Âm thanh do Thanh Phù phát ra thậm chí còn kinh động cả thủ vệ của Côn Luân Phái, các thủ vệ vẻ mặt đầy đề phòng chạy đến rầm rầm nhưng kết quả chỉ thấy trên không trung của tiên đài có một con tàu bay nhỏ đến không thể nhỏ hơn đang đảo quanh, chỉ bé hơn hạt tiêu nhưng động tĩnh gây ra còn lớn hơn tàu bay của các đại tông môn.
Đội ngũ Ngô Kiếm Phái cũng xem đến trợn mắt há mồm, bọn họ biết mấy người Diệp Tố ở trong phòng chế tạo cái gì đó. Khi gần đến tiên đài Côn Luân thì nhóm của Diệp Tố xuống tàu trước, họ lấy ra một cái tiểu tàu bay kỳ quái, ở dưới dán mấy lá Huyền Phù để nó nổi trên không trung, thậm chí còn không dùng linh thạch để điều khiển tàu mà chỉ có thể dựa vào Khấp Huyết kiếm kéo về phía trước.
Lúc ấy nhìn bảy người Diệp Tố ngồi tiểu tàu bay rời đi, các đệ tử Ngô Kiếm Phái cảm thấy chua xót đồng tình không thôi.
Hiện giờ……
Đồng tình cái rắm gì, chua xót cái vẹo gì, toàn bộ biến mất không còn một mảnh, Thiên Cơ Môn đỉnh thật sự, chiếc tàu bay bé tí đó còn kiêu ngạo hơn đại tàu bay của bọn hắn!
Mã Tòng Thu nuốt nuốt nước miếng, hắn cảm thấy có chút hâm mộ.
Từ Trình Ngọc ngửa đàu nhìn tàu bay đang chậm rãi hạ xuống tiên đài, lời nói mang theo ý cười: “Quả không hổ là Diệp Tố.” Chỉ có Thiên Cơ Môn bọn họ mới nghĩ ra được đồ vật quái chiêu như vậy.
Chung quanh ồn ào náo động ngất trời, tất cả mọi người đều đang thảo luận Thiên Cơ Môn rốt cuộc là tông môn nào, nếu không có chút bản lĩnh thật đúng là không làm ra được loại sự tình này đâu, thậm chí còn có người lấy ra tố hồi ngọc bản quay lại một hồi kỳ ba giữa không trung vừa rồi.
“Đây là tàu bay sao?”
“Nhìn không giống, trên đó hình như còn có đặt ghế dựa, không đúng là ghế dựa được dính vào thân tàu bay luôn.”
“Đây là tàu bay do cửa hàng nhà ai làm ra vậy? Tạo nghiệt nha!”
“Mấy gương mặt này, bọn họ thật sự là đệ tử Thiên Cơ Môn ư, không phải là người Hợp Hoan Tông sao?” Có người ngơ ngẩn hỏi.
Ninh Thiển Dao đứng ở trong đám người, nghe mọi người chung quanh không ngừng thảo luận về Thiên Cơ Môn mà cả người đều nóng lên, cảm giác xấu hổ đến nỗi hít thở không thông tràn ngập trong lòng.
Cảnh giới hiện giờ của nàng ta đã lên đến Nguyên Anh trung kỳ, đã có thần thức, tai mắt so với tu sĩ tầm thường nhanh nhạy hơn rất nhiều.
Ninh Thiển Dao nghe thấy được rõ ràng nữ tử một thân y phục đỏ tươi minh diễm bước ra từ tàu bay của Ngũ Hành Tông đã xuy một tiếng nói: “Hoa hòe lòe loẹt.”
Nếu các tu sĩ xung quanh không nói nhầm người thì người nọ chính là nữ nhi của tông chủ Ngũ Hành Tông – Liên Liên.
Khoảnh khắc nghe thấy tiếng cười nhạo của Liên Liên, lỗ tai của Ninh Thiển Dao cũng liền bắt đầu đỏ lên, trong lòng sinh ra vài phần tức giận, nàng ta không rõ vì sao Diệp Tố lại muốn tới tông môn đại bỉ để làm mất mặt như vậy.
Tiểu tàu bay sau khi thực hiện các màn trình diễn hiệu quả nhận diện cao nhưng cay mắt người xem thì cuối cùng cũng chầm chậm đáp xuống tiên đài, Diệp Tố thu lại Khấp Huyết kiếm, trả cho Du Phục Thời.
Toàn bộ tàu bay bắt đầu hự hự run lắc, một đường giật giật nảy nảy hạ xuống tiên đài, cũng may cuối cùng cũng bình an đáp xuống.
“Tàu, bay, này, cần, phải, cải, tiến.” Minh Lưu Sa chậm rì rì phun từng chữ nói.
“Đúng vậy.” Tây Ngọc đỡ đỡ cây trâm trên đầu, gật đầu mười phần tán đồng.
“Lần sau sửa lại một chút.” Diệp Tố dừng hẳn tàu bay lại, nàng đứng dậy định bước ra ngoài thì dư quang nhìn thấy tiểu sư đệ vươn một bàn tay tới, nàng liền theo bản năng nắm lấy, dẫn hắn bước xuống tàu.
“Chân hắn gãy rồi à?” Dịch Huyền đang định bước ra khỏi ghế để xuống tàu, nhìn thấy hành động của hai người thì không khỏi dừng lại hỏi Diệp Tố.
Diệp Tố ngại ngùng tằng hắng một cái hỏi ngược lại hắn: “Ngũ sư đệ cũng muốn tỷ dắt đệ sao?”
Sắc mặt Dịch Huyền liền biến đổi: “Không cần.” Nói đoạn hắn nhanh chóng phi xuống tàu, nhìn bộ dáng từ phía sau như là đang chạy trối chết.
Du Phục Thời vốn chưa bao giờ phản ứng lại Dịch Huyền nay nhíu mày nhìn Diệp Tố: “Ngươi dắt hắn làm cái gì?”
Diệp Tố: “……”
Từ lúc tiểu tàu bay đáp xuống là bọn đã chịu vạn người chú mục, Ninh Thiển Dao lặng yên không một tiếng động lui về phía sau, không muốn bị mấy người Diệp Tố nhìn thấy, càng không muốn có quan hệ gì với bọn họ.
“Không xem nữa?” Một nam tử với đôi mắt hẹp dài, diện mạo tuấn mỹ luôn ở bên cạnh che chở cho Ninh Thiển Dao từ nãy đến giờ cúi đầu hỏi nàng ta.
“Không xem nữa, Giản Hồ, chúng ta trở về đi.” Ninh Thiển Dao kéo kéo ống tay áo của hắn.
Nhưng mà trước khi nàng ta xoay người rời đi thì lại thấy Liên Liên đi tới bên cạnh Diệp Tố, nàng ta chần chờ một hồi lại đứng lại, muốn biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.
Nữ nhi của tông chủ Ngũ Hành Tông đó, thoạt nhìn không phải người dễ nói chuyện.
“Tàu bay của các người thật là diêm dúa lòe loẹt.” Liên Liên ôm hai tay trước người, khẽ nâng cằm hỏi, “Lần sau chở ta một vòng thử xem.”
Diệp Tố cười đáp: “Không thành vấn đề, một chuyến 5000 thượng phẩm linh thạch.”
“5000 thượng phẩm linh thạch đủ mua đứt mười tiểu tàu bay của cô đó.” Liên Liên cảm thấy Diệp Tố đang hố mình.
“Tiểu tàu bay không đắt, nhưng đắt ở chỗ có linh kiếm kéo nha.” Diệp Tố nói xong bật cười, “Đâu phải muốn đi là có chuyến liền đâu, còn phải xem tiểu sư đệ có đồng ý hay không nữa đã.”
Các đệ tử Ngô Kiếm Phái khác cũng ùa tới vây quanh tiểu tàu bay, nhìn tới nhìn lui đầy hiếm lạ, người một câu ta một câu bình luận râm ran.
Ninh Thiển Dao vốn dĩ trong lòng thầm mong xem trò hay, muốn chờ xem Diệp Tố mất mặt, cuối cùng lại thấy một màn như vậy, nụ cười trên mặt nàng ta dần phai nhạt, bọn họ vậy mà lại quen biết nhau.
“Muội sao vậy?” Giản Hồ nhìn thấy sắc mặt của Ninh Thiển Dao bỗng nhiên trở nên không tốt liền hỏi.
Ninh Thiển Dao lắc đầu, một lần nữa treo một nụ cười lên mặt sau đó lôi kéo nam nhân mắt phượng vội vàng rời đi.
……
Mọi người trên tiên đài Côn Luân vẫn còn đắm chìm trong nỗi oanh tạc mà Thiên Cơ Môn mang lại, còn chưa thể nào hoàn hồn, thế nên chờ đên khi Vạn Phật Tông đi bộ chân trần lên tiên đài cùng với Hợp Hoan Tông rải hoa xuất hiện thì mọi người đều không còn cảm thấy chấn động cảm xúc nữa.
——So với cú sốc tinh thần vừa nãy thì hai màn này chỉ là muỗi.
“Mấy người ở bên dưới đó sao vẻ mặt lại kỳ lạ vậy?” Thân truyền đệ tử Hợp Hoan Tông Nhan Hảo mặc một thân sa bào màu hồng nhạt, nàng đứng trước của sổ nhìn những tu sĩ trên tiên đài Côn Luân mà khó hiểu hỏi một câu, biểu tình của mấy người này cùng với biểu tình chấn động kinh diễm trong tưởng tượng của nàng không giống nhau lắm.
“Nhất định là vì tàu bay khổng lồ tuyệt đẹp của Hợp Hoan Tông chúng ta khiến cho ngơ ngác không thốt nổi nên lời rồi.” Một thân truyền đệ tử khác là Mai Cừu Nhân kiêu ngạo nói, “Huống chi là chúng ta một đường rải hoa đến đây, ngoài trừ Hợp Hoan Tông chúng ta thì còn có tông môn nào có thể làm ra được oanh động quy mô lớn như thế.”
Chờ sau khi tàu bay đáp xuống tiên đài, các đệ tử Hợp Hoan Tông toàn thân mặc sa bào hồng nhạt, đạp trên làn gió thơm bước xuống, mỗi một vị đệ tử đều có tướng mạo cực đẹp, mỗi mỹ nhân có một phong cách khác nhau, rực rỡ chói mắt, thậm chí khiến ánh nắng hè cũng đều ảm đạm đi vài phần.
Theo lý mà nói, nhiều mỹ nhân như vậy đột nhiên xuất hiện thì những tu sĩ đang xem náo nhiệt trên tiên đài Côn Luân nhất định sẽ chấn động kinh diễm, thế nên các đệ tử của Hợp Hoan Tông đã sớm chuẩn bị đón nhận những tràng tung hô nồng nhiệt.
Nhưng mà không khí chung quanh lại trở nên thật vi diệu, Nhan Hảo ẩn ẩn phát hiện có người thậm chí còn lộ ra nét mặt thất vọng.
Thất vọng? Vì sao?
“Hả, có nhầm lẫn gì không đấy? Sao ta cảm thấy đệ tử Hợp Hoan Tông còn không đẹp bằng người Thiên Cơ Môn vậy?”
Các tu sĩ sớm đã bị oanh tạc qua trước đó đối với hoa cỏ gió thơm căn bản không còn thấy kinh ngạc nữa, bọn họ còn ở lại đây là vì lời đồn đệ tử Hợp Hoan Tông đều là mỹ nhân tuyệt thế kéo chân họ đến giờ phút này, kết quả những đệ tử đó đẹp thì có đẹp nhưng cũng không so được với mấy người Thiên Cơ Môn vừa rồi.
Mọi người không khỏi hoàn toàn thất vọng.
Theo âm thanh thảo luận mỗi lúc một lớn, Mai Cừu Nhân bắt được tin tức quan trọng, liếc nhìn sư muội Nhan Hảo một cái, hai người quyết định trước tách đội ngũ tìm hiểu nguyên nhân căn cơ.
Kết quả vừa mới thò đầu đến gần thì liền nhìn thấy mấy người Diệp Tố đang đứng giữa các đệ tử Ngô Kiếm Phái, tức khắc một trận kinh diễm, vừa vặn lúc đó Du Phục Thời xoay người quay đầu lại, khiến cho Mai Cừu Nhân cùng Nhan Hảo xem được rõ ràng khuôn mặt của hắn.
Hai người sững sờ tại chỗ, hít sâu một hơi.
Sau khi hoàn hồn hai người lập tức xoay người chạy về tìm tông chủ Hợp Hoan Tông Ngô Nguyệt.
Mai Cừu Nhân vừa chạy vừa hô lên: “Sư phụ, ngài có phải còn mấy người đệ tử lưu lạc bên ngoài đúng không?”
Ngô Nguyệt vừa mới tán gẫu với tông chủ Ngũ Hành Tông, quay đầu lại híp mắt hỏi: “Nói mê sảng gì đó?”
“Sư phụ, ngài nhìn kìa.” Nhan Hảo duỗi tay chỉ vào nhóm Diệp Tố.
Ngô Nguyệt nhìn theo tay nàng, vừa nhìn hai mắt liền sáng sực, ngay sau đó nghiêm trang đó: “Đúng là các đệ tử lưu lạc bên ngoài của ta rồi.”
Cái gì mà tông môn hàn huyên liền bị bà vứt sau đầu, Ngô Nguyệt dẫn theo hai thân truyền đệ tử, hùng hổ đi về phía đối diện.
“Diện tích của Côn Luân cực lớn, năm đại tông sẽ được phân ở các khu gần nhau, còn các tông môn khác thì ngoài thông hành đơn họ còn phải trả phí để thuê phòng ở trong Côn Luân.” Từ Trình Ngọc đang giải thích quy tắc cho các sư tỷ đệ Diệp Tố, “Mỗi một tờ thông hành đơn ngoài chính mình thì còn có thể mang theo một người vào Côn Luân.”
Diệp Tố gật đầu: “Lát nữa chúng ta sẽ đi theo mọi người qua đó thuê phòng.”
Hai người đang nói chuyện thì bỗng ngửi thấy một làn gió thơm bay tới.
“Các đồ đệ, rốt cuộc cũng tìm được mấy đứa rồi.” Ngô Nguyệt vừa đi tới liền muốn nắm tay của Du Phục Thời cùng Dịch Huyền.
Du Phục Thời cùng Dịch Huyền sau khi xuống tàu bay vẫn luôn tách ra đứng ở hai bên Diệp Tố, Ngô Nguyệt muốn một tay bắt lấy một người nên thành ra Diệp Tố bị bao ở bên trong.
Dịch Huyền lạnh mặt né tránh bàn tay bà vươn tới, Diệp Tố nhíu mày chụp lấy bàn tay còn lại nhưng lại chỉ chụp được không khí.
Diệp Tố lập tức nghiêng đầu, duỗi tay kéo Du Phục Thời lui về phía sau.
“Đây là?”
Khấp Huyết kiếm bay lên đâm về phía Ngô Nguyệt khiến bà không thể không thu tay lại, bà kinh ngạc nhìn thành kiếm đang bay lơ lửng trước mắt.
Lúc này Diệp Tố mới nhận ra có điểm không thích hợp, nàng xoay người nhìn lại thì phát hiện bản thân mình vừa rồi duỗi tay ra nắm không phải là tay Du Phục Thời mà chỉ là không khí, những người khác bên cạnh thì lộ ra ánh mắt mờ mịt, tựa hồ lúc này họ mới thấy Ngô Nguyệt đột nhiên xuất hiện.
Ảo thuật!
Du Phục Thời thu hồi Khấp Huyết kiếm, một lần nữa đứng bên người Diệp Tố, nhìn nàng khó hiểu hỏi: “Ngươi nhảy ra sau trốn cái gì?”
Diệp Tố không đáp lời hắn, nàng nhìn Dịch Huyền đứng ở phía trước, khuôn mặt hắn đầy lạnh lẽo, vừa rồi hẳn là đã bị cầm tay.
“Ngô tông chủ, mấy vị này là đệ tử Thiên Cơ Môn.” Tông chủ Ngô Kiếm Phái từ xa đi đến nói, “Đừng dọa bọn họ.”
Chu Kỳ lại giải thích với nhóm người Diệp Tố: “Vị này chính là tông chủ Hợp Hoan Tông, tính tình của bà ấy có hơi kỳ quái, không cần để ý.”
Hợp Hoan Tông toàn thể tông phái từ trên xuống dưới nổi tiếng là không có một ai bình thường.
Ngô Nguyệt nghe thấy ba chữ “Thiên Cơ Môn” thì thần sắc liền có chút biến hóa: “Lại là Thiên Cơ Môn.”
Diệp Tố hơi khom người, chắp tay nói: “Thì ra là Ngô tông chủ, nghe đại danh đã lâu.”
“Đã nghe nói qua về ta?” Ngô Nguyệt đánh giá nàng từ trên xuống dưới, “Ta cảm thấy ngươi cũng là đệ tử lưu lạc bên ngoài của ta.”
“Hơn một trăm năm trước Ngô tông chủ cũng đã từng nói lời y như đúc với sư phụ của ta.” Diệp Tố thẳng người dậy, chân thành nói, “Có lẽ lần tới ngài nên sửa kịch bản lại một chút.”
“Trương Phong Phong là sư phụ của ngươi?” Ngô Nguyệt lại cẩn thận nhìn Diệp Tố một lần nữa, “Ta nghe nói hắn hiện giờ đã thành một tên xấu xí.”
Diệp Tố: “……”
Người này vừa mở miệng là mắng người khác xấu xí, điểm này thật ra lại rất giống tiểu sư đệ nha.
“Đệ tử Thiên Cơ Môn các ngươi chạy tới đây làm cái gì?” Ngô Nguyệt lại hỏi.
“Sư phụ, mấy người Thiên Cơ Môn bọn họ giành được thông hành đơn.” Nhan Hảo lặng yên không một tiếng động xuất hiện, còn lấy ra một tờ danh sách thí sinh dự thi của đông phương.
Ngô Nguyệt nhận lấy, liếc nhanh từ trên xuống không khỏi có chút ngạc nhiên: “Thiên Cơ Môn các ngươi vậy mà thật lấy được thông hành đơn, còn lấy luôn vị trí đệ nhất.”
Bà gấp danh sách lại, quay đầu hỏi Từ Trình Ngọc: “Tiểu Ngọc, cảnh giới của con bị yếu đi rồi hả?”
“Uy lực của thanh kiếm vừa rồi Ngô tông chủ ngài không phải cũng đã thấy rồi sao?” Chu Kỳ có điều ý chỉ nói, “Điểm số của Trình Ngọc thấp một chút về tình cũng có thể tha thứ được.”
Huống chi thanh kiếm đó của Du Phục Thời ở trên lôi đài khiêu chiến bất kể ngày đêm, điểm không cao mới lạ đó.
Ngô Nguyệt lúc này mới phản ứng lại, nhìn về phía Du Phục Thời: “Ngươi chính là người giành đệ nhất ở đông phương?”
Bà đánh giá hắn một vòng, rất vừa lòng nói: “Tướng mạo cực hảo, lại có một thanh linh kiếm, cảnh giới Kim Đan hậu kỳ cũng không tồi. Ngươi tới Hợp Hoan Tông chúng ta đi, vị trí đại đệ tử sẽ dành cho ngươi.”
Mai Cừu Nhân đứng bên cạnh lập tức liền hô lên với Du Phục Thời: “Sư huynh!” Hắn không hề có ý kiến với việc danh hào đại đệ tử của mình sắp bị cuỗm mất.
Du Phục Thời chỉ hất cằm liếc nhìn ba người một cái, sau đó phun ra một câu: “Xấu, không đi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Trích lời Ngô tông chủ: Tất cả người đẹp của tu chân giới đều là đệ tử lưu lạc bên ngoài của Hợp Hoan Tông ta.
Thiên Cơ Môn —— Nơi các đệ tử Hợp Hoan Tông đang lẩn trốn.