Hàn Tú lái xe đưa tôi đi trung tâm thương mại mua đồ, trên đường đi cậu ta nói rất nhiều chuyện cười và những chuyện trước đây chúng tôi học cấp ba cùng nhau.
Chỉ là tôi thấy hơi mất tự nhiên vì mọi người cứ nhìn chúng tôi bàn luận, Hàn Tú đúng là rất đẹp trai nhưng những hành động của cậu ta cũng quá trẻ con.
Điển hình như bây giờ cậu ta vừa đi vừa ôm cánh tay tôi, cứ dán sát lấy người tôi, chốc chốc lại xoa đầu tôi, ngượng muốn chết.
Nhưng có xua đuổi cỡ nào cậu ta cũng cứ dính lấy như keo ấy, nên nhất thời tôi cũng mệt mỏi mặc kệ cậu ta muốn dính đến bao giờ thì dính.
Thế nhưng khi người ngoài nhìn vào lại thấy cặp đôi xinh đẹp kia như người yêu vô cùng thắm thiết.
Bên này ở quầy bán quần áo, Mộ Thiếu Quân cũng nhìn thấy cặp đôi đang cười nói thân mật vô cùng chói mắt kia.
Bàn tay anh đang cầm một chiếc váy cũng vô thức siết chặt lại khiến cho chiếc váy trông nhăn nheo rất khó coi.
Anh không hiểu tại sao lòng mình vừa khó chịu vừa tức giận như vậy. Mới có nửa năm thôi, mà người phụ nữ kia đã tay trong tay với một thằng đàn ông khác rồi!
Lại còn thân mật phô trương thế kia! Định tuyên bố cho cả thế giới biết là hai người đang yêu nhau sao!
Càng nhìn càng nghĩ trong lòng Mộ Thiếu Quân càng bốc hỏa, bàn tay siết chiếc váy kia đến nổi cả gân xanh.
Lục Thanh Hoa một khuôn mặt xinh đẹp, thuần khiết động lòng người bây giờ càng trở nên vặn vẹo khó coi khi mà gọi biết bao nhiêu lần rồi nhưng Mộ Thiếu Quân cũng không đếm xỉa tới cô ta.
Lục Thanh Hoa muốn thanh toán tiền nhưng tiền trong tay anh, cô ta chỉ có cách mở miệng hỏi anh. Mà lúc này đi ra, anh không chỉ làm nhàu nát chiếc váy cô ta vừa chọn mà ánh mắt lại cứ nhìn chằm chằm vào cô gái phía xa kia.
Lục Thanh Hoa híp mắt lại phía xa để nhìn, trong lòng cô ta ghen ghét, cô ta nhận ra người kia là ai, chẳng phải là em gái của Lâm Tiêu Tiêu, người vợ trên danh nghĩa của anh hai năm nay sao.
Đáng chết!
Vậy mà cô ta vẫn tính sót một người. Trong lòng muôn vàn ghen ghét cùng phẫn nộ đặt lên người Đỗ Tuyết Dung, cô ta bực bội quát lên.
"Quân ca ca..."
"Lớn tiếng như vậy làm gì?!"
Mộ Thiếu Quân đột nhiên cảm thấy rất phiền chán, anh không biết mình phiền chán cái gì, chỉ có điều người phụ nữ trước đây luôn nhỏ nhẹ bên cạnh anh đột nhiên quát anh làm anh có chút vừa giật mình vừa bực bội. Nên Mộ Thiếu Quân cau mày lạnh nhạt một câu.
Lục Thanh Hoa biết mình hơi quá liền dịu giọng " Em, em xin lỗi! Tại em gọi anh mãi mà anh không có trả lời, em tưởng anh không nghe thấy nên mới nói to một chút..." giọng điệu vô cùng uỷ khuất, đáng thương sắp khóc khiến người ta muốn dỗ dành.
Nhưng hiện tại Mộ Thiếu Quân lại không có tâm trạng đi dỗ dành người đẹp, anh chỉ cảm thấy mình phản ứng hơi quá và khác lạ so với ngày thường nên cũng dịu lại, nhưng lại phớt lờ bộ dáng uỷ khuất kia "Em chọn xong rồi thì chúng ta đi thanh toán thôi!"
Lục Thanh Hoa cắn cắn răng uỷ khuất, trong lòng lại tức anh ách.
Đáng chết!
Nếu không phải Lâm Tiêu Tiêu hại cô ta sống thực vật hai năm nay thì mọi thứ đã nằm trong tầm kiểm soát của cô ta rồi.
Hiện tại, cô ta càng ngày càng cảm thấy nguy cơ của mình sắp đến. Mà cuộc đời này cô ta không cho phép nó vượt qua tầm kiểm soát của mình lần thứ hai, một lần là quá đủ rồi!
Bất chấp kẻ nào có nguy cơ phá hoại kế hoạch bao năm nay của cô ta đều phải chết! Lục Thanh Hoa tuyệt đối không bỏ qua cho bất cứ ai cả! Lâm Tuyết Dung....
Sau khi mua đầy đủ các thứ cần dùng cho bữa tối. Tôi được tên bám đuôi Hàn Tú lẽo đẽo xách về tận cửa nhà. Nói mãi cậu ta mới chịu dời đi.
Thật sự quá mệt mỏi với thanh niên của đảng này! Hiện tại, tôi càng cảm thấy mặt cậu ta dày thêm ba cm so với hồi học cấp ba rồi!
Cơm nước bữa tối xong tôi cũng chuẩn bị báo cáo ngày mai đi làm trở lại.
—-
"Chúc mừng Đỗ tiểu thư, lần công tác này cô làm chúng tôi rất vừa lòng. Cấp trên thấy rõ năng lực của cô, chính thức thăng chức cho cô lên ghế phó tổng bộ phận thiết kế. Hãy phát huy thật tốt!"
Tổng giám đốc các bộ phận cười tán thưởng tôi trước mặt mọi người trong phòng họp.
"Cảm ơn tổng giám đốc, cảm ơn mọi người. Cũng là nhờ cấp trên ưu ái cho tôi cơ hội này. Tôi nhất định sẽ cố gắng hoàn thành thật tốt công việc."
Tôi đứng lên cúi đầu trịnh trọng cảm ơn mọi người đang ngồi họp ở đây, nghiêm túc ra lời quyết tâm.
Sau khi cuộc họp kết thúc tôi trở về văn phòng làm việc mới của mình, có lời khen, lời chúc, lời tán thưởng thì cũng có lời ghen ghét, đố kỵ.
Nhưng tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn dồn tâm sức vào các dự án lớn phía trước của công ty mà thôi.
"Phó tổng, bên đối tác Hàn thị hơi khó tính, nói là cần phải gặp trực tiếp người làm dự án thiết kế này để trao đổi sau đó mới đưa ra kết luận có muốn hợp tác hay không. Cho nên mọi người đều e ngại, mà chính chị lại phụ trách nên..."
Trợ lý Phương khó xử vào phòng làm việc của tôi trình bày. Tôi hiểu ý, cầm lấy tập văn bản trên tay cô ấy hỏi " Bên đối phương hẹn khi nào gặp mặt?"
"Họ nói là cấp trên của họ trưa nay có thời gian nếu mình sắp xếp được thì tới gặp, nếu không liền hủy không cần bàn bạc thêm" trợ lý Phương nhanh nhảu đáp, có chút vội vàng, hẳn là đang lo lắng.
"Dứt khoát vậy sao?" Dù sao thì bản dự án này cũng lên tới con số hàng tỷ đấy. Tôi nghĩ nghĩ cân nhắc một chút rồi quyết định "Liên hệ với họ, trưa nay tôi gặp. Địa điểm tuỳ họ chọn"
"Vâng"
—-
Hiện tại, tôi đang đứng trước nhà hàng năm sao kiểu Pháp. Nơi này đúng thực là sang trọng, không phải ai muốn vào là có thể vào được.
Theo chân người phục vụ lên tầng hai. Nhìn thấy mặt đối tác của mình tôi có chút vừa sợ vừa rối rắm, đang suy nghĩ không biết bây giờ mình quay về có kịp không nhỉ?
Nén run rẩy tôi nở nụ cười chuẩn xã giao "chào anh, tổng giám đốc Hàn"
"Em chính là đối tác bên công ty J&B phụ trách dự án thiết kế lớn lần này?" Hàn Tuấn nhếch môi cười nửa miệng, từ lúc thấy cô xuất hiện lại đi về hướng mình, anh cũng đoán rằng cô chính là đối tác lần này, cũng chẳng thể ngờ anh và cô lại có cơ hội ở chung một chỗ thuận lợi như vậy.
Đã thế, càng thuận lợi cho kế hoạch bắt vợ về nhà của anh hơn. Nghĩ vậy, hai mắt Hàn Tuấn có chút phát sáng nhìn người con gái đang ngồi đối diện mình.
"Phải" tôi nhận ra được ánh mắt khác thường của Hàn Tuấn nhìn mình, không giống như ánh mắt lạnh lẽo, âm trầm đầy nguy hiểm như hôm qua nữa, mà nó phát sáng giống hệt cách Hàm Tú nhìn tôi.
Trong nhất thời, tôi có chút không thích ứng nổi. Như vậy cũng đủ thấy tính cách người đàn ông này vô cùng bất thường. Nếu vậy thì sẽ rất khó đối phó rồi!
"Vậy em hay nói ra lý do thuyết phục chúng tôi ký kết hợp đồng này với bên em cho tôi nghe.Nếu thuyết phục được tôi sẽ ký!" Hàn Tuấn mỉm cười nói.