*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Tố nhìn viên Bổ Linh Đan mà Nhan Hảo nhét vào tay nàng, chỉ nhìn màu sắc liền biết là đan dược thượng hạng, mặc dù Diệp Tố chưa bao giờ dùng qua loại đan dược này.
Bổ Linh Đan thực chất cũng không kém gì thượng phẩm đan dược, không có tạp chất, không cần gắng sức hấp thu, sau khi nuốt xuống sẽ rất nhanh có thể chuyển hóa thành linh lực của bản thân, trong đó còn bỏ thêm một ít dược liệu nhuận phổi bổ khí, cực kỳ thích hợp với người bị cạn kiệt linh lực.
Bất quá đan này rất quý, cũng chỉ có đệ tử đại tông môn mới dùng nổi.
Diệp Tố cầm Bổ Linh Đan, giương mắt nhìn về phía Nhan Hảo, từ đầu đến chân nàng ấy không chỗ nào là không hồng phấn, cả người toát ra ý vị nhàn nhã, không giống như là tới thi đấu mà ngược lại giống đi du lịch hơn.
“Thân truyền đệ tử của Hợp Hoan Tông có nhiều không?” Diệp Tố hỏi.
Nhan Hảo phe phẩy quạt lông hồng phấn trong tay: “Không nhiều lắm, chỉ có ta cùng sư huynh, thân truyền đệ tử của Hợp Hoan Tông không phải ai cũng có thể đảm đương, ngoại trừ thiên phú thì còn phải lớn lên đẹp. Bất quá nếu cô nguyện ý gia nhập thì nhất định cũng sẽ là thân truyền đệ tử!”
“Được.” Diệp Tố nói.
Đôi mắt Nhan Hảo lập tức sáng ngời: “Cô đồng ý?”
Diệp Tố liếc nàng: “Ta nói là được, có thể cùng nhau đi, còn chuyện thân truyền đệ tử cô đừng nghĩ nữa.”
Hai vai Nhan Hảo thoắt cái chùng xuống, nàng thấy thật thất vọng, cuối cùng vẫn miễn cưỡng nói: “Thôi được rồi, cô ăn Bổ Linh Đan đi rồi chúng ta tiếp tục đi.”
Từ lúc Diệp Tố khởi trận Nhan Hảo đã đứng ở sau gốc cây nhìn thấy từ đầu đến cuối, nàng sớm phát hiện tình huống của Diệp Tố thập phần không ổn, rõ ràng linh lực đã hao hết nhưng cũng không biết nàng ấy làm thế nào mà mặt không đổi sắc kiên trì một thời gian dài như vậy.
Diệp Tố nghe lời Nhan Hảo cho viên Bổ Linh Đan vào miệng, khoảnh khắc vừa nuốt xuống nàng liền cảm thấy một luồng linh khí bàng bạc đổ ập xuống linh phủ khô cạn.
Linh lực khôi phục quá nhanh thế nhưng cũng sinh ra một loại đau đớn thống khổ riêng.
Cũng may loại cảm giác này rất nhanh liền biến mất, linh lực được bổ sung đầy đủ nên cả người Diệp Tố thanh minh hơn không ít.
Nhan Hảo vẫn luôn đứng ở bên cạnh, tuy rằng cây quạt trong tay vẫn luôn phe phẩy như cũ nhưng rõ ràng nàng đang cảnh giác chung quanh, chỉ cần có dị động lập tức sẽ đánh trả.
Diệp Tố xuất thần trong chốc lát.
Theo lời nói của lão nhân tóc nâu, yêu thú trong Hỗn Độn Kính đa phần là tứ giai cùng ngũ giai, với cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ của Nhan Hảo, hơn nữa còn đống pháp bảo pháp khí của một thân truyền đệ tử đại tông môn, ở trong này cơ bản chính là cá gặp nước.
Chỉ là……trong nguyên tác, ở cửa thứ nhất của tông môn đại bỉ, Hợp Hoan Tông chết mất một thân truyền đệ tử.
Trong truyện không viết rõ là ai, chết như thế nào, chỉ là sau khi cửa thứ nhất kết thúc thì nhắc đến trong một câu mà thôi.
Phần lớn bút mực được tác giả tập trung miêu tả đoàn người của nữ chủ ngoài ý muốn đụng phải một con lục giai yêu thú, khi mọi người bên ngoài kính đều đổ dồn sự chú ý lên chuyện này thì nàng ta lại cùng sát cánh với nam chủ vô tình đi ngang qua, hợp lực chém giết yêu thú lục giai. Bất quá sau đó hai người cũng không tiếp tục hợp tác mà từng người dẫn theo đội ngũ của mình, tìm được đủ số thú đan, thành công vượt qua cửa đầu tiên.
Từ lúc này về sau, trừ hảo cảm do ân cứu mạng ban đầu gặp gỡ, nam chủ còn sinh ra cảm giác thưởng thức với năng lực của nữ chủ.
“Đi thôi.” Diệp Tố nói với Nhan Hảo.
Nếu Hợp Hoan Tông chỉ có hai thân truyền đệ tử, vậy không phải Nhan Hảo thì chính là Mai Cừu Nhân sẽ xảy ra chuyện, nàng đụng phải Nhan Hảo thì cứ đi cùng nàng ấy thôi, ít nhiều có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Chỉ là Diệp Tố không khỏi nhớ tới tiểu sư đệ, ngày thường yêu nghiệt ấy bắt bẻ nhất, hiện giờ một mình không biết đang ở chỗ nào, phỏng chừng hắn đang rất không vui.
Nàng đếm đếm số thú đan mình đang có, 63 viên.
Hai người Lữ Cửu và Dịch Huyền Diệp Tố không quá lo lắng, nàng chỉ là không xác định được Du Phục Thời có đào thú đan hay không, trước khi gặp lại hắn nàng tốt nhất phải chuẩn bị nhiều thú đan một chút mới được, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.
Trên thực tế, bên phía tiểu sư đệ lúc này rất náo nhiệt, hắn cùng Lữ Cửu cứ thẳng đường mà đi tới, thấy yêu thú liền chém, trên đường còn gặp phải Mã Tòng Thu, ba người cứ vậy mà tổ đội đi cùng nhau.
Mã Tòng Thu lại hiểu cách truyền tin giữa các đệ tử bổn môn vì thế người của Ngô Kiếm Phái mỗi lúc tụ lại nhiều hơn, lúc sau còn gặp được Từ Trình Ngọc và Chu Vân.
Gần mười ngày đã trôi qua, trừ bỏ vài đệ tử vận khí không tốt đụng phải yêu thú ngũ giai mà bị đào thải, tất cả đệ tử Ngô Kiếm Phái đều đã tề tựu.
“Diệp Tố, chưa tới.” Du Phục Thời đi đến trước mặt Mã Tòng Thu nói.
Mã Tòng Thu đang rịt thuốc lên cánh tay bị thương, nghe vậy liền chột dạ cúi đầu.
Lúc gặp được Du Phục Thời, hắn đã nói đệ tử của Ngô Kiếm Phái nhiều, có lẽ Diệp Tố sẽ gặp được ai đó trong số họ, nếu hội hợp với đệ tử Ngô Kiếm Phái nhất định sẽ có khả năng gặp lại nàng.
Kết quả người của Ngô Kiếm Phái đã hội họp đông đủ nhưng chưa ai từng gặp qua Diệp Tố, ngay cả Dịch Huyền cũng chưa từng gặp nàng.
Du Phục Thời thấy vậy cũng không để ý tới Mã Tòng Thu nữa, xoay người đến đứng trước mặt Lữ Cửu: “Ngươi đi theo ta, đi tìm Diệp Tố.”
Hắn cần một người đi theo đào thú đan, chờ gặp lại phàm nhân kia sẽ đưa thú đan cho nàng.
Lữ Cửu đại khái là vì mấy ngày qua đã nghe nhiều mệnh lệnh của Du Phục Thời nên theo bản năng lồm cồm bò dậy, chuẩn bị đi theo hắn.
“Du công tử.” Từ Trình Ngọc đi tới ngăn hai người lại, “Hỗn Độn Kính trải dài vạn dặm, cứ mù quáng đi tìm sẽ rất khó, hai người tách khỏi chúng ta cũng chưa chắc có thể tìm được Diệp Tố, không bằng đi cùng chúng ta tới khu vực lân cận cấm địa.”
“Khu vực lân cận cấm địa?” Lữ Cửu chỉ chỉ lên không trung, “Lúc trước đại trưởng lão Côn Luân nói cấm địa rất nguy hiểm.”
“Không vào cấm địa, chỉ ở gần đó nhìn xem.” Từ Trình Ngọc nói, “Nơi càng nguy hiểm thứ tốt càng nhiều, đồ vật lấy được trong Hỗn Độn Kính sau khi ra ngoài không cần trả lại nên đại bộ phận các tu sĩ đều sẽ qua đó, Diệp Tố hẳn cũng sẽ đến đó.”
Du Phục Thời nhíu mày nhìn Từ Trình Ngọc chằm chằm, cuối cùng đồng ý ở lại.
Kế tiếp, mỗi lần đoàn người Ngô Kiếm Phái nghỉ ngơi thì hắn sẽ không một tiếng động mà xuất hiện trước mặt Từ Trình Ngọc, sau đó mặt vô biểu tình thúc giục: “Đứng dậy, đi đến lân cận cấm địa.”
Từ Trình Ngọc: “……”
Người lúc trước lười biếng tu luyện, cả ngày chỉ biết ăn rồi ngủ đâu rồi?
……
Trong rừng.
“Đây là cái gì?” Nhan Hảo nhìn Diệp Tố bỗng nhiên đi đến trước một cây đại thụ, ra sức cắt một đoạn sâu vào thân cây rồi dùng một cái chai thu thập chất lỏng chảy ra, tò mò hỏi.
“Keo Vàng, là tài liệu dùng trong luyện khí.” Diệp Tố giải thích, “Đắt lắm, không phải bí cảnh nào cũng có.”
Côn Luân đúng là đại tài khí thô, tùy tiện thiết lập một vòng thi đấu thôi thế nhưng nơi nơi bên trong đâu cũng là vật phẩm quý hiếm.
Nhan Hảo nhìn chằm chằm thân cây gật gật đầu, đứng sau lưng nàng nhỏ giọng nói: “Cô bận rộn thật sự.”
Sau khi hai người bắt đầu đồng hành cùng nhau, Nhan Hảo chưa bao giờ thấy Diệp Tố ngừng nghỉ một giây phút nào, tìm yêu thú, thu thập tất cả tài liệu thấy được trên đường, thậm chí thời điểm nghỉ ngơi nàng còn thấy Diệp Tố lấy ngọc giản ra đọc.
Diệp Tố không nghe rõ, chuyên chú chuyển động chai để Keo Vàng thuận lợi chảy vào trong.
“Ở đây có……”
Đợi nửa ngày vẫn không nghe thấy Nhan Hảo nói tiếp nửa câu sau, Diệp Tố quay đầu nhìn lại thì phát hiện phía sau đã không một bóng người: “Nhan Hảo?”
Không ai đáp lời.
Diệp Tố nhanh chóng đóng nắp bình bỏ vào túi Càn Khôn, cũng không quan tâm số Keo Vàng còn lại trên cây nữa, nàng chạy khắp nơi tìm Nhan Hảo.
Không thể nào là do yêu thú tác quái, Diệp Tố không nghe thấy bất luận thanh âm nào khác, Nhan Hảo giống như là biến mất vào hư không.
Trong lòng Diệp Tố bắt đầu nặng nề, nàng có một dự cảm không tốt, thân truyền đệ tử Hợp Hoan Tông chết trong nguyên tác, khả năng rất cao chính là Nhan Hảo.
Không rảnh lo những chuyện khác, Diệp Tố đứng tại chỗ nhắm mắt lại, phóng thích ra thần thức, không ngừng khuếch tán ra xung quanh để tra xét.
Không có, không có, vẫn là không có……thần thức của nàng thấy được đệ tử của các tông môn khác, thấy được các loại yêu thú thế nhưng vẫn không thấy được Nhan Hảo ở đâu.
Không đúng, Nhan Hảo biến mất ở đây, nhất định là có nguyên nhân nào đó.
Diệp Tố mở mắt, cúi đầu xem xét dấu vết trên mặt đất xung quanh, khi nàng tìm thấy vị trí mà Nhan Hảo đứng trước đó thì chợt nhớ đến nửa câu nói mà nàng ấy nói lúc nãy.
Nhan Hảo đã phát hiện ra cái gì đó.
Diệp Tố đánh giá bốn phía, đập vào mắt là từng cây đại thụ rậm rạp, cỏ dại tràn lan khắp nơi, thoạt nhìn không có gì khác thường.
Nàng chống tay lên thân cây đại thụ bên cạnh, hít sâu muốn hơi, muốn làm bản thân bình tĩnh lại.
Lúc này Diệp Tố bỗng nhiên trợn to mắt, nàng nghiêng đầu nhìn về chỗ thân cây mà bàn tay đang đặt lên, nàng bỏ tay xuống, lại gần nhìn sát vào thân cây, nhìn bề ngoài chỉ là một thân cây bình thường với vỏ ngoài thô ráp, còn có mấy chỗ nhô lên như cục u.
Nhưng xúc giác khi chạm vào vừa rồi có chút không đúng.
Diệp Tố nhắm mắt lại, một lần nữa duỗi tay lên sờ sờ thân cây chỗ vừa rồi mà nàng đã chạm vào, nàng nghiêng đầu cố gắng phác họa trong đầu hình dáng của xúc cảm dưới lòng bàn tay.
—— pháp trận!
Diệp Tố mở mắt ra, nhìn chăm chăm vào đại thụ không có gì khác thường này, không ngờ trên thân cây lại có một cái truyền tống pháp trận.
Không chờ nàng kịp động thủ, Diệp Tố bỗng nhiên thấy trời đất quay cuồng, khi hoàn hồn lại thì cả người đã ở một chỗ khác.
“Sao cô cũng vào được đây?” Từ phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm quen thuộc.
Diệp Tố lập tức quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Nhan Hảo.
“Vừa rồi ta còn định nói với cô là trên thân cây kia có khắc pháp trận.” Nhan Hảo nói, “Bất quá trên pháp trận đó còn được phủ một tầng ảo thuật, người bình thường sẽ không thấy được.”
Nàng còn chưa kịp giải trừ tầng ảo thuật đó thì đã bị đưa đến đây.
“Ta sờ đến.” Diệp Tố nói đoạn quay đầu nhìn chung quanh, trên mặt đất đều là đá trắng.
Nhan Hảo khom lưng cầm lên một hòn đá đưa cho Diệp Tố xem: “Đợt này chúng ta xúi quẩy rồi.”
Diệp Tố nhận lấy, vừa cầm thì liền nhận thấy có gì đó không đúng, nhìn kỹ mới phát hiện này không phải cục đá bình thường mà là xương cốt, bên trên còn có một tầng oán khí bám vào.
“Ta thấy xương người xương thú đều có.” Nhan Hảo không phe phẩy nổi cây quạt trên tay nữa, “Trong Hỗn Độn Kính không có nơi nào như thế này, trừ phi đây là cấm địa.”
Cấm địa?
“Thông hành đơn.” Diệp Tố hỏi, “Bóp nát thông hành đơn có thể ra ngoài hay không?”
“Không thể.” Nhan Hảo lúc này tuy nhìn không có gì khác thường nhưng trong mắt lại không giấu được lo lắng, “Những lần đại bỉ trước luôn có các đệ tử vì đủ loại lí do mà lạc vào cấm đại, vô luận tu vi cao hay thấp đều không có một ai có thể ra tới. Phong Trần đạo nhân bên ngoài kính không có cách nào cảm giác được những đệ tử sau khi họ tiến vào cấm địa, nên vì thế cũng không thể mang họ ra ngoài.”
“Nếu đã có lối vào, nhất định sẽ có lối ra.” Diệp Tố bình tĩnh nói, “Trên thân cây có truyền tống pháp trận vậy nơi này khẳng định cũng sẽ có một đầu truyền tống pháp trận còn lại.”
Nhan Hảo ngồi xổm xuống đất, quạt lông hồng phấn chống dưới cằm: “Vì sao lại giấu một truyền tống pháp trận trên thân cây? Còn cho lên một tầng ảo thuật, giống như là bẫy rập được bày ra nhằm vào thuật tu.”
Nàng bỗng nhiên ngửa đầu nhìn Diệp Tố: “Liên lụy cô rồi, nếu không phải vì tìm ta hẳn là cô sẽ không phát hiện ra pháp trận đó, cũng sẽ không bị truyền tống vào đây.”
“Cấm địa cũng không nhất định quá đáng sợ.” Diệp Tố nhìn thẳng vào mắt Nhan Hảo, “Đi tìm lối ra thôi.”
“Đi.” Nhan Hảo đứng lên, một lần nữa bắt đầu phe phẩy chiếc quạt hồng phấn “Nhất định là có lối ra, ta còn muốn trở về mời chào đệ tử cho Hợp Hoan Tông nữa.”
Một lát sau.
“Ta sai rồi.” Diệp Tố cắm đầu chạy, “Cấm địa quả thật đáng sợ!”
“Hối hận cũng không còn kịp rồi!” Nhan Hảo chạy ở phía trước, la lớn, “Lần này chúng ta chết chắc!”
Phía sau hai người là một đám lục giai yêu thú đang điên cuồng đuổi theo, sát khí trận trời, chúng đạp trên đống xương trên mặt đất phát ra vô số thanh âm răng rắc khiến cho người nghe sởn tóc gáy.
Nhan Hảo ngẩng đầu thấy trước mặt bọn họ có một sườn núi, nàng quay đầu lại duỗi tay bắt lấy tay Diệp Tố, đẩy nàng trốn vào bên trong.
“Huyễn vô pháp định, biến tùy ảnh dạng, thuật!” Nhan Hảo cắn mạnh vào một đầu ngón tay sau đó quẹt máu lên giữa trán Diệp Tố, tiếp theo nàng dựng lên hai ngón tay, khởi động một đại hình ảo thuật.
Sau khi hai người dựa vào sườn núi thì nỗ lực khống chế tần suất hô hấp, không để yêu thú đuổi theo đến đây phát hiện ra manh mối.
Giờ phút này, trong mắt của đám yêu thú đó hai người không khác gì với sườn núi sau lưng.
Mấy con yêu thú này mất đi mục tiêu nên bắt đầu lang thang vô định, có vài con đi xa hơn nhưng vẫn có vài con vẫn đảo quanh gần đó.
“Ta kiên trì không được bao lâu nữa đâu.” Nhan Hảo không tiếng động nói với Diệp Tố, yêu thú trước mặt đều là lục giai yêu thú, sức mạnh của chúng tương đương với tu sĩ Hóa Thần kỳ.
Vừa rồi nàng dùng chính là thuật bảo mệnh, hao tốn không chỉ là linh lực mà còn là thọ mệnh.
Bỗng có một con yêu thú đột nhiên đến gần sườn núi, nhiệt khí từ mũi nó thở ra cách hai người mỗi lúc một gần.
Tác giả có lời muốn nói:
Đại sư tỷ: Cấm địa đáng sợ quá đi! (Mặt Đỗ Phi!)
Chiếc meme đó đây nhé=)))