Giang Nhược đứng ở sau cửa, nghe thấy người bên ngoài lại uổng công dùng sức xoay tay nắm cửa mấy cái.
Cô khe khẽ hừ một tiếng, chân trần đi ra, chân trần trở lại trên giường, còn chưa đắp chăn, Lục Hoài Thâm đã gõ cửa: "Anh muốn tắm."
Giang Nhược đáp chẳng mặn mà: "Bên ngoài có phòng tắm."
Lục Hoài Thâm lại nói: "Quần áo đồ dùng ở trong đấy."
"Chờ."
Giang Nhược xuống giường, bật đèn trong phòng, đến phòng quần áo tìm một chiếc quần đùi cùng áo ngủ cho anh, ngay cả bộ tây trang áo sơmi ngày hôm sau phải mặc cùng cà vạt bao gồm cả tất nữa đều tập hợp, để phòng anh lại tìm cớ khác muốn vào, lại tới phòng vệ sinh lục ra một bộ vật dụng hàng ngày hoàn toàn mới, hé một khe cửa nhét ra ngoài cho anh, đóng cửa khóa lại liền mạch lưu loát.
Lục Hoài Thâm ôm đầy lòng, không kịp vọt tay ra, cửa đã khép lại khít khìn khịt.
Một lọ sữa tắm lăn xuống, lăn lông lốc dọc đường đến cửa phòng cho khách.
Đầu lưỡi Lục Hoài Thâm đá nhẹ lợi, tay hướng lên cánh cửa đập một phát, rồi quay người vào phòng tắm.
Tắm rửa xong, Lục Hoài Thâm đến phòng cho khách.
Đợt trước không có người ở trong thời gian dài, đồ dùng trên giường đều tháo ra cất trong tủ quần áo, Lục Hoài Thâm nhìn giường đệm trơ trụi, lấy ngay một cái chăn trong tủ quần áo rồi ra phòng khách ngủ sofa.
Giang Nhược vẫn chưa ngủ được, động tĩnh bên ngoài khi có khi không, mãi đến sau cùng hoàn toàn yên tĩnh, đèn cũng đã tắt.
Bên tai không nghe được mảy may động tĩnh nào, trong bóng đêm Giang Nhược mở to mắt ngây người, tay dưới chăn dán lên bụng, dùng ngón cái nhẹ nhàng xoa vùng da bụng cách một lớp áo ngủ.
......
Ban đêm hơi mất ngủ, ngày hôm sau Giang Nhược dậy muộn, tỉnh một chút, cầm di động xem giờ, phát hiện có một cuộc gọi nhỡ của Cao Tùy, cô rửa mặt xong thì gọi lại cho anh ta, vừa chờ điện thoại kết nối, vừa ra khỏi phòng đến phòng khách.
Trên đường đi qua phòng cho khách, cửa đang mở, hai phòng cho khách đều không có dấu vết người ngủ.
"Alo." Điện thoại nối máy, Giang Nhược cũng đã thấy cái chăn trên sofa phòng khách.
Bên này không trả lời, Cao Tùy: "Giang Nhược?"
Giang Nhược phục hồi tinh thần: "Luật sư Cao, anh gọi cho tôi, có chuyện gì không?"
"Cô vừa mới tỉnh à?"
Giang Nhược ngại vô cùng, nói: "Tối qua ngủ hơi muộn."
Cao Tùy cũng chẳng thấy bất ngờ.
Giang Nhược phản ứng hậu tri hậu giác là có việc phát sinh, không khỏi phát run trong lòng, cổ họng cũng theo đó nghẹn lại: "Có phải vụ án xuất hiện biến cố gì không?"
Cao Tùy dừng một chút gần như không thể phát hiện, sau đó cười cười nói: "Xem ra Lục Hoài Thâm quả nhiên vẫn chưa nói với cô."
Trái tim Giang Nhược tức thì chết lặng thêm một lần, "Nói cái gì?"
Cao Tùy nói: "Chuyện cô nhận hối lộ bị lập án điều tra đã lan truyền trong ngành rồi, vào lúc sáng sớm, ngày hôm qua trên mạng có một blogger nhắc tới chuyện này, tuy rằng không chỉ đích danh tên họ, nhưng chỉ ra người nhận hối lộ là nữ đổng sự trẻ thuộc hội đồng quản trị tập đoàn Giang thị, người trong ngành biết được nội tình liếc mắt một cái đã biết người được nói đến chính là cô."
Đại hội cổ đông Giang thị lần trước gây ra động tĩnh không nhỏ, cộng thêm vốn và cổ quyền...của các đổng sự, cổ đông có mặt liên quan đến nhiều công ty, mạng lưới quan hệ càng rối rắm phức tạp, Giang Nhược trúng cử thành viên hội đồng quản trị thường xuyên qua lại đó đang lan truyền trong ngành, hơn nữa cô là cháu gái ruột của chủ tịch tiền nhiệm, hiện giờ lại là vợ Lục Hoài Thâm, thân phận như vậy, càng dễ thu hút sức chú ý.
(cổ quyền: là quyền lợi mà các cổ đôn được hưởng để thu lợi ích kinh tế từ công ty và quản lí kinh doanh công ty, tỉ lệ sở hữu cổ quyền là cơ sở để phân chia cổ tức, ảnh hưởng trực tiếp tới quyền phát biểu và kiểm soát công ty của cổ đông)"Blogger kia còn mang tình hình Giang thị nửa năm qua ra phân tích một hồi, nói đợt trước Giang thị bị Ủy ban điều tiết chứng khoán điều tra, chính là vì cô ở giữa lôi kéo hợp tác giữa Giang thị và quỹ Hoa An, bây giờ Hoa An xảy ra vấn đề, hợp tác giữa Giang thị với bọn họ liên quan đến kim ngạch cực lớn, cho nên mới bị Ủy ban điều tiết chứng khoán để mắt."
Giang Nhược cáu hết cả người, vừa nghe đã biết là bút tích của Giang Cận.
"Blogger đó cầm tiền của Giang Cận à? Trước không nói đến Ủy ban điều tiết chứng khoán điều tra Giang thị là vì sao, thời điểm Hoa An bắt đầu có hợp tác với Giang thị tôi căn bản còn chưa đảm nhiệm thành viên hội đồng quản trị. Trợn mắt nói dối mà thật sự còn có người tin?"
"Đây không phải hiển nhiên sao? Nói rõ ràng mạch lạc, dọa nạt người ngoài ngành, vẫn cứ có mấy người trong ngành xem náo nhiệt không chê to chuyện, người ngoài nghề cũng bằng lòng tin. Về sau bài đăng Weibo này được blogger tài chính thâm niên chia sẻ, gây ra một chút chấn động nhỏ, từ ngày hôm qua giá cổ phiếu của Giang thị cũng đã chịu ảnh hưởng, hôm nay bắt đầu phiên giao dịch đã giảm mạnh, may mà khi người quan tâm còn chưa nhiều lắm, Lục Hoài Thâm đã bảo người đè xuống."
Ngày đó Giang Nhược ngang nhiên thừa nhận là vợ chồng với Lục Hoài Thâm ở đại hội, nếu cô bị cuốn vào dư luận, Lục Hoài Thâm chắc chắn bị liên lụy.
Giang Nhược sững sờ một lát, "Sao anh biết?"
"Cậu ta tìm tôi, có chỗ yêu cầu pháp vụ, bảo tôi chuẩn bị trước một chút." Cao Tùy nói xong ngừng lại, tò mò hỏi cô: "Thế mà cô không biết tí nào à?"
"Bây giờ biết rồi." Giang Nhược tới gần phòng ăn, đến bên bàn ăn ngồi xuống, mới phát hiện trên bàn có bữa sáng.
Cao Tùy cười cười, theo sau lại nói: "Bên ông nội cô cũng gọi điện thoại cho tôi, ông ấy nhận được tin, Giang thị chuẩn bị triệu tập hội nghị cấp cao bất thường, có thể muốn truy cứu trách nhiệm của cô."
Giang Nhược vừa nghe vừa đếm kỹ kiểu bữa sáng, có sữa bò có cháo, còn có tiểu long bao Đỉnh Thái Phong.
(Tiểu long bao: là một loại màn thầu hấp/ bánh bao hấp. Theo truyền thống, món được hấp trong tiểu long - một loại xửng hấp nhỏ bằng tre, nên có tên gọi như vậy.)Đỉnh Thái Phong là một chuỗi nhà hàng ở Đài Loan chủ yếu sản xuất và bán các món ăn chế biến bằng bột mì, nổi tiếng với món tiểu long bao.)
Cô cười khẩy: "Giang Cận đủ ghê tởm đấy, tình nguyện đánh cược lợi ích công ty cũng phải chỉnh tôi thê thảm, sao tôi không nhớ tôi từng đào phần mộ tổ tiên nhà anh ta?" Nói xong lắc lắc đầu, nhịn cơn kích động muốn chửi bới, "Không đúng, hẳn là anh ta cũng không biết phần mộ tổ tiên nhà mình ở đâu."
"Bình tĩnh một tí, càng đến giờ phút quan trọng, càng phải biểu hiện như không có chuyện gì."
"Tôi hiểu."
Lúc Cao Tùy định tắt máy, Giang Nhược hỏi anh ta: "Anh thấy, Bác Lục sẽ chịu ảnh hưởng tiêu cực vì cái này không?"
"Xem tình thế phát triển thế nào đã, vì quan hệ của cô với Lục Hoài Thâm như thế, xử lý không tốt thì ảnh hưởng là sẽ có, có điều năng lực xử lý khủng hoảng quan hệ công chúng của Bác Lục không tồi."
Khủng hoảng quan hệ công chúng, còn không phải là thành lập dưới tiền đề danh dự doanh nghiệp bị tổn hại sao.
Giang Nhược nghe thấy bên Cao Tùy có người nói chuyện với anh ta, sau khi nói thêm vài câu thì kết thúc cuộc gọi.
......
Lăng Giảo cầm một số tài liệu dự án tới đưa cho Cao Tùy, vô tình nghe thấy vài câu trò chuyện của anh ta cùng Giang Nhược.
Khi đặt tài liệu xuống xong vẫn không đi, muốn nói lại thôi.
Cao Tùy mở tài liệu ra liếc lên cô ấy một cái: "Còn có việc?"
Tròng mắt Lăng Giảo chợt đảo, "Hình như thầy đặc biệt tận tâm tận lực với chuyện của Giang tiểu thư."
Cao Tùy vẫn xem như khoan dung với cô ấy, cũng không giận mấy lời ẩn ý này, anh ta khẽ quay bút nói: "Cầm tiền làm việc."
"Cầm bao nhiêu tiền thế?" Lăng Giảo cười rộ lên, đôi mắt cong cong, dáng vẻ hơi híp mắt tràn ngập sự tinh ranh, nhưng trong chớp mắt lại khôi phục bình thường, "Thù lao hạng mục thu mua lúc trước là mấy trăm vạn, còn có các loại vụ án không nhỏ khác, anh vốn dĩ cũng đang suy nghĩ sàng lọc rồi, kết quả khi Giang tiểu thư xảy ra chuyện, anh đã từ chối hết các dự án."
Biểu cảm của Cao Tùy trở nên lãnh đạm, không nhìn ra được cảm xúc trong đôi mắt sau thấu kính, "Cô muốn nói cái gì?"
Lăng Giảo phát hiện cảm xúc của anh ấy thay đổi, tự biết là đoán trúng tâm tư, xem chừng anh ấy thẹn quá hóa giận, cô cũng chẳng ngại rầy rà, duỗi tay sắp xếp kẹp tài liệu ở góc bàn làm việc thay anh ấy, cô ngước mắt về phía anh ấy rồi chợt mỉm cười: "Chỉ là nói anh đặc biệt tận tâm tận lực với cô ấy thôi."
Cao Tùy cụp mắt nhìn chằm chằm tài liệu, trả lời một tiếng ừ thờ ơ, "Không có việc gì thì ra ngoài."
Như đuổi người.
Lăng Giảo không bình luận gì thêm, xoay người đi ra ngoài, ngồi ở bàn làm việc, chống cằm ngây ngốc nhìn chằm chằm tài liệu bảo hiểm tai nạn xe đang chỉnh sửa được một nửa trên máy tính.
Thực tập sinh cùng đợt đi ngang qua chỗ cô ấy, đẩy nhẹ bả vai, "Nghĩ gì thế?"
Lăng Giảo nói khô khốc: "Em đang nghĩ vì sao đàn ông đều hèn như vậy."
"Cẩu độc thân như cô ở đâu ra mà lắm cảm ngộ thế?"
"Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê."
"Thế cô phát hiện được thằng hèn nào rồi?"
Lăng Giảo cũng chẳng buồn nhìn cậu ta, vẫn còn rầu rĩ mà lắc lắc đầu: "Người em thích không thích em, người anh ấy thích không thích anh ấy. Kỳ thật, cùng là người đồng cảnh ngộ..."
Mắt thực tập sinh sáng lên, "Có chuyện cũ!" Nói xong kéo ghế làm việc đến cạnh cô ấy rồi ngồi xuống, "Kể thử anh nghe xem nào."
Lăng Giảo uể oải lườm cậu ta một cái, đá một phát vào ghế cậu ta, đạp cả người lẫn ghế ra xa hai mét, "Anh cút đi."
Hà Nội, 6/3/2023Trong năm có quá trời ngày lễ các bác ạ. Lại sắp 8/3. Phải nói là liên tục chuẩn bị tổ chức hoạt động. Bận túi bụi. Nhưng nếu mà kịp thì chắc 8/3 sẽ lên một chương siêu dài đấy nháYêu thương (^_^)Trans: Phương Nhược Vũ