Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Không Hối Hận Khi Yêu Anh

Ôi, lỗ tai mang thai mất!

Cô trong lòng chỉ biết cảm thán và mê đắm với chất giọng vang anh bên tai mình. Như ma xui quỷ khiến, cô ngẩng đầu lên nhìn đáp lại anh, và rồi, một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước đáp xuống môi cô.

Tinh thần đang mê mang của ai đó liền lập tức tỉnh táo lại.

A!

Cô, cô lại bị trúng bẫy rồi!

“Ha hả!” Trong lòng Mộ Thiếu Quân như mở cờ, hay lắm, thì ra không chỉ có nhan sắc này của anh, còn có cả giọng nói này của anh khiến cô mê mệt. Mấy cái vũ khí hạng nặng này sau này nhất định phải dùng thường xuyên để dụ dỗ cô vợ nhỏ mới được.

Tuyết Dung uất ức lắm, cô quay đầu không nhìn anh nữa, nhìn bát cơm trong tay mình.

Mộ Thiếu Quân, bây giờ cô mới biết anh bên ngoài đạo mạo bên trong xấu xa như vậy! Toàn nghĩ cách ăn đậu hũ của cô thôi!

“Sao không nhìn anh chứ?” Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, bắt cô đối diện với ánh mắt của mình hỏi.

“Đang ăn cơm nha!” Cô như chột dạ muốn lảng tránh ánh mắt anh đáp, nhưng bị người đàn ông giữ cằm không trốn được vào đâu.

Cũng không thể nói là, cô xấu hổ vì chuyện cả hai đang hôn nhau say đắm liền bị cái bụng không có tiền đồ này của cô phá hoại bầu không khí, nếu không có lẽ hai người còn….

“Em đang xấu hổ?”

Éc….

Mộ Thiếu Quân không nhanh không chậm bổ sung một câu trúng tim đen của người nào đó, khiến cô….

À, cô xấu hổ quá, lấy tay bịt miệng anh lại, không cho anh nói nữa.

“Cái đó, chúng ta ăn cơm đi.”

“Em đút anh ăn!” Mộ Thiếu Quân cầm lấy bàn tay che miệng anh lại, hôn lên lòng bàn tay như đồng ý, anh có thể buông tha cho cô bây giờ, nhưng hiện tại vẫn phải chiếm chút lợi khác cơ.

!!!

“Anh có tay, có thể tự ăn.” Cô nhìn anh dở khóc dở cười, lại đúng tình hợp lý nói, “Với lại, anh mau thả em xuống đi, không ai đang ăn cơm mà, mà ngồi như vậy đâu!” Xấu hổ lắm!

Mộ Thiếu Quân cười khẽ một tiếng, “Nếu em không đút cho anh, anh đút cho em vậy. Anh thấy ngồi thế này rất tốt!”

“Nào, há mồm ra nào. Aaaa” Mộ Thiếu Quân miệng nói tay làm, đưa con tôm đã bóc vỏ từ bao giờ tới miệng cô, còn dùng cái cách ấu trĩ như bón cho trẻ con ăn áp dụng với cô nữa.

Tuyết Dung:”……”

Không tình nguyện hay tình nguyện vẫn phải ăn như thế này, không nói, Mộ Thiếu Quân rất bá đạo sẽ không cho cô phản kháng ý kiến của anh, cô dở khóc dở cười, anh một miếng cô một miếng, ăn hết tất cả các món ăn cô làm trên bàn.

Chưa bao giờ cô nếm trải mùi vị ăn cơm vừa như ngọt ngào vừa như tra tấn này.

Sự tra tấn trong mật ngọt!

Bất quá, Tuyết Dung không hề phát giác đến một khả năng, đây là sự cưng chiều của một người đàn ông đối với người phụ nữ mình yêu thương.

Đôi khi mọi thứ rất phúc tạp, nhưng nếu ngồi lại với nhau nói thẳng ra mọi vấn đề, mọi thứ sẽ đơn giản hơn ta nghĩ nhiều. Chỉ là lòng người không dũng cảm, nhất là lúc khi chưa đến tận cùng, sẽ không ai dám nói ra lời thật lòng, do vậy, mới khiến đau thương bủa vây.

Mà Tuyết Dung giờ khắc này lại nghĩ, tuy cô đang cùng Mộ Thiếu Quân có những phút giây hạnh phúc như thế này, nhưng tất cả chỉ là dối trá, là giả tạo. Nó không dành cho cô, mà dành cho một người khác.

Dù cô có cố gắng sa đọa bản thân vào tình cảm này đến đâu, nhưng không thể chối gạt sự thật.

Ăn cơm xong là giờ nghỉ ngơi, Tuyết Dung nhất quyết không cho Mộ Thiếu Quân vào phòng mình.

Hai người đã ly hôn rồi, trước đây cô không biết thì không nói làm gì, nhưng hiện tại cô đã biết rồi, cô không thể gạt đi mà coi như chưa từng biết điều đó.

Mà điều quan trọng nhất là, cô sợ gần nhau như củi khô gặp lửa. Cô sợ mình không biết liêm sỉ mà không kiềm chế được, không biết liêm sỉ mà cùng anh như vậy.

Không được, cô nằm trên giường tâm vừa đau đớn vừa lo sợ. Cô phải nhanh nhanh rời khỏi đây, rời khỏi anh.

Mơ màng vào giấc ngủ, đến nửa đêm, cô cảm thấy cơ thể chợt nặng, sau đó rơi vào một vòng ôm ấm áp quen thuộc, cô không có tỉnh giấc mà ngoan ngoãn rúc đầu vào nơi ấm áp nào đó ngủ ngon lành.

Khóe môi ai đó cong lên đầy thỏa mãn, ôm cô vào giấc ngủ.

*************

Tại một NightClup xa xỉ

Tiếng nhạc sập sình, điên cuồng, đèn led đủ màu sắc chiếu rọi chập chờn, bầu không khí vô cùng ồn ào và điên dại. Trên sân khấu chính, vô số những thanh niên trẻ tuổi đang nhảy nhót, lắc lư theo điệu nhạc.

Tại một góc tôi tối, nồng nặc mùi phấn son cùng một thứ mùi tanh tưởi khiến người ta buồn nôn, đậm đặc mùi vị dâm dục.

Mà lúc này, trên một ghế sofa có hai thân thể không quản sự ngại ngùng mà trần truồng quấn lên nhau. Khuôn mặt xinh đẹp của Lục Thanh Hoa như mê say vì tận hứng trong khoái cảm nhục dục, thân thể cô ta lên xuống theo từng cú nhấp của người phía trên.

“Ư…ư…Hạng ca…ư..nhanh lên…ư…mạnh lên…”

Thân thể cô ta uốn éo, miệng rên rỉ gợi tình. Người đàn ông phía trên hì hục cày cấy, nghe thấy tiếng rên dâm đãng của cô ta thú tính lại nổi lên, khóe môi râu ria xồm xoàm khẽ kéo lên tia dâm tà.

Bế cô ta lên như bế trẻ em đi tiểu, đi tới mép của câu lạc bộ này, nơi mà nhiều người qua lại dễ nhìn thấy, ép cô ta quay mặt vào cửa, từ phía sau đi vào.

“A…ư…sâu quá…ư…ư…Hạng ca anh dũng quá..ư…ư…!”

Lục Thanh Hoa thác loạn buông thả phối hợp theo tiết tấu càng ngày càng nhanh hơn của lão đàn ông kia, thậm chí không hề quan tâm đến sắc mặt của những người ở đây hay không sợ rằng lỡ như có người bên ngoài đi qua nhìn thấy cảnh phóng túng dâm uế này của cô ta thì sao?

Trong đầu cô ta hiện giờ chỉ có khoái cảm của xác thịt và sự đê mê của liều thuốc trợ tình kia.

Đôi nam già gái trẻ này phóng túng như quên trời quên đất, hết tư thế này đến tư thế khác, tiếng rên rỉ dâm đãng vang khắp nơi hòa cùng tiếng nhạc kích thích đại não đến cực điểm.

Qủa là một khung cảnh làm bẩn mắt người.

Nhưng với những người ở đây, những chuyện thác loạn này hoàn toàn là bình thường, bởi vì xung quanh Lục Thanh Hoa cũng có vô số đôi khác đang làm làm làm chuyện không biết xấu hổ đấy.

Đây chính xác là một câu lạc bộ sa đọa của giới nhà giàu trá hình.

Chỉ là….

Không hợp với hoàn cảnh cùng hoạt động trong câu lạc bộ này là hai người đầu đội mũ lưỡi trai đang nấp tại một góc tối, trên tay là hai cái máy quay phim.

Họ là ai?

À, họ là người của Cố Dư Thiên đến đây thu thập bằng chứng.

Mấy cảnh tượng dâm uế, nhức mắt của những cặp đôi đang làm làm làm giữa nhiều người kia đều được họ quay lại không sót một chút nào, nhất là quá trình làm làm làm của người đàn ông phía trên Lục Thanh Hoa kia.

Một người không chịu nổi mà lẩm bẩm với người bên cạnh, “Mẹ nó chứ, Cố Hạng này là lão già gần sáu mươi rồi mà tinh lực vẫn kinh vãi. Khẩu vị cũng mặn mòi. Nhìn kích thích thật!”

Vừa nói xong người này lập tức bị cốc đầu, “Chuyên chú quay cho tao, lắm mồm vừa thôi.”

Tên bị cốc ấm ức lườm lại người bên cạnh một cái, nheo mắt nói:“Mà sao tao thấy người lăn cùng Cố Hạng cứ quen quen thế nhỉ? Hình như đã gặp qua ở đâu đó rồi!”

Tên bên cạnh khinh bỉ đáp:”Mày cũng có người nhìn quen mắt à?”

Tên bị cốc đầu gật đầu, nhìn kỹ vào gương mặt Lục Thanh Hoa đang lên cao trào trong máy quay, chợt giật mình rồi thấp giọng nói:”Óe, tao nhớ ra rồi. Cô ta chẳng phải là bạn gái cũ của lão đại ngày trước sao? Nghe nói, có tin hơn tháng nữa lão đại cùng cô ta kết hôn mà? Ôi dồi, vậy lão đại bị cô ta cắm sừng à!”

Tên bên cạnh giật mình, xong lại lạnh giọng nói:”Tao nghĩ đéo phải, tao nghe nói vợ của lão đại là em gái mới tìm thấy của Phó chủ…”

Chưa nói xong lại bị cắt lời, “Mày bị ngu à? Mày không thấy Phó chủ đánh lão đại đêm đó sao? Phó chủ chưa từng tức giận như vậy, còn nói không cho lão đại dây dưa với em gái nhỏ của mình nữa.”

“Thôi, mày tập trung quay đi cho tao, việc này không đến lượt chúng ta bàn luận,” Tên vừa bị cốc đầu một lần lại bị cốc thêm lần nữa, ấm ức tiếp tục làm nhiệm vụ.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!