Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Không Cần Loạn Ăn Vạ

Trên đỉnh núi Vạn Yêu có một khối Yêu Chủ Thạch, khối đá màu xanh nhạt đứng sừng sững giữa đỉnh núi, đây chính là nơi sẽ diễn ra điển lễ công nhận Yêu Chủ.

Hồ Vương dẫn theo các đệ tử đại tông tu chân giới đến núi Vạn Yêu, Yêu Vương của các tộc khác cũng đã đến, đây là lần thứ hai bọn họ tề tụ trước Yêu Chủ Thạch.

Các Yêu Vương đứng xung quanh Yêu Chủ Thạch thành một vòng, tất cả đồng loạt giơ tay lên dùng yêu lực cắt một đường trong lòng bàn tay, sau đó ấn lên Yêu Chủ Thạch.

Theo trình tự, tiếp theo chỉ cần chờ Yêu Chủ Thạch phát ra ánh sáng xanh nhạt, vì các Yêu Vương thừa nhận Hồ Vương làm Yêu Chủ, luồng sáng sẽ bao phủ lên người hắn, sau đó toàn bộ Yêu Giới sẽ cảm ứng được tân Yêu Chủ xuất thế.

Khi các Yêu Vương ấn tay lên trên Yêu Chủ Thạch, Hồ Vương liền nhắm mắt lại, hơi dang hai tay sang hai bên chờ được ánh sáng xanh bao phủ.

Ninh Thiển Dao đứng cùng các đệ tử đại tông cũng thầm kích động trong lòng, một khi Hồ Vương trở thành Yêu Chủ, vậy thì nàng ta……không phải chính là người có khế ước cộng sinh với Yêu Chủ hay sao?

Để xem về sau ai dám xem nhẹ nàng ta nữa?

Ninh Thiển Dao nắm chặt hai tay, chờ tân Yêu Chủ xuất hiện.

“Sao không có phản ứng gì?” Mai Cừu Nhân nhìn Yêu Chủ Thạch vẫn im lìm, “Bị hỏng rồi?”

Mọi người sôi nổi nhìn Yêu Chủ Thạch, các vị Yêu Vương vẫn còn chưa rút tay về, tuy nhiên máu trên tay họ ấn lên lại chảy dọc xuống theo thân khối đá mà không hề được hấp thu chút nào.

Hồ Vương cũng thấy có chỗ nào đó không đúng, hắn mở mắt ra thì liền đối diện với ánh mắt hoang mang của các Yêu Vương khác, hiển nhiên bọn họ cũng không hiểu vì sao lại như vậy.

“Các ngươi có dùng máu của chính mình hay không?” Hồ Vương tiến tới kiểm tra tay của từng Yêu Vương.

“Hồ Vương, nếu chúng ta đã tới đây thì chính là đã đồng ý để ngươi làm Yêu Chủ.” Khổng Tước Vương nét mặt không rõ vui buồn nói, “Sẽ không vi phạm hứa hẹn.”

“Liệu có phải……còn cần máu của Quy Vương nữa hay không?” Lang Vương hoài nghi hỏi.

“Muốn lấy máu của ta?” Tàng Thất không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện, các Yêu Vương khác theo bản năng liền lùi về sau một bước.

Quy Vương ỷ vào cái mai rùa vô cùng cứng rắn của bản thân mà lâu lâu lại đến các tộc khác kiếm chuyện, bọn họ nếu đi mách cha của Quy Vương thì chắc chắn sẽ bị giáo huấn ngược lại, nhiều năm qua các tộc chịu thiệt không ít, có thể dùng “Khánh trúc nan thư” để hình dung.

*Khánh trúc nan thư: Lấy hết cả rừng tre (làm thẻ sách) cũng khó viết ra cho đủ (nguồn diễn giải: thuvien.net)

Tàng Thất nhìn Hồ Vương: “Hồ ly thúi, ngươi dám động ta một cái thử xem.”

Hồ Vương hiện giờ gặp lại Tàng Thất, tuy rằng theo phản xạ vẫn là sợ hãi nhưng hắn rất nhanh bình tĩnh lại, hắn nghĩ bản thân vẫn còn đan dược giúp tăng lên cảnh giới nhất thời, không cần phải sợ Tàng Thất, thậm chí cho dù tính là Tàng Lục tới thì hắn nghĩ mình cũng có thể nghênh chiến.

Vị trí Yêu Chủ đã ngay trước mắt mà Yêu Chủ Thạch lại không có chút động tĩnh nào, lời của Lang Vương như khai sáng cho hắn, vừa lúc Tàng Thất lại xuất hiện, Hồ Vương liền quyết định ra tay lấy máu của Quy Vương.

Hai người trên đỉnh núi Vạn Yêu bắt đầu đánh nhau, Hồ Vương sau khi nuốt đan dược thì cảnh giới tăng mạnh, hắn không cho Tàng Thất có cơ hội kêu cứu, chỉ cần hôm nay Tàng Lục không tới thì vị trí Yêu Chủ chắc chắn sẽ thuộc về hắn.

Tàng Lục có là đại năng Độ Kiếp đi nữa thì có làm sao, ông ta dám ra tay với Yêu Chủ sao?

Nào ngờ Tàng Lục vậy mà vẫn xuất hiện, còn vừa tới liền cho hắn một cái tát.

Các Yêu Vương khác tức khắc giơ tay che mặt mình lại, cảm giác bản thân cũng bị ăn tát, hít sâu một hơi, phản xạ thuần thục cho thấy đã từng bị không ít lần.

“Một đám quy nhi tử!” Tàng Lục chỉ chỉ vào các Yêu Vương, “Trước kia thì ức hiếp quy nhi tử của Quy, bây giờ lá gan càng lúc càng lớn, còn dám mơ ước vị trí Yêu Chủ, chỉ bằng chút bản lĩnh cỏn con của các ngươi mà cũng dám nghĩ?”

Khổng Tước Vương buông tay đang bụm mặt, thành khẩn hối lỗi: “Trước kia chúng con còn nhỏ không hiểu chuyện, Tàng Lục thúc dạy dỗ phải ạ.”

Tập tính của Quy tộc phát d*c chậm, tiến giai cũng chậm, Tàng Thất khi còn nhỏ ngay cả nói chuyện cũng chậm, hắn lại thích chơi với người khác nên bị các tộc khác bắt nạt không ít lần, những người này sau đó đều bị Tàng Lục giáo huấn qua một lượt.

“Chỉ là, Tàng Lục thúc, thúc xem……Yêu giới vạn năm nay vô chủ, Hồ Vương nói có thể mở ra đại môn của Yêu giới sau đó chúng ta có thể tới lui trao đổi với tu chân giới.” Lang Vương lấy lòng nói.

Hồ Vương chưa từng chịu nhục nhã như thế này, hắn và Tàng Thất không tính là đồng trang lứa, huống chi trước kia còn có mối thù bị đá ra khỏi Yêu giới, thêm nữa hiện tại hiệu quả của đan dược trong người hắn vẫn còn.

Hồ Vương vốn đang cúi đầu bụm mặt đột nhiên động thủ, hắn thế mà xông thẳng tới chỗ Tàng Lục.

“Còn dám động thủ với Quy?” Tàng Lục thấy hắn xông tới thì càng tức giận hơn, trực diện đón đầu Hồ Vương, vươn tay tát hắn bay sang một bên.

Hồ Vương vậy mà hiện ra cả bản thể, chín cái đuôi quất loạn trên đỉnh núi Vạn Yêu, đuôi quét đến đâu đất đã vỡ vụn đến đấy.

Tàng Lục giận dữ hơn nữa: “Một thân hôi thối của ngươi muốn ngạt chết Quy à?”

Hai người đánh đến trời đất rung chuyển, các Yêu Vương khác rối rít né tránh, Tàng Thất dựng mai rùa của mình ở bên cạnh, trốn ở bên trong xem diễn.

“Diệp Tố! Các người thật sự tới đây à?” Liên Liên chạy qua hô lên, nàng nhìn thấy Cốc Lương Thiên thì giật mình: “Sao hắn cũng ở đây?”

“Việc này ta sẽ giải thích sau.” Diệp Tố lướt qua Liên Liên, gọi người ở phía trước, “Tiểu sư muội, ngươi muốn đi đâu đó?”

Ninh Thiển Dao vốn định yên lặng rời đi cả người đột nhiên cứng đờ, nàng ta chậm rãi quay lại trợn to mắt nhìn Diệp Tố.

Nàng ta không nghĩ tới Diệp Tố và Du Phục Thời còn có thể đuổi theo tới Yêu giới, tựa hồ còn tìm được chống lưng, trong lòng nàng ta ghen ghét không thôi, bản thân nàng ta rõ ràng đã dựa được vào Hồ Vương, tại sao bọn họ lúc nào cũng có thể tìm được người lợi hại hơn.

“Đại sư tỷ, chúng ta lần này tới đây là vì tu chân giới.” Ninh Thiển Dao đứng thẳng lưng, nàng ta đã là tu sĩ Đại Thừa trung kỳ, không cần phải sợ Diệp Tố.

“Các ngươi cứ làm chuyện của các ngươi.” Tầm mắt của Diệp Tố dừng trên mặt Ninh Thiển Dao, “Ta chỉ là muốn tiểu sư muội trả lại một món đồ mà thôi.”

Ngón tay dưới ống tay áo của Ninh Thiển Dao không nhịn được mà rung lên, đầu nàng ta căng chặt: “Thiển Dao không hiểu đại sư tỷ đang nói cái gì.”

“Huyền Âm chi thể của ngươi từ đâu mà có, còn cần ta giải thích sao?” Diệp Tố hỏi lại nàng ta. Ở một bên, Lục Trầm Hàn vốn chỉ yên tĩnh đứng xem đột nhiên ra tay với Cốc Lương Thiên, hắn vừa xuất kiếm, kiếm ý lạnh lẽo của Thất Tuyệt kiếm liền bổ ập xuống, Cốc Lương Thiên chỉ đành phải vội vàng tránh né.

“Sao tất cả đều đánh nhau vậy?” Mã Tòng Thu đứng bên cạnh nhìn thế cục chia thành ba phần mà ngơ cả người, “Thế này chúng ta còn có thể mời Yêu giới hợp tác không?”

Ninh Thiển Dao vừa nghe Diệp Tố nhắc tới Huyền Âm chi thể tức khắc liền chột dạ, nàng ta khẽ cắn môi, một bàn tay dưới ống tay áo tập trung linh lực, sau đó bỗng nhiên tung một chưởng toàn lực về phía Diệp Tố và Du Phục Thời, rõ ràng là muốn dồn hai người vào chỗ chết.

Chẳng qua bị Khấp Huyết kiếm bay tới đánh tan.

Du Phục Thời vốn vẫn luôn đứng phía sau Diệp Tố đột nhiên ngẩng đầu nhìn Ninh Thiển Dao: “Ngươi lấy đồ của ta.”

Chỉ là một câu đơn giản nhưng cả núi Vạn Yêu như rung lên, yêu khí chung quanh như đọng lại, gió lớn nổi lên phầng phật, rít gào khắp đỉnh núi, tất cả tu sĩ cùng yêu đều không tự giác an tĩnh lại.

Diệp Tố nghiêng người nhìn Du Phục Thời, lúc này nàng mới phát hiện hai mắt của tiểu sư đệ đã hoàn toàn biến thành màu tím, gió thổi qua mái tóc dài của hắn, như lột xác thành một người khác, cao cao tại thượng.

“Nó đã hòa thành nhất thể với ta.” Sắc mặt Ninh Thiển Dao biến hóa liên tục, cuối cùng dừng lại ở biểu tình đắc ý, “Ngươi muốn lấy lại cũng đã chậm rồi.”

Du Phục Thời chỉ lặp lại lời vừa rồi: “Ngươi lấy đồ của ta.”

Lời vừa dứt thì đầu gối của Ninh Thiển Dao đột nhiên phát ra tiếng kẽo kẹt, có một cổ lực lượng vô hình đổ ập xuống khiến nàng ta quỳ rạp xuống đất, hai đầu gối nện mạnh xuống khiến đất đá xung quanh nứt ra như mạng nhện.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến các đệ tử đại tông bị dọa giật thót, bọn họ vẫn chưa rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Du Phục Thời bước về phía trước hai bước, tay phải vươn ra, đầu ngón tay hơi cong lại, Ninh Thiển Dao liền phát ra tiếng hét cực kỳ thê thảm, nửa người trên ngửa ra sau, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng xương cốt đứt gãy.

Bởi vì khế ước cộng sinh, Hồ Vương cũng cảm nhận được đau đớn, vốn dĩ đánh với Tàng Lục là đã phải vận hết sức, đỡ trái hở phải, bây giờ càng thêm là cá nằm trên thớt, không có chút lực phản kháng nào, Cửu Vĩ Hồ không ngừng thu nhỏ lại, cuối cùng khôi phục lại hình người, quỳ rạp xuống đất, hai tay chụp lấy ngực của chính mình, dường như có thứ gì đó đang chạy tới chạy lui.

“Quy còn chưa bắt đầu đánh mà ngươi đã bắt đầu ăn vạ rồi?” Tàng Lục bị dọa nhảy dựng, cách Hồ Vương một khoảng rất xa.

Hồ Vương còn như thế, không cần phải nói đến Ninh Thiển Dao, mặc dù cách lớp quần áo nhưng mọi người có thể thấy được rõ ràng cánh tay của nàng ta có cái gì đó phồng lên, rồi lại xẹp xuống.

“A……” Ninh Thiển Dao muốn dùng tay chạm vào cơ thể để xem xét nhưng đôi tay lại bị một cổ uy áp vô hình cố định, hai cánh tay buông xui cứng đờ bên cạnh đầu gối, mười ngón tay bị tách ra tới mức tận cùng, bị vặn cong lại như móng vuốt.

Nhan Hảo dùng quạt lông che lại mặt, nhỏ giọng hỏi Mai Cừu Nhân bên cạnh: “Sư huynh, chuyện này rốt cuộc là sao?”

Nàng không nhớ được Du sư đệ và Ninh Thiển Dao có quan hệ gì với nhau.

Mai Cừu Nhân cũng giơ tay lên giả vờ che lại nửa mặt dưới của mình thấp giọng đáp: “Ta cũng không biết.”

“Lục Trầm Hàn không phải có quan hệ rất tốt với Ninh Thiển Dao sao?” Nhan Hảo nhìn sang bên kia, Lục Trầm Hàn đã dừng tay, hắn nhìn thấy bộ dáng của Ninh Thiển Dao như vậy nhưng lại không hề có ý muốn ngăn cản chút nào.

“Hừ, nam nhân Côn Luân không đáng tin.” Mai Cừu Nhân kề sát vào tai sư muội nhà mình nói nhỏ.

Lúc này đôi mắt cùng hai bên tai của Ninh Thiển Dao cũng bắt đầu đổ máu, tiếng la hét đổi thành ngắt quãng xin tha: “Đại sư tỷ……cứu ta, không liên quan tới Thiển Dao, là sư phụ! Là ông ta làm.”

Gương mặt Diệp Tố vẫn giữ nguyên nét bình tĩnh không có chút nào dao động, giọt máu đó đúng là do Dương Đàm đút cho Ninh Thiển Dao, nhưng tiểu sư muội tuyệt đối không phải là không biết gì.

Du Phục Thời hẳn là cảm thấy Ninh Thiển Dao quá ồn ào nên đầu ngón tay hơi cong lại thêm một chút, Ninh Thiển Dao chỉ còn có thể phát ra tiếng hừ hừ mà không thể nói ra thêm lời nào nữa.

Máu thịt của nàng ta vốn dĩ đã bị Ngạch Linh Huyết cải tạo, thu hồi giọt Ngạch Linh Huyết tương đương với việc thân thể nàng ta sẽ khôi phục lại bộ dáng trước kia, nỗi thống khổ phải nhận khi ép buộc dung hợp trước kia hiện giờ còn khuếch đại ra gấp hàng chục lần.

“A ——”

Ninh Thiển Dao phát ra tiếng hét bén nhọn cuối cùng, sau đó nửa người trên cong oặt ra sau cơ hồ song song với mặt đất, giữa trán nàng ta chậm rãi nứt ra, giọt Ngạch Linh Huyết có chút ảm đạm từ khe hở chậm rãi bay ra.

Du Phục Thời nhìn giọt Ngạch Linh Huyết đang trôi tới, ánh mắt có chút ghét bỏ, hắn không thích đồ vật của mình bị người khác chạm qua, đặt biệt còn là một thứ quan trọng như Ngạch Linh Huyết.

Ngạch Linh Huyết tựa hồ cũng cảm nhận được sự ghét bỏ của hắn, màu sắc càng thêm ảm đạm xuống, tốc độ trôi tới cũng chậm hơn.

Tuy vậy sau khi quăng liên tục mấy đạo thanh khiết thuật sang, Du Phục Thời cuối cùng cũng chấp nhận, ngón trỏ hắn nhẹ nhàng điểm vào giọt Ngạch Lịch Huyết đặt lên trán, giọt máu ngay lập tức biến mất.

Ngay sau đó, khối Yêu Chủ Thạch trên đỉnh núi Vạn Yêu bỗng nhiên phát ra một đạo ánh sáng màu xanh nhạt bao phủ lấy Du Phục Thời, khắp nơi trong Yêu giới tự phát ra tiếng kêu ầm vang của muôn tộc, nghênh đón Yêu Chủ trở về.

Các Yêu Vương khác khiếp sợ không thôi, bọn họ thậm chí còn không biết Du Phục Thời là ai, vì sao công nhận của Yêu Chủ Thạch lại rơi xuống người của người này?

“Yêu Chủ của Quy trở về rồi.” Tàng Lục cảm động hô lên, thuận tay chụp đầu quy nhi tử của mình bắt hắn quỳ xuống, “Gọi Yêu Chủ.”

Tàng Thất lập tức quỳ xuống hô Yêu Chủ.

“Các ngươi còn đứng đó ngơ ngác cái gì?” Tàng Lục nói với các Yêu Vương khác, “Quỳ xuống!”

Cuồng phong quét qua núi Vạn Yêu phát ra tiếng kêu như gào thét, các Yêu Vương nhìn nhau, lại nhìn Du Phục Thời đang đứng trong luồng sáng của Yêu Chủ Thạch, rốt cuộc đều quỳ xuống.

Riêng Hồ Vương thì nằm dài trên mặt đất, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Ninh Thiển Dao đang nằm sõng soài cách đó không xa, máu thấm ra nhuộm đỏ cả người nàng ta, tràn khắp mặt đất xung quanh, hô hấp tuy còn tính là vững vàng nhưng dường như có thứ gì đó đã thay đổi.

Có thứ gì đó vẫn luôn áp chế trong huyết mạch đã biến mất.

Khế ước cộng sinh vốn dĩ yêu cầu cảnh giới của hai bên chênh lệch không nhiều, chứ không phải một bên đơn phương kéo bên còn lại.

Yêu trời sinh luôn thèm muốn lực lượng, nếu đối tượng cộng sinh chỉ biết phân chia lực lượng của yêu thì kết quả cuối cùng của phần khế ước này chắc chắn sẽ là — phản phệ
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!