Giang Chu Mạn lộ ra ý cười tỏ vẻ đã sáng tỏ, "Chung quy, loại chuyện chạm tới điểm mấu chốt như chen chân vào chuyện tình cảm của người khác thế này, vốn dĩ chẳng quang minh chính đại gì, người làm mẹ như dì nếu đã biết rồi, chắc chắc chắn sẽ cảm thấy trái tim nguội lạnh, cô ấy giấu dì cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Nhưng cháu..."
Trên mặt Kiều Huệ và cả trong mắt bà đồng thời đồng thời đan xen kinh hoàng cùng mê muội, bà không nói thành câu cắt ngang Giang Chu Mạn: "Cô, cô, rút cuộc cô đang nói bậy cái gì đó!"
Giang Chu Mạn chậm rãi tắt ý cười, biểu cảm không biết làm sao mới được, "Dì Kiều, tuyệt nhiên không phải là cháu nói xằng nói bậy, dì thử hỏi Giang Nhược mấy chuyện này xem, bảo cô ấy tự sờ lương tâm mà kể cho dì, nói cho cùng là cô ấy có ý giấu dì hay là cháu nói điều giả dối?"
Kiều Huệ nửa tin nửa ngờ, bàng hoàng không nói nên lời, vì tâm trạng bị kích động mà lồng ngực nhấp nhô điên cuồng.
Giang Chu Mạn lại nói, "Chuyện này có liên quan tới mặt mũi hai nhà Giang Lục, sâu xa hơn nữa phải đề cập tới cả vấn đề lợi ích đôi bên. Nhưng thái độ hiện tại của Giang Nhược rất kịch liệt, cương quyết đòi phân chia gia sản, bằng không thì không chịu li hôn. Đơn phương quấn quýt lấy
Lục Hoài Thâm, lại đến ở nhà anh ấy. Thực ra kết hôn hai năm nay, Giang Nhược vẫn ở nước ngoài suốt, quan hệ vợ chồng bọn họ chỉ là hữu danh vô thực. Giờ đây, vì xảy ra chuyện mà dùng chiêu sư tử ngoạm, muốn ngốn lấy số tài sản kếch xù. Dì thử nghĩ khách quan xem, một người đàn ông bị ép phải chia xa người yêu, bị đè đầu bắt kết hôn với một người phụ nữ không hứng thú chuyện kết hôn, ai chịu được đây?"
Kiều Huệ chẳng nói chẳng rằng, cảm xúc dữ dội, đôi mắt đỏ ngầu.
Trong lòng Giang Nhược ước chừng không thể quá cứng rắn, nhắc nhở bản thân có gây sức ép cũng cần chừng mực không thì cuối cùng lại đổ sông đổ bể, cô ta làm ra vẻ lương thiện hiểu lòng người: "Cháu cũng hiểu nỗi khổ tâm của Giang Nhược, dì sinh bệnh còn Giang Khải Ứng nhập viện đều cần tiền. Trước đó, cháu tìm Giang Nhược nói chuyện rồi, chỉ cần đừng vọng tưởng những thứ khác vì dù gì chúng cháu cũng cần suy xét lợi ích của mình, tuy vậy sẽ chu cấp đầy đủ tiền cho các người sinh sống và giúp Giang Khải Ứng dưỡng già, bảo cô ấy hãy li hôn hòa bình với Lục Hoài Thâm. Nhưng cô ấy không đồng ý."
Tinh thần Kiều Huệ mù mờ hốt hoảng, bà không dám tin con gái mình hết lòng giáo dục từ nhỏ lại có thể xen vào chuyện tình cảm của người ta.
Giọng bà run rẩy: "Cô nói Nhược Nhược chen vào giữa cô và Lục Hoài Thâm, dựa vào đâu tôi phải tin cô? Về chuyện li hôn, chẳng phải Lục Hoài Thâm muốn Nhược Nhược trắng tay ra khỏi nhà à, cậu ta chưa bao giờ ưng thuận đưa tiền."
Giang Chu Mạn: " Đưa tiền cũng phải xem đưa bao nhiêu, Giang Nhược định sư tử ngoạm thì Lục Hoài Thâm mới không đồng ý li hôn. Chúng cháu đều sợ cô ấy giúp Giang Khải Ứng nhúng tay vào chuyện Giang Thị chứ chút tiền bảo đảm cuộc sống mọi người vô lo vô nghĩ, chỉ cần cháu nói với Lục Hoài Thâm, anh ấy nhất định đồng ý. Còn quan hệ giữa cháu và anh ấy, khi Giang Nhược vừa mới đến nhà họ Giang, hai nhà chúng cháu đã có ý đồ liên hôn rồi, về sau vẫn luôn là quan hệ bạn trai bạn gái."
Nghe đến nửa câu sau, Kiều Huệ hoảng sợ mà che miệng, cắn môi dưới mới không để phát ra tiếng run rẩy.
Giang Chu Mạn chợt nghĩ, ôm ấp suy tư muốn liều mạng một lần, điềm nhiên như không, bổ sung: "Hơn nữa, nếu cháu bày mưu tính kế không thành với Lục Hoài Thâm thì có thể ở đây đặt điều kiện với dì thế này sao?"
Kiều Huệ che ngực, mấy câu này của Giang Chu Mạn đã gián tiếp chứng minh, đích thực cô ta với Lục Hoài Thâm là kiểu quan hệ đó, vả lại sau khi Lục Hoài Thâm và Giang Nhược kết hôn, hai người này vẫn dây dưa qua lại.
Giang Nhược đều không nói những điều này với bà!
Giang Chu Mạn thấy trạng thái của bà không ổn, trong lòng biết lời nói đã phát huy tác dụng: "Dì Kiều, nếu dì nghĩ thông suốt rồi thì hãy khuyên Giang Nhược đi. Dẫu sao cô ấy cứ luôn cố tình gây sự để làm phiền Lục Hoài Thâm thế, mặt mũi mọi người đều không dễ nhìn. Quan hệ của cháu và Lục Hoài Thâm trước đây, mọi người đều biết rõ ngọn nguồn. Nếu chuyện cô ấy chen vào giữa bọn cháu bị đồn thổi ra ngoài, người khác sẽ bàn tán cô ấy ra sao?"
Loại người như Giang Chu Mạn quá biết cách làm thế nào có thể thay đổi trọng điểm, quá hiểu cách chơi đùa lòng người, hiểu tường tận kiểu phụ nữ hiền lành thật thà sống một đời bình thường như Kiều Huệ đặc biệt coi trọng danh tiếng.
Kiều Huệ nghiêng đầu sang một bên, không nhìn cô ta nữa.
Giang Chu Mạn thở dài: "Dì Kiều, dì cố gắng nghỉ ngơi, cháu không làm phiền dì nữa, cháu còn mang đến hộp bánh ngọt, dì đói thì bảo người hâm nóng lên ăn."
Trên đường rời khỏi bệnh viện, Giang Chu Mạn hồi tưởng lại nét mặt Kiều Huệ, thần sắc hổ thẹn tột cùng, lòng tự nhủ, cách này hẳn là có thể phát huy tác dụng.
Giang Nhược dầu muối đều không vào, người ngoài không thay đổi được cách nghĩ của cô ta, đằng này là người bao nhiêu năm chăm sóc mình, cô ta muốn nhìn xem đến lượt em gái của mẹ ruột mình thì Giang Nhược sẽ làm sao?
Nếu sự tình có tiến triển thì tốt quá.
Cách tấm kính chắn gió trước mặt phóng tầm mắt nhìn khung trời sau cơn mưa lặp đi lặp lại, Giang Chu Mạn nghĩ, tâm tình có phần nhẹ nhõm hẳn, nhịn không được gọi điện cho Lục Hoài Thâm.
Lục Hoài Thâm nhận máy: "Alo!"
"Là em." Giang Chu Mạn dừng xe đợi đèn đỏ, tay đặt trên vô lăng, đầu ngón tay vô thức nhảy nhót trên bánh lái.
"Uhm, có chuyện gì?"
Đã quen với ngữ khí dửng dưng này của anh, Giang Chu Mạn cũng không thấy có gì không thỏa đáng, "chỉ là muốn nói với anh, dây chuyền và rượu vang đã nhận được rồi, em thích lắm."
Lục Hoài Thâm ừ một tiếng nói: "Thích thì được rồi. Còn chuyện khác không?"
"Hết rồi, anh đang bận sao?"
"Đúng."
"Vậy em tắt đây, tạm biệt." Giang Chu Mạn đang chuẩn bị ngắt máy, đột nhiên lại nghĩ tới gì đó, vội lên tiếng: "Phải rồi, còn có, khi nào có thời gian rảnh ăn cơm?"
Lục Hoài Thâm nói: "Tối nay có việc, để xem tối mai có thời gian không."
"Vâng, vậy tối mai em lại tìm anh."
Sau khi Lục Hoài Thâm tắt máy, đưa điện thoại cho Bùi Thiệu, đi về phía phòng hội nghị.
Bùi Thiệu nhắc nhở: "Tối mai tạm thời ngài chưa có sắp xếp gì."
Lục Hoài Thâm cũng chẳng quay đầu.
Bùi Thiệu thở dài, lại độc thoại tự tiếp chuyện: "Haiz, kì thật tôi hiểu quá mà, trong thời kì yêu đương nồng nhiệt hận không thể làm trẻ song sinh liền thân, khi đã trải qua thời gian đó thì đối phó với phụ nữ còn mệt hơn tăng ca."
"Cậu hiểu cái gì?" Lục Hoài Thâm bỗng dừng bước, xoay người nhìn cậu ta chăm chú, đến nỗi Bùi Thiệu lúng ta lúng túng.
Bùi Thiệu tức thì cụp mí mắt: "Tôi có hiểu gì đâu."
Lục Hoài Thâm lườm cậu ta một cái mới tiếp tục rảo bước về phía trước.
()
Địa điểm Giang Nhược phỏng vấn thường hay ở CBD tại trung tâm thành phố hoặc quanh quẩn trong khu trung tâm thương mại mới ở Cận Hải, Thành Đông. Đa số là doanh nghiệp nước ngoài và doanh nghiệp đa quốc gia.
(Quận kinh doanh trung tâm (tiếng Anh: central business district, viết tắt:CBD) là trung tâm kinh doanh và thương mại của một thành phố. Ở các thành phố lớn hơn, nó thường đồng nghĩa với "quận tài chính" của thành phố.)
Hoặc là vị trí tuyển dụng không hợp hoặc là đãi ngộ tiền lương không vừa ý, tóm lại không khác biệt mấy với những lời Lục Hoài Thâm nói, muốn tìm được việc khiến cô hài lòng cũng chẳng dễ dàng.
Bên cạnh đó để duy trì kế sinh nhai cho cả gia đình mà tiền lương thấp thì áp lực quá lớn.
Ngày trước Kiều Huệ từng làm nhân viên hành chính tại một doanh nghiệp tư nhân nhỏ, cũng là công việc văn phòng, về sau trong nhà xảy ra chuyện bị mất việc, hiện tại đã đến ngần ấy tuổi, công việc không dễ tìm, sức khỏe của bà cũng không được mấy cái vài ba năm, lại rất khó lành bệnh, Giang Nhược sao nỡ nhẫn tâm để bà ra ngoài làm việc.
Hơn thế, Giang Khải Ứng nằm viện, mỗi ngày đều cần một món tiền, cô không biết trong tay mình hiện nay số tiền dư ấy có thể chèo chống được bao lâu.
Đâu thể cứ mãi thu không đủ chi, miệng ăn núi lở, trong lòng cô cũng nôn nóng lắm.
Thực ra công việc vừa lòng nhất bây giờ là vị trí ở khách sạn DS nhưng trước đó không may lại đắc tội phía cấp cao, hẳn sẽ chẳng có kết quả gì đâu.
Sắp trưa, Giang Nhược đến bệnh viện, Kiều Huệ đang nằm trên giường, cô thấy khó hiểu, trước giờ cứ tới vào tầm này, dì út đều đang xem ti vi, thường phải ăn trưa xong mới đi ngủ.
Cô rón rén chân tay đi vào, thấy thân hình dưới chăn chẳng có động tĩnh gì, cô khẽ khàng gọi một câu: "Mẹ?"
"Ừ." Kiều Huệ đáp lời.
"Mẹ không ngủ à?" Giang Nhược tìm bình nước nóng, chuẩn bị đi lấy nước sôi về.
"Vừa mới nhắm mắt một lúc, đã tỉnh rồi." Tiếng Kiều Huệ có chút khàn. Giang Nhược cho rằng là do bà mới tỉnh ngủ nên không để tâm lắm, bèn cầm bình nước ra ngoài.
Mấy ngày trở lại đây, Giang Nhược đều cảm thấy tinh thần Kiều Huệ uể oải, lúc nào cũng là dáng vẻ nặng tâm sự, nghĩ đến ngày mai là được ra viện rồi, ngàn vạn lần đừng xảy ra sự cố gì.
"Mẹ, có phải trong người mẹ không thoải mái không, con bảo bác sĩ kiểm tra một lượt cho mẹ nhé?" Giang Nhược lo lắng hỏi.
Kiều Huệ lắc đầu, cực kì kháng cự, còn nói Giang Nhược chuyện chẳng có gì mà làm quá lên, "Kiểm tra cái gì, không phải nói mai có thể ra viện rồi sao? Đã khỏe lắm rồi, chỉ là hôm nay ta hơi mệt mỏi buồn ngủ, chẳng biết có phải do thời tiết không?"
Giang Nhược gật đầu, thấy lúc nói chuyện bà vẫn tràn đầy sức sống, cũng tin tưởng đôi phần.
Theo thường lệ vào lúc chập tối, Giang Nhược sẽ về nhà chuẩn bị đồ ăn cho Trình Khiếu. Cô suy xét tới việc sau này đi làm rồi, không chắc sẽ có thời gian chạy đi chạy lại mỗi ngày, dì út được ra viện về nhà ở, có cần tìm một dì giúp việc nấu cơm không?
Ước chừng thuê người giúp việc cũng không rẻ, bốn bề cần dùng tiền, bèn xuy tan ý nghĩ này, chạy nhiều thêm mấy vòng cũng không ngại.
Nấu cơm xong, Giang Nhược đến phòng mình thu dọn một ít đồ, chuẩn bị mang đến biệt thự Lâm Hải.
Giang Nhược vừa ra cửa liền nhận được điện thoại từ bệnh viện, nói Kiều Huệ đột nhiên phát tác bệnh tình, tim ngừng đập, đang được cấp cứu, bảo cô mau chóng đến đó.
Giang Nhược bị dọa sắc mặt trắng bệch, thiếu chút không cầm vững điện thoại.
Tim Kiều Huệ gặp chút vấn đề cô biết chứ. Quãng thời gian trước khi cô về nước, Kiều Huệ và cô trò chuyện đã kể, dạo gần đây không hiểu sao cảm thấy tim khó chịu, bảo bà đi kiểm tra thì cứ lần lữa không chịu đi.
Về sau vào viện cũng chẳng kiểm tra ra vấn đề gì lớn. Làm sao bỗng nhiên lại nghiêm trọng thế?
Sắc trời mênh mông sớm đã đen kịt, thẳng đến khi thành phố lên đèn, Giang Nhược ngồi trên taxi nhưng không có lòng dạ nào thưởng thức cảnh phồn hoa náo nhiệt, lòng hối hận không thôi.
Rõ ràng biết dì út có thể chịu đựng, dù không thoải mái bà cũng sẽ cố nhịn để ngày mai có thể ra viện đúng hạn.
Cô nên sớm liên tưởng tới những vấn đề cần chú trọng này!
Giang Nhược bước vào thang máy, khi bấm số tầng mà đầu ngón tay vẫn run, cô biết trạng thái tim ngừng đập này có rất nhiều khả năng đột tử.
Thời điểm Giang Nhược đến đã tiến hành cấp cứu xong. Kiều Huệ còn đang hôn mê, bác sĩ cho hay đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng.
"Sao đột nhiên tim lại ngừng đập?" Giang Nhược túm lấy bác sĩ ép hỏi, lòng nghĩ tới mà khiếp đảm.
Bác sĩ nói: "Tim vốn có chỗ không ổn, cộng thêm phải chịu đả kích mới dẫn tới điều đó. Còn nữa, ngày mai trước hết đừng xuất viện vội. Hiện tại phải dùng máy thở oxy, tuy rằng mẹ cô có thể tự thở nhưng vẫn phải quan sát thêm."
Giang Nhược hiểu nhưng cô nghĩ mãi không ra. Hôm qua Kiều Huệ hãy còn khỏe mạnh, làm thế nào mà bị kích thích chứ?
Cô chẳng nhớ đem theo đồ đạc đã sắp xếp ở nhà từ trước, giờ đây ngồi trong phòng bệnh, đầu óc rỗng tuếch, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Kiều Huệ.
Lúc Trình Khiếu hết giờ tự học buổi tối, Giang Nhược gọi điện thoại cho cậu báo tin Kiều Huệ bị cấp cứu, Trình Khiếu không đi xe đạp mà tức tốc ngồi xe bus tới bệnh viện luôn.
Kiều Huệ chẳng mấy chốc tỉnh lại, đeo mặt nạ thở oxy, mở mắt nhìn trần nhà, Giang Nhược không ngừng gọi bà, ánh mắt Kiều Huệ đảo mấy lần rồi im lặng rơi lệ.
Giang Nhược luống cuống kéo tay bà hỏi: "Mẹ, rốt cuộc mẹ làm sao thế?"
Kiều Huệ quay đầu gắng sức nhìn cô, nước mắt tuôn như mưa, sau một lát mới gian nan mở miệng: "Lúc đầu con có biết Lục Hoài Thâm có người yêu không?
Hà Nội, 25/2/2021
Yêu thương(^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ