuyện quá khó khăn.
"Huân, tối nay khéo léo ngăn cản cậu chủ ra ngoài", hắn vừa đi vừa nói.
"Tuân lệnh Lão đại!", Trình Huân đi theo sau kính cẩn chấp lệnh.
Căn dặn xong, Cố Lăng lạnh lùng lên xe vụt đi mất. Đúng 9 giờ, hắn điềm đạm đi vào Achiassi, tiến thẳng đến phòng 910.
Cửa phòng không khóa, hắn liền đẩy vào rồi chốt lại. Trước mắt hắn là Tần Uyển Ninh y phục lộ liễu mỏng tênh nằm khiêu gợi trên giường lớn. Căn phòng này là lúc trước hắn từng ở cùng Lý Tư Lam, hôm nay cô ta chọn phòng này chính là muốn nói hắn là đang phản bội cậu.
Vừa nhìn thấy Cố Lăng, Tần Uyển Ninh đã thanh thót bước xuống giường đi về phía hắn, y phục ngủ ngắn cũn màu đỏ thẫm có cũng như không, hoàn toàn nhìn rõ da thịt trắng nõn bên trong, ba vòng đầy đặn khẽ run theo từng bước đi nhẹ nhàng.
"Cố Lăng, thế nào? Có phải sắp chịu không nổi rồi không ha?", cô đứng ngay trước mặt Cố Lăng, một ngón tay khẽ chạm vào khuôn ngực hắn.
Cố Lăng mặt không biểu tình đáp: "Thật không có hứng!".
"Anh đừng lạnh lùng vậy chứ? Đã đến đây rồi có hay không nên cùng em vui vẻ một đêm?", cô lả lơi áp vào ngực hắn, tay nhanh chóng luồn vào túi quần lấy điện thoại của hắn ra.
Cố Lăng vẫn chỉ đứng yên, chung quy hắn đang muốn xem Tần Uyển Ninh muốn diễn tiết mục gì?
"Ha... Chiếc Vertu này chẳng phải là có một cặp sao? Cái kia hẳn là đang ở chỗ Lý Tư Lam nga?", cô đưa cặp mắt quyến rũ nhìn hắn, tay khẽ lướt qua từng phím chữ.
"Nói đủ chưa? Giờ thì cô muốn gì?", hắn lạnh lùng nói.
"Trước hết em muốn trao đổi số điện thoại!", cô đưa điện thoại của hắn lên, nhước nhước mắt ý muốn hắn mở khóa.
Cố Lăng không chút bài xích, chậm rãi cầm điện thoại lên thao tác rồi đưa cho Tần Uyển Ninh. Sau một hồi nhấn nhấn, Tần Uyển Ninh nhanh tay bỏ luôn điện thoại của hắn vào ly rượu trên bàn, ý cô ta là muốn hắn không chạm vào điện thoại nữa.
"Đủ chưa?", hắn đưa mắt nhìn cô.
Mắt ưng của hắn lạnh như băng, khiến Tần Uyển Ninh có phần run sợ, nhưng hiện giờ trong tay cô có một thứ quan trọng, hắn căn bản không thể làm gì.
Nghĩ vậy, môi Tần Uyển Ninh liền nhếch lên: "Cố Lăng, anh đừng quên trong tay em đang giữ thứ mà anh muốn lấy. Nếu anh làm em không vui, em còn không biết nó sẽ được gửi đi đâu a?", cô lấy từ ngực ra một chiếc máy ghi âm màu đen quơ quơ trước mắt hắn.
Cố Lăng vừa nhìn thấy, liền chụp lấy cổ tay của cô siết mạnh: "Tần Uyển Ninh, nếu cô muốn Tần thị phá sản chỉ sau một đêm, thì cứ việc làm loạn!", nói xong hắn liền buông tay cô ra, hoàn toàn không có ý định giật lấy máy ghi âm.
Và mục đích của Cố Lăng đến gặp Tần Uyển Ninh cũng chỉ có vậy. Hắn thật sự đã nắm được điểm chết của Tần thị, nếu máy ghi âm này đến tay Lý Tư Lam thì đồng nghĩa với việc Tần thị sẽ sụp đổ.
Khoé mắt Tần Uyển Ninh chợt loé lên, sau đó đột nhiên kiểng chân lên hôn vào môi hắn, Cố Lăng ngay lập tức phản ứng, dùng lực không mạnh không nhẹ đẩy cô ta ra.
Tần Uyển Ninh bất ngờ ngã xuống, khoé mi đầy nước mắt nhìn hắn: "Cố Lăng, em thật sự yêu anh. Tại sao lại đối xử với em như vậy?".
Cố Lăng thấy cô ta ngã, cũng có chút bất ngờ. Hắn tuy có lạnh lùng, tàn khốc, nhưng đối với phụ nữ cũng không đến nỗi nhẫn tâm, chỉ là từ khi có Lý Tư Lam, hắn không còn tâm trí nghĩ đến nữ nhân nữa, nhưng cũng đâu đến mức muốn xô ngã người ta.
Tần Uyển Ninh ngã thì thôi đi, đã vậy còn lại khóc lóc, đại tiểu thư của Tần thị từ khi nào lại yếu đuối như vậy?
"Cô lại giở trò gì?", hắn tiêu sái nói, mắt ánh nghi hoặc nhìn Tần Uyển Ninh.
"Không có... Hức... Em thật sự yêu anh... Cố Lăng... Đừng bỏ em... Hức...", Tần Uyển Ninh hai tay nắm vào quần của hắn khóc lóc.
Cố Lăng thật sự không phải loại đàn ông khốn nạn, chuyên ức hiếp phụ nữ, nhưng cũng không phải loại dễ mềm lòng trước những màn khổ nhục kế của nữ nhân.
Những lúc này đáng lẽ hắn đã bỏ đi, nhưng lần này hắn muốn nói rõ cho Tần Uyển Ninh biết người hắn yêu thật sự là Lý Tư Lam, chứ không giống như cô đã nghĩ là hắn nhất thời hứng thú.
"Tần Uyển Ninh, cuộc đời tôi chỉ cần Lý Tư Lam là đủ!", hắn nhẹ nhàng ngồi xổm xuống trước mặt cô, điềm tĩnh nói.
Tần Uyển Ninh thấy hắn vừa ngồi xuống, liền liếc mắt ra cửa, rồi nhanh tay kéo hắn áp lên mình, nhếch môi nói: "Ra đó là ý nghĩa của từ My Life".
Chết tiệt... Cô ta nhắn tin cho Lý Tư Lam... Con mẹ nó...
Cố Lăng vừa phát hiện thủ đoạn của Tần Uyển Ninh, thì từ phía cửa đã "Rầm" một tiếng, bước vào trong chẳng ai khác là Lý Tư Lam và Trình Huân.
Trước mắt Lý Tư Lam là hình ảnh Cố Lăng đang nằm áp lên thân thể thiếu vải của một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp. Hai người chắc hẳn là đang chịu không nổi mà định hoan ái dưới thảm a.
Cố Lăng quay lại thì đã thấy cả khuôn mặt Lý Tư Lam tối mịch, cả người hắn thắt lên từng cơn, tay chân sắp không còn kiềm được mà run lên cằm cặp, hắn chỉ có thể cố gắng lật người lại đứng lên nhìn cậu, lấp bấp nói.
"Bảo... bối... Em... đừng... hiểu...", hắn muốn giải thích thật nhanh, thật rõ nhưng miệng lại không nên lời.
"Anh câm miệng cho tôi", Lý Tư Lam lớn tiếng nói, mắt còn chẳng thèm nhìn hắn, mà chỉ đăm đăm nhìn hướng nữ nhân kia.
Tần Uyển Ninh nhàn hạ đứng dậy, liếc mắt nhìn cậu, khinh khỉnh nói: "Ây da, thì ra đây là đồ chơi mới của Lăng a. Vậy chung quy cũng là đồ chơi Tần Uyển Ninh tôi nga".
"Bảo bối... Đừng nghe cô ta... Không phải...", Cố Lăng vừa nói vừa chầm chậm đi về phía cậu, nhưng chưa kịp gì thì đã bị cậu chặn lại.
"Tôi bảo anh câm miệng. Đừng có đến gần đây", cậu liếc nhìn Cố Lăng, khiến hắn cũng không có dũng khí để bước thêm.
Nói xong, cậu lại đưa mắt nhìn sang Tần Uyển Ninh, sắc lạnh nói: "Ai cho phép cô gọi tên anh ta?".
"Lý Tư Lam, đừng có nghĩ mình thật sự là người yêu của Cố Lăng... Hứ... Cậu chẳng qua chỉ là một thứ đồ chơi rẻ tiền chẳng có gì hay ho...", Tần Uyển Ninh vòng hai tay trước ngực, nghênh ngang nói.
"Hảo... Để hôm nay tôi cho cô thấy thứ đồ chơi rẻ tiền như tôi thì có gì hay ho!", Lý Tư Lam tay siết thành nắm đấm, cơ hồ vô cùng tức giận.
Tần Uyển Ninh thấy cậu khua môi múa mép, liền tỏ vẻ khinh bỉ, lả lướt đi lại bàn lớn cầm lên một ly rượu, chẳng thèm nhìn tới Lý Tư Lam.
Lý Tư Lam hồng hộc đi về phía Cố Lăng, lạnh lùng nói: "Cố Lăng, anh quỳ xuống cho tôi!".
Trình Huân đứng phía sau nghe thấy liền trắng dã, cả người run lên bần bật.
Cố Lăng liếc mắt thì thấy lòng bàn tay của cậu tuy đã được băng bó, nhưng máu vẫn thấm ra. Rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra với bảo bối của hắn?
"Bảo bối... Tay em sao lại...", lòng hắn chợt nhói lên, ánh mắt đau đớn nhìn cậu.
"Có quỳ xuống hay không?", khoé mắt cậu có lửa lại có nước, đăm đăm nhìn hắn như kẻ thù giết cha.
Cố Lăng chưa bao giờ nhìn thấy một Lý Tư Lam đáng sợ như vậy, khi cậu thật sự tức giận nhìn hắn, trái tim hắn lại nhói lên từng cơn. Nhưng hắn là Cố Tổng, là một đại nhân vật, nếu quỳ gối trước một người thì chẳng phải là một chuyện long trời lở đất hay sao, hơn nữa lúc này ở đây lại có đến ba người chứ không phải một người.
"Bảo bối...", mắt hắn run run nhìn cậu, tay định dang ra ôm cậu vào người thì bị cậu cự tuyệt.
"MẸ KIẾP! CỐ LĂNG, ANH QUỲ XUỐNG NGAY!", Lý Tư Lam hét lớn, nước mắt bất giác trào ra.
Tần Uyển Ninh đang uống rượu, nghe thấy cậu hét lớn liền quay lại cười to: "Ha ha ha... Lý Tư Lam, cậu đừng ở đó mà ảo tưởng sức mạnh... Bảo Cố Tổng của Ứng Thiên quỳ... Áaaaaaaaa...".
Tần Uyển Ninh vừa quay lại đã nhìn thấy cảnh tượng còn kinh hoàng hơn cả Chiến tranh Thế giới thứ hai, đầu óc cô một trận choáng váng, hai chân không trụ vững mà ngã xuống, mắt liền trắng dã nhìn về phía Cố Lăng và Lý Tư Lam, miệng hét lớn một tiếng đến tận cao ốc đối diện cũng có thể nghe thấy.
Cùng lúc đó, đầu óc của Cố Lăng cũng trống rỗng, hai chân vô lực quỳ xuống dưới chân Lý Tư Lam.
"Bảo bối...Anh quỳ rồi... Xin em đừng khóc!", hắn quỳ cao, hai tay hờ hững trước đùi, mắt ngước lên nhìn cậu van xin.
Trình Huân đằng xa vừa thấy Lão đại quỳ, chân cũng không đứng nổi, chỉ biết quỳ theo, hai mắt nhắm nghiền lại.
Lý Tư Lam khoé mi ngấn lệ, liếc mắt nhìn sang Tần Uyển Ninh, cay độc nói: "Tần Uyển Ninh, thứ thối nát này, tôi cho cô!", nói xong cậu yếu ớt định quay người bỏ đi.
"Không được... Bảo bối... Em đừng đi... Đừng...", Cố Lăng tức khắc vòng tay ôm chặt hạ thân của cậu.
Có lẽ thời khắc này hắn đã không còn để tâm đến mọi thứ xung quanh, điều hắn quan tâm duy nhất bây giờ chính là Lý Tư Lam.
"Ở lại để xem các người giao hoan sao?", cậu nhếch môi, khinh bỉ nhìn hắn.
"Không phải... Em hiều lầm rồi... Lam... Anh chỉ yêu em...", hắn ngước lên nhìn cậu, tuyệt nhiên không đứng dậy.
"Đồ bẩn thỉu... Buông ra... Buông tôi ra... Hức...", Lý Tư Lam gồng gượng nhưng nước mắt vẫn vô thức chảy ra.
"Bảo bối... Em đừng khóc... Cố Lăng tôi chỉ có mình em... Xin em đừng đi...", khoé mắt hắn cũng se say, hắn thật sự đã quá yêu cậu rồi.
"BUÔNG... BUÔNG RA... ĐỒ KHỐN...", cậu hét lên, hai tay cào vào tay hắn, khiến vết thương ở lòng bàn tay cậu rỉ máu.
Thấy tay cậu bị động mạnh đến chảy máu, nơi ngực trái của hắn nhói lên, tay cũng bất giác buông ra, cả người gục xuống.
Lý Tư Lam vùng ra được liền quay đi, trái tim cậu thật sự bị tổn thương, giây phút nhìn thấy bọn họ thân mật, cậu đã đau đớn đến mức muốn ngất đi. Cảm giác bị phản bội quả thật đau đến mức muốn chết đi sống lại?
"LAM... CHÍNH EM ĐÃ HỨA SẼ MÃI MÃI BÊN ANH...", khoảnh khắc cậu quay đi, nước mắt hắn cũng vô thức rỉ ra, thân thể đau đớn như thiên đao vạn quả.
Lý Tư Lam nghe giọng hắn lạc đi, trái tim cũng quặn thắt, nhưng cậu không cho phép mình quay lại.
Cậu hít một hơi sâu, rồi thản nhiên nói: "Cố Tổng, thật xin lỗi, tôi đã thất hứa rồi!", nói xong cậu liền bỏ đi.
"KHÔNGG... LAM...", Cố Lăng như điên dại, hét tên cậu trong đau đớn.
Chỉ một chốc sau, hắn liếc mắt nhìn sang Tần Uyển Ninh đang tái xanh như một xác chết, cả người run lên bần bật, cơ hồ kinh hãi đến lạc trí loạn tâm.
Cố Lăng cả người run lên vì uất giận, liền đứng lên đi thẳng lại kéo cả người Tần Uyển Ninh đứng dậy.
"Tần-Uyển-Ninh-cô-hãy-xuống-dưới-mà-cầu-nguyện-cho-Tần-gia!", hắn gằn từng chữ, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn cô.
Tần Uyển Ninh đối điện kẻ lạnh lùng, tàn khốc như hắn, miệng kinh sợ không thể mở ra, hô hấp sắp bị ám khí của hắn làm cho nghẹt.
Nói xong hắn liền buông tay, đi về phía cửa rồi lạnh lùng thốt ra một chữ: "Giết!", sau đó rời đi ngay lập tức.
Trình Huân vừa nghe lệnh, tay liền rút súng ra nhắm về phía Tần Uyển Ninh "Đoàng~" một tiếng. Không gian trở lại yên tĩnh như vốn có!
- Hết chương 27 -
*Lăng ca, em yêu anhHuhu nước mắt thành sông...*