Tôi tên là Đỗ Tuyết Dung, là con gái nuôi của Lâm gia. Hiện tại, tôi đang có mặt trên bàn ăn lớn tại Mộ gia. Người đàn ông soái khí ngút trời tầm trung niên đối diện là ba chồng tôi Mộ Thành, người phụ nữ xinh đẹp, quý phái ngồi bên cạnh ông là mẹ chồng tôi Lương Y Hân.
Ngồi ăn cơm bên cạnh tôi là người chồng trên danh nghĩa của tôi-Mộ Thiếu Quân. Không khí của bữa tối trên bàn ăn có thể nói là vô cùng ấm áp và vui vẻ đối với ba mẹ chồng tôi nhưng với tôi mà nói thì nó vô cùng quái dị và không kém phần áp lực.
"Hai đứa này, mai ba mẹ sẽ đi du lịch một thời gian. A Quân ở nhà nhớ chăm sóc vợ cho tốt đấy! Nếu ta biết con bắt nạt con bé thì đừng có trách ta nhé!"
Mẹ chồng tôi đột nhiên vui mừng nói, ánh mắt yêu thương của bà đặt lên người tôi cùng ánh mắt cảnh cáo đặt lên người chồng tôi như thể rất không tin tưởng mình đi rồi tôi chắc chắn sẽ bị con trai bà gây khó dễ vậy.
Tôi cười gượng gạo đáp lại cái nhìn yêu thương của mẹ chồng mà đối với người nó như một nụ cười yêu thương, đắc ý của người con dâu có mẹ chồng chống lưng.
"Con biết rồi!" Mộ Thiếu Quân liếc tôi một cái rồi lạnh nhạt trả lời
"Ôi, A Quân, sao con lại lạnh nhạt như vậy? Cũng lấy nhau được hai năm rồi, hai đứa tính thế nào cho ta bế cháu đi. Công việc tuy quan trọng nhưng có con có cái rồi vẫn sẽ tốt hơn" Lương Y hân không vui liếc xéo con trai mình rồi than thở nhẹ
Tôi nghe thấy mẹ chồng nói vậy thì người cứng lại. Cái vấn đề này không phải tôi muốn là được, hơn nữa giữa chúng tôi cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thì làm sao có thể có con đây.
Nhưng ngoài mặt tôi vẫn tỏ ra mình vừa ngại ngùng vừa bất đắc dĩ liếc nhẹ người bên cạnh nói, " Mẹ ơi, chúng con còn trẻ mà.Với lại dạo này công việc khá bận rộn nên không có thời gian"
Mẹ chồng tôi thở dài một hơi nói " Hai đứa cũng đừng ỷ mình còn trẻ mà trì hoãn việc này. Hai thân già này của chúng ta đang rất ngóng cháu đây, cứ nhìn bên nhà cái bạn Hoa của ta bên Tưởng gia đã con cháu đầy đàn là ta lại...haizz"
"Bà lo gì! Hai đứa chúng nó còn trẻ như vậy cũng phải thư thư ra chứ. Mai tôi dẫn bà sang Pháp du lịch, khéo mà đến lúc về lại có cháu bồng cũng nên ha"
Ba chồng tôi thấy vợ mình cứ chấp nhất chuyện này nên xen vào nói giúp vợ chồng chúng tôi. Tiếng cười cợt của ông thành công dẫn lực chú tâm của mẹ chồng tôi đi.
"Cái ông này chỉ biết đùa. Ông hỏi con trai ông có muốn chưa kìa" Mẹ chồng tôi không hề vừa ý liếc nhìn Mộ Thiếu Quân vẫn đang ung dung ăn cơm.
"Mẹ không phải lo, sẽ có cháu sớm thôi!" Mộ Thiếu Quân nói một công thành công khiến mẹ chồng tôi vui mừng trở lại.
Tôi lại đờ người ra khi nghe thấy anh nói vậy!
Bữa tối cũng nhanh chóng kết thúc, tôi theo xe Mộ Thiếu Quân trở lại biệt thự riêng của vợ chồng chúng tôi.
Không còn ở trước mặt ba mẹ chồng thì tôi với Mộ Thiếu Quân cũng chẳng phải diễn kịch vợ chồng ân ái, anh quay trở lại đối với tôi lạnh lùng, thờ ơ.
Mà tôi, đối với thái độ của anh bề ngoài cũng tỏ ra bình thường, vô cảm coi như không có gì.
Giữa chúng tôi có một tờ giấy hôn thú làm ràng buộc, còn nếu không có nó, có lẽ suốt cuộc đời này giữa hai chúng tôi cũng chẳng là gì.
Sau khi đưa tôi về biệt thự Mộ Thiếu Quân cũng chẳng nói gì cả, cứ vậy phóng xe rời khỏi trong đêm tối.
Tôi đứng bần thần nhìn bóng xe anh khuất dần trong màn đêm tịch mịch.
Đứng giữa căn biệt thự to lớn nhưng lại chỉ có một mình tôi, tôi cảm thấy có phải trước đây mình đưa ra quyết định này là sai lầm.
Nước mắt tôi bất giác rơi xuống, tôi thực sự thấy mệt mỏi rồi!
Mệt mỏi khi cứ phải diễn kịch, mệt mỏi khi cứ lo lắng bí mật này sẽ bị ba mẹ chồng phát hiện, và mệt mỏi vì yêu thầm một người đàn ông mang danh nghĩa là chồng mình nhưng thực ra anh chẳng hề coi tôi là vợ.
Đúng, lấy anh là vì báo đáp ơn dưỡng dục của Lâm gia, là vì thay Lâm Tiêu Tiêu cùng Lâm gia chịu đựng sự trả thù của anh.
Hai năm trước, sau khi tôi tốt nghiệp đại học thì bị ba nuôi Lâm Hùng bắt ép phải thay con gái ông ta lấy Mộ Thiếu Quân của Mộ gia. Đây cũng chính là yêu cầu của Mộ Thiếu Quân khi Lâm thị đang trên bờ vực phá sản cần một khoản tiền lớn để hồi sinh.
Lâm Tiêu Tiêu hiện tại đã phẫu thuật thẩm mỹ thành dung nhan của một người khác và trốn bên Mỹ, còn Lâm Tiêu Tiêu thay thế là tôi đây thì đang bên cạnh Mộ Thiếu Quân anh mỗi ngày.
Mối quan hệ tình thù giữa anh và Lâm Tiêu Tiêu có lẽ tôi chính là một người ngoài cuộc vô tình biết rõ nhất.
Khi tôi là một con nhóc lớp mười ngây ngô thì tôi gặp được anh. Anh một thân tây trang cao dáo, tuấn dật xuất hiện dưới sân trường. Anh là đại diện cựu học sinh về thăm trường.
Từ giây phút nhìn thấy anh, trái tim tôi đã đập loạn liên hồi, kể từ đó cũng chỉ biết thích mình anh. Tôi cứ nghĩ rằng trừ lần đó ra tôi không bao giờ gặp được anh nữa nhưng trong một lần tình cờ vào dọn phòng của Lâm Tiêu Tiêu, tôi đã phát hiện ảnh của anh trên bàn chị ta.
Thì ra anh là đại thiếu gia họ Mộ, là vị tổng tài trẻ tuổi bá khí, khuynh quyền áp đảo trên thương trường đó sao!? Nghĩ vậy lòng tôi càng thêm ngưỡng mộ và yêu thích anh hơn.
Rồi có một ngày tôi thấy Lâm Tiêu Tiêu dáng vẻ vô cùng chật vật và sợ hãi trở về nhà, ánh mắt chị ta hoang mang và hoảng loạn cực độ chạy vào phòng ba mình khóc lóc cầu xin ông ấy cứu mình.
Tôi đã nghe thấy nội dung câu chuyện đó, Lâm Tiêu Tiêu đã đâm xe vào một người, mà người đó còn là bạn gái của anh.
Chị ta sống chết cầu Lâm Hùng cứu mình, chị ta không muốn ngồi tù, không dám chịu đựng sự trả thù đáng sợ từ phía Mộ Thiếu Quân khi anh biết sự thật này.
Vậy là dưới sự dung túng của Lâm Hùng, Lâm Tiêu Tiêu đã thành công sang Mỹ và phẫu thuật thẩm mỹ thành một con người khác.
Còn tôi thì chấn động và suy sụp vô cùng khi biết mình trở thành người thay thế chị ta trong mối quan hệ tình thù này.