Tuyết Dung:”…..” Cô cảm thấy không nên để cho hai người này nói chuyện với nhau nữa.
Bầu không khí đột nhiên có chút lúng túng, Tuyết Dung trong lòng thở dài. Chung Hân sao lại thế này, nhỡ đâu Mộ Thiếu Quân tức giận thì phải làm sao?
Vì thế cô cười lảng sang chủ đề khác:”Aha, Chung Hân, tại sao bạn lại ở đây, không phải bạn đi công tác sao?”
Chung Hân nghe vậy, trong lòng liền run lên, đẩy bản thân mình vào hoàn cảnh này, âu cũng là cô tự mình tạo nghiệt, cũng chỉ có thể trách bản thân mình mà thôi.
“Nói ra cũng dài lắm, nhưng suy cho cùng…cũng là do mình ngu ngốc tự mình chuốc lấy mà thôi!”
Tuyết Dung:???
Chung Hân không trả lời câu hỏi của cô mà lại tỏ ra biểu cảm đau thương cùng thống khổ thế này, chuyện gì đã xảy đến với cô ấy khiến cô ấy đau khổ!?
Nhưng nếu cô ấy không nói, cô cũng không cưỡng ép hỏi nữa, “Được rồi, nếu khi nào cậu muốn nói thì hãy nói ra nhé, đừng một mình chịu đựng.”
“Ừm, được!”
“Cô sao rồi, chưa chết chứ?”
Tuyết Dung:”…..”
Cô thực sự không hiểu được là, cái vị bác sĩ nhìn thì đẹp trai khí chất vừa mới bước vào phòng này, sao có thể độc miệng đến như vậy! Đó là chưa nói đến anh ta là một bác sĩ, bác sĩ sao có thể ăn nói như thế với bệnh nhân được!
Rõ ràng mấy tiếng trước người đàn ông này còn ra sức cứu bạn cô trong phòng phẫu thuật, thế mà bây giờ đứng trước mặt lại nói ra lời đầy ác ý, khó nghe như vậy. Anh ta muốn trù bạn cô chết đấy à?
Một ngọn lửa tức giận bốc lên trong lòng, cô lên tiếng chê trách người đàn ông mặc áo blouse trắng vừa bước vào và đang nhìn chằm chằm bạn cô không rõ ý vị, “Thưa bác sĩ, mong anh cẩn trọng lời nói của mình.”
Khi Diệp Lăng Tây bước vào phòng, cơ hồ cả người Chung Hân đều run lên, ánh mắt có phần tránh né, sau lại nghe thấy lời nói khinh thường của hắn đối với mình, trong lòng cô không hiểu sao rấy lên một trận chua xót.
Chung Hân yếu ớt quay mặt vào trong, cô không dám nhìn Diệp Lăng Tây, cô nói:”Tôi chưa chết, chắc làm anh thất vọng rồi!”
“Ha!” Diệp Lăng Tây và Mộ Thiếu Quân nhìn nhau một ánh mắt sau đó Diệp Lăng Tây nhìn về phía Chung Hân cười nhạt một tiếng, “Đương nhiên là tôi rất thất vọng rồi, người ngu xuẩn như cô sống cũng thật dai!”
“Anh….” Hốc mắt Chung Hân đỏ lên, quay đầu đối mắt với ánh mắt đầy ý cười khinh thường của Diệp Lăng Tây.
Tại sao chứ? Tại sao người đàn ông này cứ phải ăn nói độc ác với cô như vậy? Khiến tim cô đau đớn anh mới hả hê phải không?
“Đúng, tôi ngu xuẩn, bác sĩ Diệp chỉ giáo đúng lắm! Mời anh ra ngoài, tôi rất khỏe, không cần bác sĩ Diệp phải bận tâm.”
“Tôi là bác sĩ, cũng là người cứu cô từ tay thần chết về đây. Cô vừa mới tỉnh lại, tôi đến khám, khám xong tôi sẽ đi. Lạc tiểu thư đừng nên tự mình đa tình.” Diệp Lăng Tây cười như không cười, đi đến bên cạnh giường của cô, lạnh lùng thốt ra từng chữ, câu cuối gần như là gằn giọng nhấn mạnh.
“Vị tiểu thư này, cô hãy đứng ra sau để tôi khám cho bạn của cô.” Diệp Lăng Tây nhìn Tuyết Dung nói.
Tuyết Dung:”…..” Cô nhìn Chung Hân, thấy ánh mắt run rẩy của cô ấy, nhưng chuyên môn của bác sĩ cô cũng không thể ngăn cản. Chỉ là cô cảm thấy không tốt một điều, anh bác sĩ này với bạn cô quen nhau chắc là phải rồi, nhưng hình như anh ta không có thiện cảm gì mấy với bạn cô.
Giờ cô phải làm thế nào?
Trong khi cô đang băn khoăn, như gà mẹ xù lông muốn bảo vệ bạn tốt khỏi con sói xám thì Mộ Thiếu Quân bước tới chỗ cô, nhẹ giọng nói:”Chúng ta ra ngoài trước đi. Anh nghĩ, bác sĩ Diệp đây và bạn em cần phải nói chuyện riêng một chút.”
“Nhưng…” Cô có chút không muốn đi. Người đàn ông kia cứ như rất muốn khi dễ bạn cô ấy, cô phải bảo vệ cô ấy!
Mộ Thiếu Quân kiên nhẫn xoa đầu cô, “Đừng lo, sẽ không có chuyện gì cả.” Sau đó anh nhất quyết dắt tay cô đi ra ngoài phòng.
Ra khỏi phòng, anh liền dắt cô đi ra ngoài ban công trong bệnh viện, Mộ Thiếu Quân nắm tay cô, hai người sóng vai đi, vừa đi vừa nói chuyện.
Cô vẫn không thể hiểu được hành động khi nãy của anh, cô quay sang nhìn anh hỏi:”Sao khi nãy anh lại bảo em ra ngoài chứ? Anh không thấy vị bác sĩ Diệp kia có quen biết bạn em từ trước và anh ta còn không hề có ý tốt gì, ăn nói cũng vô cùng độc miệng nữa. Em lo cho cô ấy khi ở chung một chỗ với anh ta. Đáng nhẽ, chúng ta nên ở lại phòng thì hơn.”
Mộ Thiếu Quân nghe ra ngữ khí trách móc nhẹ nhàng của cô, anh buồn cười, cô đúng là ngốc, anh cốc nhẹ đầu cô nói:”Em không nhìn ra sao. Diệp Lăng Tây và bạn của em, quan hệ chắc chắn không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu.”
Tuyết Dung kinh ngạc nhìn anh, “Sao anh biết? Với lại, anh biết tên anh ta là Diệp Lăng Tây?”
Mộ Thiếu Quân cười gật đầu, “Anh có quen biết với Diệp Lăng Tây của Diệp gia, chẳng qua không có qua lại nhiều nên không thân quen lắm. Chẳng qua….”
“Chẳng qua làm sao?” Anh cười thần bí đang nói lại thôi làm cô vô cùng tò mò.
Mộ Thiếu Quân tiến gần tới trước mặt cô, đưa một tay lên dịu dàng xoa mái tóc dài của cô ý vị nói, “Chẳng qua anh nhìn ra được là bởi vì, Diệp Lăng Tây dùng ánh mắt chiếm hữu mãnh liệt của một người đàn ông để nhìn bạn của em.”
“Ánh mắt chiếm hữu mãnh liệt của một người đàn ông ấy à?”
Cô nghe ra được trọng điểm liền nhắc lại lời của anh, tựa hồ như đang suy nghĩ, sau đó cô lại lắc đầu như phủ nhận, “Sao có thể chứ? Em chỉ nhìn ra được ý cười khinh thường và sự châm biếm trong mắt anh ta với Hân mà thôi, lấy đâu ra cái gì chiếm hữu mãnh liệt như anh nói chứ?!”
Mộ Thiếu Quân phì cười lắc đầu vuốt má cô, cô đúng là ngốc mà. Anh cũng là đàn ông, cho nên anh mới có thể nhìn ra được sâu trong ánh mắt của Diệp Lăng Tây đang che giấu chính là dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ với cô gái hắn để ý.
Cũng giống như ánh mắt của anh bây giờ nhìn về phía cô, có dục vọng chiếm hữu mà cô gái này lại không nhìn ra được.
Bên ngoài này là bầu không khí hòa hợp giữa hai người nhưng bên trong phòng bệnh của Chung Hân lại không được như thế.
Chung Hân nhìn người đàn ông đang đè trên người mình, ánh mắt cô đong đầy nước chứa đựng sự van xin đau khổ:”Diệp Lăng Tây, rốt cuộc tôi phải làm thế nào thì anh mới buông tha cho tôi đây?”
“Buông tha?” Diệp Lăng Tây không còn hình tượng cao ngạo như vừa nãy, đằng sau cặp mắt kính trắng kia là đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận, hắn đè lên người cô, chế trụ hai tay cô trên đỉnh đầu cười như không cười nói.
“Đã là người của tôi mà em còn dám tư tưởng đến nam nhân khác. Em nghĩ tôi sẽ buông tha cho em dễ dàng như vậy? Lại còn dám bỏ trốn, định trốn về với hắn à? Nếu còn dám qua lại với hắn, tôi sẽ khiến hắn không sống yên đâu!”
“Anh đã làm gì với Mạc Triết Vũ? Rốt cuộc anh muốn tôi phải làm thế nào anh mới hài lòng đây?” Chung Hân nước mắt dàn dụa nhìn vào gương mặt tuấn dật lạnh băng này nói.
Chỉ coi cô là công cụ trả thù vị hôn thê của Mạc Triết Vũ, biết cô trước đó yêu thầm Mạc Triết Vũ liền đem cô ép buộc chung một chỗ, còn bắt cô ký vào bản hợp đồng tình nhân kia. Giờ đây, giờ đây anh cũng đã trả thù được người kia, cũng đã cùng người kia về chung một chỗ, hạnh phúc bên nhau.
Tại sao, tại sao còn cứu cô, còn ở đây dây dưa với cô?
Diệp Lăng Tây, anh nói ghét cô cơ mà? Nói là khinh thường loại phụ nữ ham tiền tài như cô, vậy tại sao giờ anh có hạnh phúc rồi lại không buông tha cho cô, tại sao phải cứu cô rồi lại đến đây làm tổn thương trái tim cô?
Chung Hân cô vốn thích Mạc Triết Vũ mới đúng, cô vốn cho rằng mình là thích người đàn ông ấm áp như mùa xuân đó.
Nhưng tại sao, tại sao bây giờ trái tim cô lại như thế này.
Cô làm người tình của Diệp Lăng Tây, cô vốn bị ép buộc, bị người ta cưỡng ép, nhưng mà, nhưng mà khi nhìn thấy Diệp Lăng Tây bên cạnh người phụ nữ khác, ôm, hôn người phụ nữ khác, trái tim cô sẽ rất đau, rất đau.
Cô vì người đàn ông này mà khóc, cô không muốn, cô muốn lừa dối bản thân rằng mình không có động lòng với người đàn ông đáng sợ này. Nhưng tại làm sao tim cô không chịu nghe lời của cô chứ?
Cô mệt mỏi lắm! Diệp Lăng Tây chỉ coi cô là một công cụ trả thù mà thôi, sao cô cứ phải tự mình đa tình làm cái gì chứ?