“Mộ Thiếu Quân, anh về đây chỉ là để hỏi chuyện này?” Tuyết Dung dời khỏi vòng tay anh, nhìn anh mà hỏi.
Mộ Thiếu Quân gật đầu, trong lời nói nồng đậm sự khó chịu và tự trách, “Xin lỗi em, từ lúc biết được thân phận thực của em không phải con gái của Lâm gia tôi đã hối hận và tự trách vô cùng, tôi không thể ngồi yên mà muốn về gặp em.”
Anh lấy hai tay nắm lấy bả vai mảnh mai của cô, chân thành nói:”Xin em, xin em hãy cho tôi một cơ hội.” Một cơ hội để bù đắp lại lỗi lầm của mình đã gây ra cho người con gái này bao nhiêu lâu nay.
Mắt cô đỏ lên, cúi đầu xuống nhìn hai bàn tay mình đang xoắn lại với nhau.
Cô không phải không muốn tin lời nói của người đàn ông này, cô thực sự rất muốn tin và hy vọng. Nhưng phải làm sao bây giờ, nỗi đau trước kia không phải muốn nói quên là sẽ quên.
Bây giờ cô chỉ muốn thật yên ổn đợi ngày sinh ra đứa bé của cô, cô thực sự rất mệt mỏi rồi. Cô cảm thấy mình không còn sức lực, không còn sức lực để mà cố gắng cùng hi vọng thêm điều gì. Cũng không dám vọng tưởng hão huyền nữa.
Lời Mộ Thiếu Quân nói, cô sẽ tin, nhưng thứ cô cần hiện tại là thời gian và hành động cụ thể của anh.
Anh nói cô với anh chưa ly hôn, nhưng thực tế cho thấy chỉ gần tháng nữa anh và Lục Thanh Hoa tiểu thư sẽ kết hôn rồi. Với cô, mối quan hệ này hiện tại dây dưa thực nhập nhằng và mờ mịt. Sẽ phải có một ngươi ra đi để kết thúc tất cả.
Người đàn ông như Mộ Thiếu Quân, hiện tại cô mới thấu, anh thông minh tài giỏi nhưng nói tới vấn đề tình cảm lại quá ngốc, đến cả tình cảm của mình anh cũng không rõ ràng.
Chính vì anh không rõ ràng, mới dẫn tới dây dưa như ngày hôm nay.
Hiện tại cô không tránh né anh, không phải sau này cũng vẫn không tránh né anh.
Mà bởi vì cô yêu anh, cô rất yêu người đàn ông này, vì thế cho nên, với những lời nói của anh, cô thà lừa dối trái tim mình để tin anh, để cho anh cơ hội, cũng là cho chính cô một cơ hội.
Suy cho cùng, cô vẫn luôn yêu đơn phương người đàn ông này, cũng đã làm vợ của anh rồi.
Anh với Lục tiểu thư mới xứng là một đôi, anh và cô ấy yêu nhau, anh gặp cô ấy trước cô, cô vẫn là người đến sau.
Cô và Lâm Tiêu Tiêu, cho dù là vì nguyên nhân gì đi nữa, vẫn là người ngoài muốn bước chân vào cuộc sống của anh, phá hoại hạnh phúc của anh.
Hiện tại trong bụng cô đã có đứa nhỏ, cô không cầu mong gì hơn sống an ổn qua ngày nuôi dưỡng cục cưng, đợi thời gian nữa, cô sẽ tìm cách ly hôn với anh, dời xa anh, trả tự do cho anh.
Việc Lục Thanh Hoa bắt cóc cô, tra tấn cô, nói thật, không hận không trách cô ấy là cô nói dối, nhưng cô hiểu, cùng là phụ nữ với nhau, khi đã thực tâm yêu người đàn ông nào đó sẽ luôn muốn họ yêu mình, toàn tâm toàn ý với mình.
Cho nên, cô có thể hiểu là Lục Thanh Hoa vì quá yêu Mộ Thiếu Quân, vì ghen tỵ, vì thấy cô là hiểm họa ngầm trong mối quan hệ của hai người bọn họ mà muốn hại cô.
Cô không phải thánh mẫu gì, sẽ không dễ tha thứ cho người muốn hại mình, nhưng thứ cô hướng đến là ngày tháng bình thường, không tranh không đoạt, sống như bao người công dân bình dị ngoài kia.
Cô chưa từng muốn tranh giành Mộ Thiếu Quân về cho riêng mình, đối với cô, cứ thuận theo tự nhiên, thứ gì là của mình rồi sẽ về với mình, nội tâm cô vốn là kẻ nhát gan hay sợ hãi như thế.
Cô muốn bản thân phải mạnh mẽ hơn, nhưng bản tính của cô như vậy, cô không thay đổi được, lớp vỏ bọc cô tạo ra bên ngoài, chỉ là cách cô muốn cố bảo vệ nội tâm yếu đuối của mình mà thôi.
Nói đến cùng, cô vẫn luôn hiểu, cô chỉ là kẻ yêu đơn phương, là người chen chân ngang trái vào mối quan hệ này, bản thân không có tư cách gì, vậy phải buông tay.
Biết đâu, buông tay rồi, mọi thứ sẽ tốt hơn thì sao?
Mộ Thiếu Quân không hề hay biết nội tâm của cô gái trước mặt, anh cũng không hề hay biết cô đang có suy nghĩ cùng anh ly hôn lần nữa, để mọi thứ quay về ban đầu, để anh và Lục Thanh Hoa về với nhau.
Cho nên anh không hề biết, con đường truy thê của mình lại khó hơn rồi.
“Bây giờ vẫn là giờ làm việc, anh vẫn nên quay trở lại công ty đi!” Cô khôi phục dáng vẻ bình thường, không để cho anh phát hiện những suy nghĩ của mình từ đôi mắt.
“Chiều nay chúng ta về nhà được không?” Mộ Thiếu Quân nhìn cô tha thiết cùng mong đợi hỏi.
Về nhà?
Nhà sao?
Giữa anh và cô…đã từng sống chung trong một mái nhà, nhưng người đàn ông này trước đây chưa từng muốn, cũng chưa từng coi đó là chốn về của anh. Từ khi cô dời đi, nơi đó là nhà của anh và Lục Thanh Hoa.
Vậy, cô và người đàn ông này, làm gì tồn tại khái niệm “về nhà!” cơ chứ?
Lòng cô rấy lên một cỗ thương tâm khuôn siết. Nhưng cô không thể hiện ra bên ngoài, phải rồi, chỉ ở một thời gian thôi, tới khi cô sắp xếp ổn thỏa mọi thứ nơi này, cô sẽ ly hôn với anh và dời đi.
Sẽ nhanh thôi, trước ngày anh và Lục Thanh Hoa kết hôn sẽ kết thúc.
Thấy cô không nói gì, Mộ Thiếu Quân mới ngớ ra, khốn khiếp, sao anh lại có thể khốn nạn đến như vậy cơ chứ. Nhà của bọn họ…
Anh vội nắm lấy tay cô áy náy cùng thống khổ như cầu xin, “Xin lỗi, tôi xin lỗi, chiều nay tôi sẽ đưa em tới một căn nhà mới, không phải biệt thự trước đây. Tin tôi, tôi sẽ giải quyết tốt mọi chuyện.”
“Được!” Cô cười buồn che giấu cảm xúc mà trả lời, “Thôi, em phải xuống đây. Em với Cố phu nhân và mẹ đang nấu chè thập cẩm dưới bếp, anh có muốn anh không? Chúng ta xuống đi.”
“Ừm!” Anh gật đầu, tảng đá trong lòng không những không buông được mà thậm chí còn rấy lên một nỗi bất an khó hiểu. Cầm tay cô, cả hai xuống lầu.
Nhìn thấy hai người, hai bà mẹ liếc nhau đầy hàm ý, miệng cười tủm tỉm không ngừng.
Mẹ Mộ cười cười vẫy tay với cô nói:”Hai đứa xuống rồi thì lại đây ăn chè mới làm xong đi. Ngon lắm đó! Tuyết Dung chẳng phải nói con thèm ăn chè sao, ăn nhiều một chút, dạo này con gầy quá.”
Cô gật đầu, cùng anh ngồi vào bàn, Mộ Thiếu Quân vừa ăn chè vừa có chút khó chịu. À, vì anh bị cướp mất vợ. Vợ anh hiện tại đang ngồi giữa hai đại phu nhân xinh đẹp Cố, Mộ. Anh không được ngồi gần cô, anh thập phần khó chịu đấy.
Ăn chè xong, Mộ Thiếu Quân nói phải quay trả lại công ty, còn dặn mẹ Mộ, buổi chiều sẽ đón cô từ biệt thự Mộ gia nội trạch về biệt thự của mình.
Anh đi rồi, mẹ Mộ và Cố phu nhân liền hỏi cô đã xảy ra chuyện gì mà đang trong giờ làm việc anh lại về nhà. Tuyết Dung nghĩ việc thân phận này của cô sớm muộn gì mọi người cũng biết, nên cô không giấu mà nói ra.
Mẹ Mộ mặc dù đã sớm biết nhưng vẫn tỏ ra rất ngạc nhiên, bà biết ngay là rồi sẽ có một ngày thằng con trai trời đánh của mình sẽ sớm tỉnh ngộ, biết được vợ của nó là một người phụ nữ tốt tới mức nào. Chỉ khổ thân cô phải chịu bao nhiêu khổ suốt hai năm nay.
Tốt rồi! Sắp viên mãn rồi!
Cố phu nhân là Đỗ Như Lam thì bấu chặt hai tay vào góc áo, cố gắng kìm chế không tiến tới nhận lại cô, nói với cô một câu, ta chính là mẹ ruột của con đây. Nhưng hiện tại bà không thể, Cố gia phức tạp, tốt nhất bây giờ không nên nhận cô.
Đỗ Như Lam cố gắng kìm chế lòng mình, lại tỏ ra xúc động với hoàn cảnh cô gặp phải. Hai người mẹ mỗi người một bên, cùng nhau ôm lấy cô như muốn thể hiện sự an ủi của mình.
Tuyết Dung ôm lấy hai bà, họ thật tốt, là hai người đối tốt với cô trong cuộc đời này. Cô muốn ở bên hai người này thật lâu, nhưng, thực xin lỗi, cô vẫn là không thể, cô sẽ phải dời đi, trả lại mọi thứ nơi đây về như trước.
Vì ôm cô mà hai vị phu nhân lúc này không nhìn thấy, khuôn mặt cô đã đẫm nước mắt.