Trọng Minh Thần đứng bên ngoài đại điện, Trúc Thần và những người khác cũng từ trong điện đi ra, đứng ở sau lưng ông, tầm mắt của tất cả mọi người đều đặt trên người Diệp Tố ở cách đó không xa.
Đa phần mọi người ở đây đều chưa từng tiếp xúc qua với Diệp Tố, trước đó thậm chí còn không biết tên nàng là gì. Nhưng trải qua một loạt biến hóa bất thình lình không ai nghĩ tới, khi bọn họ không cách nào có thể chống cự lại các thượng Thần thì Diệp Tố đã cầm thanh kiếm chính mình luyện chế, giết hai vị thượng Thần.
Mọi người trầm mặc nhìn thân ảnh ngã xuống ở đằng kia.
Chẳng qua tiểu cô nương đã phải…… trả giá bằng cả sinh mạng.
Còn có Thiên Cơ Môn.
Không chỉ riêng chưởng môn và các trưởng lão hình thần đều tan biến, ngay cả ba vị đệ tử có thiên phú nhất cũng hi sinh, lần này tử thương thảm trọng nhất chính là Thiên Cơ Môn.
Không khỏi khiến cho mọi người cảm thấy tiếc thương.
Sắc mặt Trọng Minh Thần nặng nề, tuy ông không quen biết Diệp Tố nhưng ông đã chứng kiến được sự lợi hại của tiểu cô nương này, thậm chí không cần nhắc đến thời gian, chỉ cần con bé không bị thương nặng đến như vậy, không bao lâu sau nhất định sẽ có thể phi thằng.
Đây đệ tử của Thiên Cơ Môn bọn họ đó.
Trong lòng Trọng Minh Thần vừa kiêu ngạo lại khổ sở khi bản thân chỉ có thể đứng nhìn đệ tử thiên phú bậc này của bổn tông từ từ chết đi.
“Thật đáng tiếc.” Trúc Thần đứng bên cạnh lắc đầu nói.
Khi bọn họ đang thương cảm không thôi, từ không trung lại bổ xuống một đạo lôi kiếp đánh thẳng xuống người Diệp Tố.
Một đạo này rõ ràng chỉ là Huyền Thiên Lôi của Độ Kiếp kỳ, thế nhưng hai vị thượng Thần lại cảm nhận được trong đó ẩn chứa Thần ý, thường nghe lôi kiếp của trời sinh thức hải khác với người thường, tuy nhiên đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ tận mắt chứng kiến lôi kiếp của người có trời sinh thức hải.
Nhưng mà, có thể nói đạo Huyền Thiên Lôi này đã áp xuống cọng rơm cuối cùng trên người Diệp Tố, khi nó giáng xuống, Diệp Tố hoàn toàn không chống đỡ nổi nữa, lãnh trọn đạo lôi này, thức hải trong cơ thể hoàn toàn ảm đạm, xương cốt đứt gãy cũng không thể kịp thời chữa trị.
Vì thế một sợi sinh cơ nhàn nhạt còn sót lại cũng hoàn toàn đứt đoạn.
Mệt mỏi quá.
Lúc này thật ra Diệp Tố đã không còn cảm nhận được sự đau đớn của cơ thể, nàng chỉ cảm thấy sự mỏi mệt tích tụ đã lâu trong người hoàn toàn bộc phát, nàng ngơ ngẩn nhìn bầu trời xanh thẳm, cuối cùng nhắm mắt lại, hô hấp mỏng manh cũng hoàn toàn tiêu tán.
Sau khi đạo lôi bổ xuống, Trọng Minh Thần và Trúc Thần đứng đằng xa lập tức cảm nhận được sinh cơ của Diệp Tố đã đoạn tuyệt.
“……”
Bầu trời của nơi tam giới giao nhau vạn dặm không mây, không trung xanh thăm thẳm, như ngọc bích được gột rửa qua, nhìn không có điểm nào giống như bên dưới đã từng phát sinh một trận chém giết thảm thiết, lôi kiếp tựa hồ cũng đã biến mất.
Người đã chết, lôi kiếp tất nhiên sẽ không giáng xuống nữa.
“…… Ta trở về với mọi người.” Trọng Minh Thần quay đầu nói với hai vị trưởng lão còn lại của Thiên Cơ Môn, trong thanh âm giấu không được buồn thương.
Nghe một câu này của ông, mọi người chung quanh trong nháy mắt liền hiểu rõ, Diệp Tố đã không thể cứu.
Thiên Cơ Môn lần này chịu tổn thất nghiêm trọng, thân là tiền chưởng môn Thiên Cơ Môn, Trọng Minh Thần phải về tông môn xử lý các sự vụ, ít nhất trước khi đi phải dàn xếp tốt mọi việc trong Thiên Cơ Môn.
“Yêu Chủ!”
Bồng Lai chưởng sử dẫn Du Phục Thời đi vào đại điện, chỉ thấy đại điện đã sụp hơn phân nửa, khắp nơi trong điện đất đá hỗn độn nhưng lại không thấy một bóng người.
Còn chưa đợi ông bấm tay tính toán đã xảy ra chuyện gì thì Du Phục Thời đã nhấc bước chạy nhanh ra ngoài, Bồng Lai chưởng sử chỉ có thể vừa đuổi theo vừa hô to.
Động tĩnh của hai người thu hút sự chú ý của mọi người bên ngoài điện, ai nấy đều ngoái đầu lại nhìn.
“Yêu Chủ?”
“Yêu Chủ!”
Người của Ma giới và tu chân giới không biết Du Phục Thời, nhưng các Yêu Vương của Yêu giới vừa nhìn thấy Du Phục Thời từ trong đại điện chạy ra thì tức khắc giật mình trợn tròn mắt.
Quy Vương không phải nói Yêu Chủ đang bế quan sao?
Các Yêu Vương đồng loạt nhìn sang Quy Vương, Quy Vương lại ngẩng đầu nhìn trời, không nhìn ai hết.
Ánh mắt Du Phục Thời đảo qua mọi người chung quanh, lại không nhìn thấy người mà hắn muốn gặp.
“Diệp Tố không có ở đây.” Du Phục Thời xoay người nói với Bồng Lai chưởng sử vừa đuổi tới, hắn đã nhìn hết những người ở đây, nhưng không phát hiện ra nàng.
“Là ngươi?” Trúc Thần đi tới, lúc ở trong thông đạo xuống hạ giới bà đã gặp qua Du Phục Thời, nếu không có hắn thì màn sáng giam giữ ba tân Thần sẽ không có cách nào mở ra được.
Du Phục Thời quay đầu nhìn thoáng qua Trúc Thần, không quen, không để ý.
Trúc Thần cũng không tức giận, bà còn muốn hỏi thêm gì đó nhưng lại thấy Du Phục Thời cúi đầu lục túi Càn Khôn.
Du Phục Thời lấy ra truyền tin ngọc điệp, Diệp Tố từng nói có thể dùng cái này tìm nàng.
Tuy nhiên qua một hồi lâu, Diệp Tố cũng không xuất hiện.
Du Phục Thời không biết vì sao trong lòng hắn lại dâng lên sự nôn nóng không rõ, ngón tay siết chặt truyền tin ngọc điệp, thậm chí bởi vì dùng sức quá mức mà đầu ngón tay trở nên trắng bệch.
Nàng rõ ràng đã đồng ý với hắn, sẽ đi ra ngoài chơi với hắn, nàng còn thiếu hắn một bình rượu.
Trọng Minh Thần chậm rãi đi tới, hỏi: “Ngươi muốn tìm Diệp Tố?”
“Ngươi biết nàng ở đâu sao?” Du Phục Thời lập tức quay ngoắt qua, nhìn thẳng vào mắt Trọng Minh Thần.
Trọng Minh Thần nghiêng người, nhìn về bóng dáng nằm trên mặt đất ở đằng xa: “……Diệp Tố ở bên kia.”
Du Phục Thời ngẩn ra, sự mờ mịt trong mắt càng đậm hơn, vì sao Diệp Tố lại nằm trên mặt đất một mình, những người này đứng tụm lại ở đây làm cái gì?
“Tiểu cô nương bị Phong Kiếm Thần gây trọng thương, lại trải qua lôi kiếp, độ kiếp thất bại.” Trọng Minh Thần ngừng một chút mới nói tiếp, “Diệp Tố……đã chết.”
Phật Ma Thần có thể giúp nhóm người Trương Phong Phong hình thần đều diệt có thể chuyển sinh, nhưng vừa rồi ông đang kết trận tìm kiếm thần tủy của tứ Thần, không cách nào có thể phân thân sang bên này, nên trong nháy mắt bỏ lỡ đó, mặc dù là thượng Thần cũng không cách nào có thể cứu sống Diệp Tố.
Bồng Lai chưởng sử đứng đằng sau hít sâu một hơi, ông tính toán ra được thế cục lật úp của tam giới, nghĩ rằng các đại năng của tam giới hẳn là đã bị thương rất nặng, nhưng ông chưa bao giờ nghĩ tới Diệp Tố sẽ xảy ra chuyện.
Bởi vì khí vận của Diệp Tố rõ ràng có mối liên kết với tam giới, nếu tiểu cô nương đã chết……vì sao thế lật úp của tam giới lại ngừng lại?
Khi Trọng Minh Thần nói xong câu cuối cùng, Du Phục Thời chỉ cảm thấy hai tai như bị bao phủ một loạt các âm thanh chát chúa, cái gì cũng không nghe rõ nữa, Diệp Tố chết……là ý gì?
Hắn giơ hai tay che lỗ tai lại, thanh âm chói tai mới dần dần biến mất.
“Yêu Chủ?” Bồng Lai chưởng sử bước tới gọi một tiếng, muốn nói chuyện với Du Phục Thời.
Du Phục Thời lại không màng đến ông, hắn buông tay sau đó lập tức bước nhanh về phía đằng xa đó, hắn không tin Diệp Tố sẽ chết, nàng lúc nào cũng lợi hại như vậy, giống như cái gì cũng biết, cái gì cũng không làm khó được nàng.
Từ bước nhanh chuyển thành thuấn di đến bên người Diệp Tố.
Du Phục Thời cúi đầu nhìn Diệp Tố nằm trên mặt đất, cả người nàng không có chỗ nào sạch sẽ, không chỉ riêng vết máu lẫn lộn với bụi đất mà thậm chí đôi tay do trải qua lôi kiếp đã có chút cháy đen.
Du Phục Thời ngồi xuống bên người nàng, đầu ngón tay triệu hồi ra linh lực, giúp Diệp Tố dọn sạch vết bẩn trên mặt, trên người và trên tay.
Làm xong hết những chuyện này hắn mới nhẹ nhàng đẩy đẩy Diệp Tố, nhỏ giọng nói: “Ta không cần ngươi trả rượu nữa, ngươi tỉnh lại đi.”
Diệp Tố nằm trên mặt đất, không hề phản ứng, thậm chí ngay cả hô hấp cũng đã không còn.
Du Phục Thời lại giống như không phát hiện ra, chỉ cho rằng Diệp Tố chỉ là đang ngủ mà thôi, hắn ngồi ở bên cạnh gọi nàng: “Đại sư tỷ.”
Hai mắt hắn mờ mịt, không biết vì sao ngực lại cảm thấy rất nặng nề, chua xót, còn rất khổ sở.
Du Phục Thời cúi đầu duỗi tay nắm lấy tay Diệp Tố, tay nàng đã trở nên lạnh lẽo, không còn ấm áp giống như trước kia khi nắm tay hắn dạy hắn viết chữ.
“Đừng ngủ.” Du Phục Thời vẫn nhỏ giọng nói chuyện với Diệp Tố, “Về sau ta sẽ không ra ngoài chơi nữa, sẽ chăm chỉ luyện chữ, cũng sẽ đọc sách.”
Gió nhẹ thổi qua gương mặt Du Phục THời, khiến vài sợi tóc mai theo đó nhẹ bay, hắn bỗng nhiên có cảm giác, nếu Diệp Tố thật sự không tỉnh lại sẽ không còn có ai đối tốt với hắn vô điều kiện nữa.
Sẽ không còn ai kiên nhẫn giải thích mọi chuyện cho hắn, sẽ không còn ai cho hắn quần áo xinh đẹp hay cây trâm tinh xảo, cũng sẽ không còn ai nhìn hắn với ánh mắt chỉ cần hắn mở miệng, cái gì cũng sẽ đều cho hắn nữa.
Đang lúc Du Phục Thời cúi đầu nhắm chặt hai mắt, bàn tay hắn đột nhiên bị nắm lại.
“Chuyện đã đồng ý với đệ……” Diệp Tố cố hết sức mở mắt ra, khẽ nghiêng mặt nhìn Du Phục Thời, cười nói, “Nhất định sẽ làm được.”
Đôi mắt xinh đẹp của Du Phục Thời mở to, trong nháy mắt ngồi thẳng người lại, nhìn chằm chằm Diệp Tố, có chút không thể tin nổi nói: “Ngươi tỉnh rồi!”
“Ừ.”
Khoảnh khắc khi sinh cơ đoạn tuyệt, Diệp Tố thật sự đã mất đi tất cả ý thức, không còn biết gì về chung quanh nữa, nhưng sinh cơ đoạn tuyệt lại khiến cho Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan trong cơ thể nàng bắt đầu có tác dụng.
Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan không thua gì Thần Khí, ai ăn vào cũng sẽ có cái mạng thứ hai, tuy nhiên mạng thứ hai này cũng chỉ có khoảnh khắc khi sinh cơ đoạn tuyệt mới nổi lên tác dụng.
Từ lúc Du Phục Thời chạy tới, đến khi nhẹ lay nàng bắt đầu nói chuyện thì ý thức của Diệp Tố đã trở lại thân thể, hiệu quả của Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan bắt đầu lan rộng, đầu tiên là chữa trị thức hải của nàng.
Chẳng qua thương tích của Diệp Tố là do thượng Thần gây ra, tốc độ chữa trị cũng không thể mau được, nàng nỗ lực thoát ra khỏi bóng tối, vừa tỉnh lại liền đáp lời Du Phục Thời.
Du Phục Thời nắm chặt tay Diệp Tố, nỗi đau khổ ngây ngốc của hắn dần biến mất, nhanh nhảu nghiêm túc tranh công: “Ta đã giúp ngươi chỉnh trang cả người sạch sẽ.”
Diệp Tố chỉ là tỉnh lại, thân thể còn chưa thể nhúc nhích, nàng nằm đó ánh mắt mang theo ý cười: “Ừ……đệ thích sạch sẽ nhất.”
Du Phục Thời nhìn thấy Diệp Tố tỉnh lại, còn có thể nói chuyện với hắn thì rất vui vẻ, nhớ lại tình hình vừa rồi, hắn vuốt vuốt ngực mình nói: “Vừa rồi chỗ này rất khổ sở.”
Phong cách thẳng thắn của tiểu sư đệ thật đúng là chưa bao giờ thay đổi.
Diệp Tố nằm trên mặt đất, nghiêng đầu nhìn Du Phục Thời, bỗng nhiên nói: “Lúc trước đệ nói không sai, ta thích đệ.”
Du Phục Thời ngơ ngẩn nhìn nàng, nghiêng đầu trầm tư suy nghĩ hồi lâu, như bị cái gì đó làm khó.
Diệp Tố cho rằng hắn không hiểu rõ, định thế thôi không tiếp tục câu chuyện này nữa, vừa lúc thức hải đã có thể vận chuyển, nàng liền hấp thu linh lực chữa trị những đoạn xương gãy ở ngực cũng như xương tay xương chân, chậm rãi ngồi dậy.
“Diệp Tố sống lại?!” Trúc Thần ở đằng xa cả kinh khẽ hô, ngay cả thượng Thần như bọn họ đều cảm thấy sinh cơ của Diệp Tố đã đứt, vừa rồi rõ ràng đã chết, làm sao lại có thể sống lại?
Trọng Minh Thần tuy rằng cũng không rõ lí do vì sao, nhưng một đệ tử của Thiên Cơ Môn có thể sống lại thì trong lòng của ông tất nhiên là vui mừng không thôi.
Bồng Lai chưởng sử ở bên cạnh lại thở phào một hơi nhẹ nhõm, ông tính toán không sai, Diệp Tố có cùng một nhịp thở với sinh cơ của tam giới, tiểu cô nương còn sống thì hẳn là sẽ không có việc gì nữa.
Tuy là nghĩ như vậy nhưng Bồng Lai chưởng sử lại muốn mở Thiên Nhãn một lần nữa, quan sát khí vận hiện tại của Diệp Tố.
“Chưởng sử!” Trọng Minh Thần đè lại tay của Bồng Lai chưởng sử, hai lần nhìn trộm Thần đã khiến ông trả giá bằng việc đời này không có cách nào có thể phi thăng đồng thời thọ mệnh cũng giảm bớt, nếu chỉ mới cách một thời gian ngắn mà ông lại một lần nữa mở Thiên Nhãn thì thọ mệnh của chưởng sử sợ là sẽ không còn bao nhiêu.
Bồng Lai chưởng sử cố rút tay ra, nghiêm túc nói: “Thượng Thần, có một số việc ta vẫn cần phải xác nhận.”
Nếu tính theo tuổi tác và bối phận thì Bồng Lai chưởng sử thật ra là trưởng bối của Trọng Minh Thần, trước khi Trọng Minh Thần phi thăng thì ông đã sớm đạt đến cảnh giới Độ Kiếp hậu kỳ đỉnh, chấp chưởng Bồng Lai.
Trọng Minh Thần nhìn chằm chằm vào Bồng Lai chưởng sử, cuối cùng buông lỏng tay.
Bồng Lai chưởng sử một lần nữa mở ra Thiên Nhãn, nhìn về phía Diệp Tố vừa ngồi dậy ở đằng xa, khí vận của tiểu cô nương quả nhiên dây dưa với tam giới càng thêm chặt chẽ, hơn nữa có một sợi ánh tím trên người nàng vẫn luôn quẩn quanh Du Phục Thời, thậm chí có xu hướng quấn mỗi lúc một chặt hơn.
Đây vẫn là lần đầu tiên Bồng Lai chưởng sử nhìn thấy thứ có liên quan đến Du Phục Thời, nhưng ông cũng chỉ có thể nhìn thấy được bấy nhiêu đó, sau đó ông nhắm nghiền hai mắt lại, khi mở ra một lần nữa thì hai mắt đã biến thành màu xám trắng.
—— Hai mắt của Bồng Lai chưởng sử rốt cuộc đã không thể nhìn thấy gì nữa.
“Chưởng sử……” Giọng nói của Trọng Minh Thần vang lên bên tai ông.
“Không sao.” Bồng Lai chưởng sử cười cười đáp, khi quyết định mở Thiên Nhãn một lần nữa thì ông đã chuẩn bị tâm lý cho mọi việc sẽ xảy ra.
……
Bên kia, Du Phục Thời rốt cuộc lấy lại tinh thần, nghiêm túc nhìn về phía Diệp Tố, hỏi thẳng: “Ngươi thích ta, là thích theo loại song tu đúng không?”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu dã xà: Nàng vừa mới nói thích ta, nhưng mà trước đó nàng từng nói thích chia làm rất nhiều loại, thế nên chính xác là đang nói loại nào?
Đại sư tỷ: Là loại không thích người khác chỉ thích tiểu dã xà
Mời các vị truyền tin xuống: về sau tiểu dã xà của chúng ta đã có chủ!