Một loạt câu của Lục Hoài Thâm cũng xem như khéo léo, đã giữ sĩ diện cho Chung Nam, còn có thể biểu đạt sự rộng lượng của mình, tiện thể đạp Thường Uyển mấy phát.
Lục Hoài Thâm nói xong không lên tiếng nữa, chờ xem phản ứng của Lục Chung Nam.
Lục Chung Nam im lặng thật lâu cuối cùng cũng mở miệng: "Anh đừng làm khó mẹ con nó nữa, tôi sẽ tìm thời gian nói chuyện với chúng nó, đặc biệt là Thường Uyển," ông ta dừng một chút, thở dài: "Kỳ thật chị ta chung quy cũng chỉ là làm mẹ nên nóng lòng, vì Thậm Cảnh, khó tránh làm ra việc quá khích, đến lúc đó, mỗi người nhường một bước."
Lục Hoài Thâm hiểu ra, ngay tức khắc, chút ít nhẫn nại và hòa nhã trên mặt từ từ gần như mất hết, trong mắt dâng lên sắc lạnh lẽo.
Anh nói: "Cháu thấy ông đây không giống làm người trung gian nói giúp hoặc giảng hòa, ngược lại giống thiên vị rõ ràng, hoá ra những điều cháu vừa nói ông không hề nghe lọt tai."
Nghe giọng điệu Lục Hoài Thâm lại lần nữa trở nên kiên quyết, vẻ mặt Lục Chung Nam cũng không dễ nhìn là bao.
Lục Hoài Thâm nói: "Hiện nay không phải ai làm khó ai, mà là Thường Uyển dạy mãi không sửa, để đối đầu với cháu, luôn vin cớ phá rối, dẫn tới mấy dự án đình trệ, cứ tiếp tục như vậy, không chỉ dòng vốn sẽ xảy ra vấn đề, mà còn ảnh hưởng đến danh dự Bác Lục tạo dựng trong suốt thời gian dài giữa các đối tác. Bà ta tìm đường chết thì cũng thôi đi, nhưng đến cuối cùng, cháu còn phải chùi đít cho bà ta," ánh mắt chế giễu của anh nhìn về phía Lục Chung Nam, nói chậm rãi: "Ông nói đi, dựa vào đâu mà cháu phải thế?"
Lục Chung Nam trầm ngâm một lát, nói: "Mấy chuyện này tôi biết cả, nhưng khi anh nhắm vào chị ta, không phải cũng có lòng riêng à? Bọn anh coi như hòa nhau. Nội bộ cãi vã, người khác nắm được thóp, anh cũng không muốn nhìn thấy cục diện ấy mà?"
Lục Chung Nam cũng đau đầu lắm, cho dù bản thân ông ta cũng biết đơn phương bắt Lục Hoài Thâm nhường một bước, quá không công bằng với Lục Hoài Thâm, Thường Uyển nhiều lần khiêu khích chạm đến điểm mấu chốt của nó, đổi thành ai cũng khó nuốt trôi cơn giận này, nhưng nếu ông ta không ra mặt, chẳng lẽ còn có thể chờ hai người bọn họ chủ động giảng hòa chắc?
Lục Hoài Thâm bỗng nhiên cười, khí thế ánh mắt thúc bách không giảm, chầm chậm nói: "Mọi người hòa thuận đương nhiên là tốt nhất, nhưng không phải cháu đơn phương nhường nhịn thì có thể giải quyết vấn đề. Cháu lùi một bước, bà ta lại được voi đòi tiên, cháu tiến một bước, thì bảo cháu bắt nạt mẹ góa con côi bọn họ, lập tức sắm vai đáng thương. Cháu còn không cha không mẹ đây, cháu đã nói gì chưa?"
Lục Chung Nam dường như cũng cảm thấy anh nói có lý, nhất thời không thể tiếp lời, hơi phản ứng lại mới kéo được mạch suy nghĩ về đúng quỹ đạo, ông ta rõ ràng đang ba phải, không trực tiếp đồng ý yêu cầu của anh!
Lục Chung Nam hơi bực: "Anh càng nói càng xa, rốt cuộc anh có nghe hiểu tôi nói gì không?"
"Còn không phải là muốn cháu bỏ qua cho Thường Uyển sao? Cháu cũng nói rồi, cháu đã tận tình tận nghĩa, không chặn đứng đường của bọn họ, ngược lại chính là để lại rủi ro cho mình, sức nhẫn nại của cháu cũng có mức độ."
Lục Hoài Thâm dầu muối đều không ăn, Lục Chung Nam chỉ trích anh: "Anh nói thì đường hoàng, chẳng qua lấy việc công làm việc tư, tìm lí do quang minh chính đại thỏa mãn lòng riêng, nếu chuyện nhỏ tôi cũng mặc kệ, nhưng cách làm của anh chẳng phải lấy danh dự công ty làm tiền đặt cược à? Nếu Thường Uyển buông lời gièm pha, vậy chính là vụ bê bối của công ty! Hiện giờ thời đại internet, tốc độ lan truyền tin tức cực nhanh, Bác Lục cây to đón gió, không biết bao nhiêu đôi mắt đang dòm ngó, một khi xảy ra chuyện, bị người rắp tâm thêm mắm dặm muối đăng lên mạng, những cư dân mạng đó không hỏi nguyên nhân kết quả, một người hai cái tay, chỉ cần gõ bàn phím một cái, đã có người mời anh đi uống trà, đến lúc đó tất cả tổn thất phải đối mặt anh đã đánh giá chưa? Sao anh có thể không biết nặng nhẹ thế!"
Lục Hoài Thâm cười nói: "Ông đúng là thú vị đấy, không đi tra hỏi kẻ nhóm lửa, ngược lại còn giáo huấn người tới dập lửa à. Trong trường danh lợi không có bạn bè kẻ địch vĩnh viễn, ông có dám cam đoan những việc Thường Uyển làm không có nhân chứng, sẽ không có ngày đứng ra bán đứng bà ta không? Ý ông nghe như thể, cháu không chỉ phải để mặc bà ta leo lên địa bàn của mình đi ẻ đánh rắm, mà nếu bà ta chê chỗ nhỏ, cháu còn phải dành ra không gian cho bà ta, thế thì cháu phải hèn đến mức nào chứ? Nếu cháu sớm biết bà ta sẽ liên thủ cùng Giang Cận chiếu tướng cháu, cháu đã xử bà ta lâu rồi!"
Lục Chung Nam phát hiện lời mình nói đã chẳng được việc gì với Lục Hoài Thâm, khuyên can mãi, nó cũng không để ý, cả giận nói: "Xử ai? Anh không biết điều quá đấy, Bác Lục hiện tại còn chưa đến lượt anh một mình lộng quyền!"
Hai tay Lục Hoài Thâm vỗ vỗ tay vịn, đứng dậy cười đáp: "Đương nhiên, có ông ở đây, cháu là cái gì đâu? Ông đã nói đến nước này, cháu đây cũng muốn hỏi một chút, việc Thường Uyển, Lục Thậm Cảnh cùng Giang Cận ngấm ngầm qua lại, ông có biết không?"
"Anh bớt lảng chuyện khác đi!"
"Rõ ràng ông sợ cháu chuyển đề tài đến mặt này, ông định bàn bạc với cháu, chúng ta mở rộng chủ đề, sao lại tiêu chuẩn kép, chỉ có thể bàn bạc những chuyện ông muốn nói? Vả lại những việc chúng ta nói, suy cho cùng không phải đều quy về cùng một sự kiện sao? Hay bị cháu nói trúng, ông đang chột dạ?" Lục Hoài Thâm đi đến bên cạnh ông ta, đứng trước cửa sổ, khoanh tay nhìn chân trời ngoài cửa sổ tối dần, "Cũng phải, ngay cả hướng hoạt động của cháu, Giang Nhược xảy ra chuyện gì, ông đều biết rõ ràng rành rọt, sao lại không biết Thường Uyển âm thầm suy tính cái gì?"
Anh nhìn sang ông lão bên cạnh, phát hiện ông ta cắn răng giận phát run.
Lục Hoài Thâm buồn cười: "Cháu còn chưa giận, ông giận cái gì? Ông xem xem, nếu ông biết trước Thường Uyển và Lục Thậm Cảnh đang lén lút âm mưu một số chuyện không căn cứ cùng Giang Cận, mà vẫn cứ lựa chọn khuyên cháu nhượng bộ, người nên cảm thấy thất vọng đau khổ hẳn là cháu mới đúng. Sáng nay cháu nhận được tin tức, bên chi nhánh Bắc Mỹ xảy ra tình trạng xấu, tin rằng ông cũng biết, Lục Thậm Cảnh sắm vai nào trong đó, tra một cái là biết ngay."
Lục Hoài Thâm lặng im chốc lát, giọng hơi lạnh nhạt: "Kẻ bất chấp chẳng màng đến tiền đồ Bác Lục trước nay đều không phải cháu, từ khoảnh khắc cháu nhậm chức ở Bác Lục, cạnh tranh đối nội có thật, nhưng chưa từng lấy lợi ích công ty trao đổi với đối thủ cạnh tranh, đổi lấy sự ủng hộ của đối phương. Thủy Hỏa là loại người nào, mười mấy năm trước ông đến Hong Kong gặp cháu thì đã biết. Giang Cận có quan hệ gì với Thủy Hỏa, thiết nghĩ trong lòng ông cũng tỏ tường. Thường Uyển đang dùng bất cứ thủ đoạn nào để giúp Lục Thậm Cảnh thay thế cháu, thái độ của ông giờ phút này vô cùng quan trọng."
Lục Chung Nam nhíu chặt ấn đường, trở nên trầm mặc.
Lục Hoài Thâm nói: "Sau khi vào công ty, cháu chỉ nhắm tới vị trí đứng đầu, nếu bảo cháu nhường thành quả kinh doanh, tất nhiên không có khả năng. Thay vì đến hòa giải với cháu, chi bằng bảo Thường Uyển và Lục Thậm Cảnh thu bớt những tâm tư trái phép ấy đi. Nếu ông vẫn kiên trì bắt cháu nhượng bộ, thì cháu có đầy đủ lý do hoài nghi ý đồ của ông. Nếu ông muốn cho Lục Thậm Cảnh nắm đại cục, lúc trước không nên tới tìm cháu, bao nhiêu năm qua, cháu vì công ty lao tâm lao lực, còn làm mất lòng khắp nơi, thế cũng chán lắm."
Một lượt nói của Lục Hoài Thâm uy hiếp có thừa, thành khẩn không đủ, nhưng lại không sai sót chút nào.
Lục Chung Nam hơi nheo mắt: "Anh uy hiếp tôi?"
Lục Hoài Thâm cười cười: "Đây sao gọi là uy hiếp được, cháu đang phân tích hợp lí cho ông, ông không thể vừa muốn ngựa chạy, lại còn đòi ngựa không ăn cỏ, ông nói xem có phải không? Ông bây giờ tuổi cũng cao rồi, trong lòng cũng sẽ có ít lo lắng, nhưng Bác Lục ở trong tay cháu, ít nhất vẫn mang họ Lục, nhưng ở trong tay Thường Uyển và Lục Thậm Cảnh... thì chưa chắc đâu."
Lục Hoài Thâm nghĩ thầm, củ gừng già nhà ông tuy cay, nhưng cháu cũng không phải người ăn chay.
Ông lão đến nay lập trường vẫn chưa chắc chắn, đặc biệt là sau khi Lục Thậm Cảnh trở về, thấy chân cẳng nó ngày càng nhanh nhẹn, giúp nó giành cảm giác tồn tại ở công ty cả trong tối lẫn ngoài sáng, để tiện có chỗ đứng ngày sau. Thường Uyển và Lục Thậm Cảnh âm thầm giăng thòng lọng cho anh, ông già này cũng giả vờ như không thấy, nếu đến lúc đó Lục Thậm Cảnh có thế lực đè đầu anh, nói không chừng Lục Chung Nam sẽ lập tức phản chiến ngay, thế cũng đừng trách anh đến lúc đó không nể tình.
Trong lời nói của Lục Hoài Thâm chính là ý này, chỉ có điều nói năng uyển chuyển, không khó nghe như vậy, miễn cho Lục Chung Nam không xuống bậc thang được.
Sau cùng lại ném cho ông ta một viên định tâm hoàn, "Cháu cũng chẳng thích đi con đường khổ lụy, ai làm cháu cáu, cháu đều nuốt vào bụng, Thường Uyển làm việc vượt quá giới hạn, không cho bà ta chút cảnh cáo, tương lai bà ta sẽ chỉ ngày càng táo tợn hơn. Việc cháu có thể làm chính là bảo đảm Bác Lục sẽ không chịu ảnh hưởng."
Lục Chung Nam do dự một lúc, hỏi: "Thế Thường Uyển thì sao?"
Lục Hoài Thâm nói: "Sai lầm mình phạm vào, tất nhiên phải gánh vác hậu quả."
Lục Chung Nam hừ một tiếng, cũng không biết ông ta phản đối hay tán thành, được một lát, nói: "Hai nắm tay khó địch bốn tay, anh bây giờ hậu viện nhà mình cũng bốc cháy rồi, hiện tại không thích hợp gây khó dễ cho Giang thị, tuần tự tiến dần mà làm, Giang Cận cùng Giang Vị Minh chính là chó điên ở góc tường, ép bọn họ nhảy tường, chỉ sợ sẽ lưỡng bại câu thương."
Lục Chung Nam đúng là có phần nhìn sáng tỏ, Giang Cận cùng Giang Vị Minh đến nay vẫn có thể vững lòng, chính bởi vì có cái chip là Giang Nhược, cùng một Thủy Hỏa không cần mạng sống. Nếu để kẻ không cần mạng sống nắm chip trong tay, đó chính là một lối thoát, một tia hi vọng sống.
Lục Hoài Thâm và Lục Chung Nam ở trong thư phòng nửa tiếng, Lục Chung Nam không mở lời giữ anh ăn cơm tối, khi xuống tầng, quản gia bảo anh ăn cơm tối rồi hẵng đi, Lục Hoài Thâm nói còn có việc, cũng không quay đầu lại mà đi luôn.
Lục Chung Nam theo sau xuống tầng, quản gia thấy sắc mặt ông ta không vui mấy, hỏi: "Chưa bàn xong?"
Lục Chung Nam xì mũi: "Người ta bây giờ cũng không phải có thể dễ dàng bị chi phối đâu." Nói xong dừng một chút, nhìn ra hướng cửa, thân xe màu đen đi ngang qua trước cửa, ông ta trầm giọng nói: "Tôi cũng không thể mặc cho nó làm xằng bậy."
......
Lục Hoài Thâm lái xe từ nhà họ Lục đến bệnh viện, trên đường gặp tắc đường, lúc tới đã sắp 8 giờ, đêm mùa đông trời tối sớm, bấy giờ màn đêm đã dày.
Anh ngồi ở trong xe, trong hầm đỗ xe ánh sáng màu xám trắng, thỉnh thoảng truyền đến tiếng ngắt âm của bánh xe lăn qua gờ giảm tốc vang vọng trong không gian trống trải.
Bốn bề yên tĩnh trở lại, câu nói của Giang Nhược lúc sáng trước khi anh đi vẫn vọng bên tai.
Lục Hoài Thâm lục ra một bao thuốc từ trong bảng tablo, rút ra một điếu kẹp giữ ngón tay, đang định châm lửa, do dự giây lát, lại vo tròn điếu thuốc trong tay, đẩy cửa xe ra đi xuống.
Vừa đi bộ, vừa nghĩ đến các chuyện, tới bên cạnh thang máy, thấy thùng rác cạnh đấy, mới nhớ tới trong tay còn có điếu thuốc vò nhăn, tiện tay vứt luôn.
Thang máy dừng lại lên dừng lại lên từng tầng, Lục Hoài Thâm đang nghĩ tí nữa gặp cô nên nói gì.
Nếu cô thấy anh mà bàng quan, anh có thể hỏi "Đỡ hơn tí nào chưa, buổi trưa buổi tối đã ăn gì".
Nếu ngoài nói năng lạnh nhạt còn cộng thêm châm chọc anh, có lẽ anh có thể nói: "Xin lỗi tới muộn một tí, nhưng anh lại đến rồi lại khiến em không thoải mái rồi." Như vậy cô nhất định sẽ kiểu bề ngoài ra vẻ không để bụng gì tiếp tục chọc ngoáy anh, thật ra trong lòng tức đến bốc khói, nói không chừng đến đêm vẫn tức không ngủ nổi.
Lục Hoài Thâm thấy cửa phòng bệnh xa xa, Trình Thư ngồi trên băng ghế đọc tạp chí, hai vệ sĩ ngồi ở bên kia, một trái một phải như thần giữ cửa trấn ải.
Thấy anh tới, Trình Thư chào hỏi một câu: "Lục tiên sinh."
Đẩy cửa đi vào, động tác quay lưng của người trên giường bệnh vừa mới tiến hành được một nửa, Lục Hoài Thâm khựng lại, giả vờ như không thấy hỏi thím Ngô bên cạnh: "Cô ấy ngủ rồi à?"
Vẻ mặt thím Ngô ngượng nghịu né tránh ánh mắt Lục Hoài Thâm, nói quanh co: "Đúng, vừa ngủ xong. Bác sĩ nói phải nằm trên giường tĩnh dưỡng thêm."
Lục Hoài Thâm gật đầu nói: "Cháu biết rồi. Đêm nay cháu trông ở đây là được, cháu bảo tài xế qua đây, tí nữa đưa thím về, thím có thể sáng mai lại đến, cái gì tốt cho cơ thể cô ấy, làm phiền thím liệu để nấu một ít."
Thím Ngô đồng ý, đứng dậy rời đi.
Chờ cửa phòng bệnh đóng lại, người trên giường đột nhiên cất tiếng: "Anh cũng đi đi."
Phỏng chừng bị chăn che kín miệng mũi, giọng cô hơi nghèn nghẹt.
Lục Hoài Thâm nhướng mày: "Không phải ngủ rồi à, đánh thức em?"
Giang Nhược rầu rĩ một lúc, xốc chăn ngồi dậy, thấy anh đang cởi áo khoác, tiện tay vứt lên sofa, trên người chỉ còn chiếc áo len cổ lọ màu đen.
Giang Nhược nhận ra, hai cái áo này đều do cô mua mới cho anh thời điểm bắt đầu vào đông.
Giang Nhược lạnh lùng nhìn chằm chằm anh: "Quần áo mặc vào."
Anh xoay người nhìn về phía cô, hỏi giọng ấm áp: "Làm sao thế?"
Giang Nhược nói giọng lạnh nhạt: "Quần áo mặc vào, đi ra ngoài."
Lục Hoài Thâm nhìn cô mấy giây, xoay người lại cầm áo lên vuốt vài cái, rồi đặt sang bên, dọn ra chỗ chính giữa ngồi xuống, mở laptop mang theo người.
Lục Hoài Thâm gõ mật mã khởi động máy, "Anh đi rồi buổi tối em một mình không sợ à?"
Giang Nhược nói: "Có hộ công, anh dùng máy tính ở đây có phóng xạ."
Lục Hoài Thâm không khỏi tự cười giễu một tiếng: "Ai lúc trước ở nhà ngày ngày ôm di động máy tính không muốn rời tay? Tóm lại đổi thành anh thì hít thở cũng sai đúng không?"
Giang Nhược không hề nghĩ ngợi, trả lời chắc như đinh đóng cột: "Đúng."
Lục Hoài Thâm ngước mắt liếc cô một cái, không tranh cãi với cô, nhưng gập máy tính.
Thấy cô ngồi ở trên giường nhìn mình đầy vẻ lạnh lùng căm hờn, nói trêu: "Máy tính đóng rồi, có cần anh nín thở không?"
Giang Nhược tức bật cười, trong ngực nghẹn cơn ấm ức làm cô vô cùng khó chịu, cô không làm được cái việc nói lời tốt đẹp với nhau, nhưng cũng gắng hết sức để lời nói của mình đừng quá khích, cô nghiêm mặt nói: "Lục Hoài Thâm anh có thể đừng giả câm giả điếc nữa được không? Tôi cho rằng buổi sáng tôi đã nói đủ nhiều rồi, rốt cuộc anh có nghe vào tai không?"
Nói xong câu này thì phản ứng lại, cái người Lục Hoài Thâm, chỉ cần anh không muốn nghe, anh đều có thể giả bộ không nghe thấy. Buổi sáng cô đã nói rõ ràng thế rồi, còn cố tình nói rất khó nghe, không còn chỗ xoay xở nữa, anh sầm mặt rời khỏi, buổi tối vẫn có thể xuất hiện trước mặt cô y như người không có việc gì như cũ, có vẻ trong lòng chắc mẩm, tùy ý cô làm loạn thế nào đi nữa, anh cũng không thể nào mặc cho cô gây nên một tí xíu sóng gió.
Hiện giờ Giang Nhược khá chán ghét phản cảm với thủ đoạn thành thạo bắt bí người ta của anh.
Sự chán ghét kháng cự trong mắt cô, cũng rơi hết vào mắt anh không hề gặp chướng ngại. Đều khác so với ánh mắt trong mỗi lần mâu thuẫn trước đây, anh có thể hiểu ngầm được sức nặng trong đó.
Lục Hoài Thâm đột nhiên mất hết tâm trạng.
Bất kể ở trước mặt Lục Chung Nam anh có tự tin mười phần, miệng lưỡi lanh lợi đi nữa, thì giờ phút này ở trước mặt cô, vẫn cảm thấy nghẹn họng như cũ, khó nói thành lời.
Ánh mắt cô như giá treo cổ, mỗi một cái liếc mắt đều như thể lăng trì không tiếng động.
Hà Nội, 1/4/2023Yêu thương (^_^)Trans: Phương Nhược Vũ