Trong huyết trì to như vậy có một khối thi thể trôi nổi, bên ngoài còn có vô số tu sĩ bị treo lên lấy máu, từng đường ống đỏ tươi không ngừng rót máu vào ao.
Dưới đáy ao có trận pháp, khiến cho mùi máu tươi bị khuếch đại lên mấy lần.
Bị mùi máu không ngừng dụ hoặc, Dịch Huyền nhập định muốn ngưng thần, Nguyên Anh trong linh phủ vốn lấp lánh kim quang nay đã ảm đạm, loang lổ vết rạn, hắc quang toát ra từ những khe nứt.
Mỗi một lần vận lực, thứ lưu chuyển trong kinh mạch không còn là linh lực bình thường mà là ma huyết mang theo hắc khí.
Ma khí trong huyết trì sâu hoắm dần dần tụ tập quanh thân Dịch Huyền, đỏ và đen hòa quyện nhưng không hòa tan, quỷ dị tà ác, tất cả nhưng tu sĩ bị thay phiên lấy máu đều nhìn thấy một màn này.
“Hắn ta là ma!”
“Tu chân giới nhất định có không ít ma vật như hắn lẫn vào giả trang làm tu sĩ.”
“Hắn còn lẫn vào tông môn đại bỉ, ma vật đã tiến rất sâu vào tu chân giới rồi.”
“Ghê tởm!”
Những tu sĩ này dùng thanh âm cực nhỏ xì xầm với nhau, lửa giận ngút trời, đồng loạt chĩa đầu mâu chỉ trích nhằm vào Dịch Huyền trong ao.
Điêu nghe thấy rõ ràng, nàng ta không những giơ tay ngăn lại những ma vật muốn đi tách các tu sĩ đang châu đầu ghé tay ra mà còn cố ý phóng đại những thanh âm đó lên, truyền cho Dịch Huyền trong huyết trì nghe.
Mỗi một câu như là một cây đinh sắc nhọn, đâm phập vào trong tai hắn, không ngừng nhắc nhở Dịch Huyền rằng hắn không giống với người thường, hắn là ma.
Trong huyết trì, đôi tay Dịch Huyền càng lúc càng siết chặt, ma khí trên người mỗi lúc một dày đặc.
Từ lúc bắt đầu, hắn liền cố gắng hết sức xem nhẹ lời nói của Ma Tôn, xem nhẹ huyết mạch Ma Chủ gì đó trong người mình, không nghĩ đến việc Bình Thư Lan là ai, cũng lờ đi ma khí trong cơ thể.
Tuy nhiên những lời nói truyền vào trong tay không ngừng k1ch thích Dịch Huyền, làm hắn không thể không suy nghĩ chính mình là ma.
Thanh âm đó càng lúc càng lớn, kêu gào, muốn kéo hắn trầm luân nhập ma.
“Nhập ma ngươi sẽ có ngay lực lượng tối cao, gi3t chết hết đống tu sĩ lải nhải này!”
“Nhìn Ma Tôn ở trên kia đi, động một ngón tay là đã có thể gi3t chết ngươi như giết một con kiến.”
Dịch Huyền chợt mở to mắt, nhìn chằm chằm Điêu ngồi ở trên cao, màu mắt dần dần chuyển sang đỏ.
Điêu nhìn thấy dáng vẻ này của hắn thì vừa lòng mà nhếch môi cười, có được huyết mạch Ma Chủ mà lại muốn làm một tu sĩ bình thường, đúng là kẻ điên nằm mộng.
【 Đệ tử Thiên Cơ Môn chưa bao giờ sẽ nhận mệnh. 】
Một đạo thanh âm xa lạ bỗng nhiên truyền vào trong tai Dịch Huyền.
Ma khí quanh quẩn bên người Dịch Huyền bỗng dưng khựng lại, hắn theo bản năng nhìn sang bên cạnh ao.
So với Dịch Huyền, Điêu đã sớm phát hiện có dao động của linh lực, có người dám giở trò trước mặt nàng ta sử dụng truyền âm mật nhĩ, bím tóc vung lên vọt vào giữa nhóm tu sĩ, cuốn lấy cổ người nọ, kéo ra treo lơ lửng giữa không trung trên huyết trì.
—— Phạm Ương Thủy!
Dịch Huyền ở trong huyết trì bỗng nhiên nắm chặt tay, hắn nhớ lại mục đích mình đến Lâm Tuyền thành, phải tìm được Phạm Ương Thủy, phải đưa tông sử về tông môn.
Thanh âm vừa rồi……là của bà ấy.
Đuôi tóc nhọn dài chọc vào trên mặt Phạm Ương Thủy: “Kẻ hèn Hợp Thể kỳ, ngươi nói cái gì đó?”
“Thiên Cơ Môn chính là đồ bại hoại!” Phạm Ương Thủy phun một ngụm nước bọt, giận dữ mắng, “Cấu kết với mật thám của ma giới, còn muốn cướp nổi bật của Trảm Kim Tông ta, ha ha ha, hiện giờ rốt cuộc cháy nhà lòi mặt chuột.”
Ma khí trên người Dịch Huyền trong huyết trì chợt bùng lên tận trời, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Phạm Ương Thủy, thanh âm trầm khàn: “Im miệng.”
Điêu nghiêng đầu nhìn Phạm Ương Thủy mắng chửi người, mỗi khi bà mắng một câu thì ma khí trên người Dịch Huyền lại dày thêm một phần. Tu sĩ tu chân giới cứ thích đấu đá nội bộ, đúng là vạn năm không đổi.
“Ăn tu sĩ Hợp Thể kỳ có thể nâng cao tu vi hay không?” Dịch Huyền dời tầm mắt, nhìn Điêu lạnh lẽo hỏi, “Có thể lên đến cảnh giới của ngươi không?”
“Cảnh giới bằng ta?” Điêu gõ gõ bộ móng dài lên tay vịn của ghế, “Một tu sĩ Hợp Thể kỳ thôi thì sợ không đủ lắm.”
“Thả ta ta! Ngươi cũng là tu sĩ vì sao lại muốn ăn tu sĩ?” Phương Ương Thủy dường như là rốt cuộc cảm thấy sợ hãi, không ngừng giãy giụa.
Điêu có vẻ là cảm thấy phiền vì bà la hét ầm ĩ, bím tóc dựng lên thẳng tưng, trông như một cái kim khổng lồ, muốn chọc xuyên đầu Phạm Ương Thủy.
“Ta muốn đồ sống.” Dịch Huyền đột nhiên mở miệng, “Để ta tự mình động thủ.”
Điêu nheo nheo mắt: “Không hổ là có huyết mạch Ma Chủ, bản năng giết chóc không giấu đi đâu được.”
Tuy nhiên vừa dứt lời thì đuôi tóc của Điêu cũng không quay trở về mà ngược lại vẫn xông thẳng vào Phạm Ương Thủy, tầm mắt nàng ta thì vẫn nhìn Dịch Huyền không rời.
Trong mắt Dịch Huyền không có chút dao động may mảy nào, chỉ nhìn chằm chằm Phạm Ương Thủy, thậm chí còn có chút hưng phấn.
Khi đuôi tóc của Điêu đâm vào người Phạm Ương Thủy thì có chút xê dịch, tránh đi những chỗ yếu hại, sau khi đuôi tóc rút ra thì máu liền bắn tung tóe khắp mặt Phạm Ương Thủy, bà cũng bị ném vào huyết trì.
“Cảnh giới của nàng ta cao hơn ngươi, thay ngươi xử lí trước một chút.” Khi thu tóc về thì Điêu cũng mỉm cười biểu lộ “thiện tâm” với Dịch Huyền.
Sau khi Phạm Ương Thủy rơi xuống huyết trì thì Dịch Huyền liền đi tới, hắn bắt lấy bà, há miệng cắn xuống nơi yếu hại nhất là cổ.
Điêu ngồi trên đài cao không nhịn được mà bật cười ha hả.
“Đi Thiên Cơ Môn.” Dịch Huyền kề sát vào Phạm Ương Thủy, mở ra quyển trục Vạn Cảnh Thông đưa cho bà, “Mọi người đang cần tông sử.”
Phạm Ương Thủy cả người bị đuôi tóc chọc thủng không có mấy chỗ lành lặn, bà nhìn thẳng vào hai mắt đỏ bừng của Dịch Huyền, gian nan nói: “Đừng chết.”
Rõ ràng chưa từng bao giờ tiếp xúc, giao điểm duy nhất giữa hai người chỉ là một Thiên Cơ Môn vậy mà trong một khoảng thời gian ngắn như vậy lại có thể liên kết lại.
Khi còn chưa có một ai phản ứng lại được thì Phạm Ương Thủy đã biến mất giữa huyết trì.
Nụ cười đông cứng trên mặt Điêu, nàng ta nhìn Dịch Huyền đứng trong huyết trì đang ngửa đầu nhìn mình, ma khí trên người hắn đã ngừng bạo trướng, tức khắc cơn giận giữ bùng lên: “Tới bước này rồi mà ngươi vẫn còn muốn cứu người?”
Phạm Ương Thủy vừa đi Dịch Huyền liền thở một hơi nhẹ nhõm, hắn không đi với bà vì Trọng Minh đao vẫn còn ở đây.
Hắn ngửa đầu nhìn Ma Tôn ở trên đài, ma khí trong cơ thể vẫn không ngừng ngo ngoe rục rịch nhưng trong đầu hắn lại nhớ lại rất nhiều chuyện.
【 Mấy thanh kiếm đó không xứng với đệ…… Trọng Minh bịt lưỡi giấu mối, nếu chọn đệ thì chứng minh đệ đáng giá. 】
【 Tiểu sư đệ, đệ đánh nhau với đại sư tỷ à? 】
【 Diệp Tố nói ngươi xấu. 】
【 Lão tử thấy ngươi là một hạt giống kiếm tu tốt, không bằng làm đồ đệ của lão tử đi? 】
Dịch Huyền ngửa đầu, nở nụ cười nhìn Ma Tôn, lúc trước ở trong Kiếm Trủng tất cả kiếm đều không chọn hắn, hẳn là đã cảm nhận được trong thân thể hắn có huyết mạch của ma, nhưng Trọng Minh nguyện ý tiếp nhận hắn.
Ma thì lại làm sao?
Còn có……Thiên Cơ Môn, đại sư tỷ hẳn là sẽ đến cứu hắn nhỉ?
Chỉ là không biết bản thân có thể sống đến lúc đó được hay không.
“Ngươi thích cứu tu sĩ lắm đúng không?” Sắc mặt Điêu bình tĩnh, lời nói nhẹ nhàng dường như chỉ đang đàm đạo với Dịch Huyền, nhưng loan đao lại rời tay bay về phía các tu sĩ, nàng ta phải giết đám tu sĩ bên cạnh ao cho thằng nhãi này thấy.
“Ầm ——”
Loan đao còn chưa bay đến thì thì toàn bộ Lâm Tuyền thành đột nhiên chấn động, tụa hồ trũng xuống dưới.
Điêu cảnh giác thu hồi loan đao, cảm nhận được áp bách nguy hiểm.
Lúc này, phía trên hộ thành đại trận của Lâm Tuyền thành đột nhiên có một thanh kiếm đỏ như máu bay tới, từ trên không trung thẳng tắp đâm xuống.
—— là Khấp Huyết kiếm!
Dịch Huyền ngửa đầu nhìn lên, Du Phục Thời tới, vậy đại sư tỷ nhất định cũng ở đây.
Bên môi hắn khẽ hé một nụ cười, nhưng nhớ tới ma khí trong cơ thể mình thì khóe môi lại chậm rãi hạ xuống.
Khấp Huyết kiếm đụng xuống đại trận phát ra quang mang chói mắt nhưng đại trận không có bị phá.
Nó dường như bị tổn thương lòng tự tôn, bắt đầu điên cuồng chọc vào một chỗ trên đại trận, giống như chim gõ kiến mổ vào thân cây, thanh âm boong boong cùng từng làn sóng quang mang không ngừng phát ra.
Các tu sĩ cùng ma vật bên trong đại trận giờ phút này hiếm thấy lại có cảm xúc giống nhau: “……”
Khấp Huyết cảm thấy không sảng khoái, dứt khoát bay ra từ thân kiếm, toàn bộ linh thể dựng đứng thẳng tắp, sau đó hắn chổng đầu xuống, bắt đầu cụng vào đại trận, từng tiếng boong boong lại vang lên.
Từng tiếng lại từng tiếng ngân vang.
Vì thế cả tòa Lâm Tuyền thành ngẩng đầu đều có thể nhìn thấy một thanh kiếm cũng một kiếm linh nổi điên.
Ma vật cùng tu sĩ đều chưa gặp qua trường hợp này bao giờ, trong lúc nhất thời ai nấy an tĩnh dị thường, chỉ có máu trong huyết trì vẫn không ngừng cuồn cuộn dao động.
Điêu nắm lấy loan đao, bị một màn này làm cho đơ người.
Dịch Huyền nhân lúc này nhảy vọt lên khỏi huyết trì, giơ tay triệu hoán Trọng Minh đao.
Trong nháy mắt hắn nắm lấy Trọng Minh đao, ma khí trong cơ thể bị đao ý mài mòn đao đớn, nhưng linh phủ lại thêm vài phần thanh minh.
Điệu lập tức quay đầu lại nhìn hắn, tay phóng ra loan đao, Dịch Huyền một thân huyền bào bị máu thấm ướt sũng, đôi tay nắm chặt Trọng Minh đao, chém về phía loan đao bay tới.
Mặc dù bị va chạm chấn đến tê dại nhưng hắn cũng không hề buông lỏng Trọng Minh đao.
Lực độ của loan đao rất nặng, chậm chí khi bị Dịch Huyền chém tới chặn lại, nó vẫn còn có thể sấn tới muốn đâm vào cổ hắn.
Dịch Huyền dùng hết tất cả sức lực để né tránh nhưng chỗ cổ vẫn bị cắt qua một vết thật sâu.
Lúc này Lâm Tuyền thành lần thứ hai chấn động, khi mọi người ngẩng đầu một lần nữa thì bên trên của đại trận đã xuất hiện một cái lỗ to.
Khấp Huyết rú lên một tiếng quái dị, ôm lấy thân kiếm bản thể của chính mình trực tiếp nhào xuống huyết trì, lặn sâu xuống dưới, há mồm uống ừng ực từng ngụm máu to.
Sau đó hắn lại trồi đầu lên, vừa uống vừa bơi, mười phần thích ý.
Nhìn khắp Ma Đô cũng chưa chắc có ai biết hưởng thụ như hắn.
Ma vật cùng tu sĩ: “……”
Trong lúc nhất thời không biết đây là địch hay là bạn.
Điêu thu hồi loan đoan, cúi đầu vuốt qua chỗ hổng trên lưỡi đao, nhíu mày thầm nghĩ, đây là lực lượng của huyết mạch ma chủ ư?
“Tạo một cái huyết trì lớn như vậy, các ngươi muốn dọn hết ma vật trong ma giới sang đây sao?” Diệp Tố phi thân xuống từ lỗ hổng trên đại trận, liếc mắt một cái nàng liền nhận ra ma đầu nào đứng đầu ở đây.
Du Phục Thời theo sát phía sau nàng, cùng nhau đáp xuống.
Khi nghe thấy những lời này trong lòng Điêu liền cả kinh, nhưng đợi đến khi nhìn thấy Diệp Tố thì lại bật cười chế giễu: “Hóa Thần sơ kỳ?”
Một con kiến nhỏ nhoi cũng dám nói năng bừa bãi.
Sau đó khi nàng ta nhìn xuống đạo bào của Diệp Tố thì chỉ vào Dịch Huyền nói: “Ngươi có biết trong Thiên Cơ Môn của các ngươi có ma hay không?”
Dịch Huyền ngâm mình trong huyết trì một hồi lâu, quanh thân vẫn còn lởn vởn ma khí, màu đỏ trong tròng mắt càng chưa rút đi, người sáng suốt vừa thấy là đã có thể nhìn ra manh mối.
Diệp Tố liếc nhìn Dịch Huyền, ừ một tiếng: “Cho nên là?”
Điêu: “……Thiên Cơ Môn các ngươi có ẩn chứa ma vật.”
Diệp Tố đứng ở trên thành huyết trì, nghe vậy thăm dò nói: “Vị ma hữu này, hay là ngài là người bên tu chân giới chúng ta? Ở Ma giới nằm gai nếm mật nhiều năm như vậy nhất định là vất vả lắm đúng không.”
Mọi người: “……”
Tình huống một lần nữa trở nên quỷ dị.
Điêu không muốn phí miệng lưỡi với con nhóc này nữa, muốn xông lên giết quách cho xong.
Nào ngờ lúc này Lâm Tuyền thành lại một lần nữa chấn động, nhưng rõ ràng bên ngoài đại trận đã không còn ai.
“Thật ngại quá.” Diệp Tố chủ động nhấc tay nói, “Đây là lần đầu tiên ta truyền tống cả một tòa thành nên kỹ thuật vẫn còn kém một chút.”
Truyền tống cái gì cơ?
Trong nháy mắt mọi người đều hoài nghi lỗ tai của chính mình.
“Hẳn là đến Côn Luân rồi.” Diệp Tố chỉ chỉ ra ngoài thành nói.
Điêu cứng đờ cả người, nhanh chóng phóng thích ma thức ra xem xét, thì quả thật phát hiện ngoài thành đã trở nên xa lạ, tràn ngập linh khí.
“Kẻ nào lỗ m ãng?”
Một đạo thanh âm mang theo uy áp vượt xa thông thường truyền tới từ bên ngoài Lâm Tuyền thành, hộ thành đại trận vốn dĩ chỉ lủng một lỗ thế mà lại bị đạo thanh ầm này hoàn toàn đập vụn.
Toàn bộ người bên trong thành bị thanh âm này chấn động đến hộc máu, Diệp Tố và Dịch Huyền cũng không ngoại lệ.
Bản năng của Điêu nói cho nàng ta biết mọi chuyện đã không ổn, đây nhất định là mấy lão yêu quái của các đại tông!
Cả tòa Lâm Tuyền thành thế nhưng thật sự bị truyền tống vào Côn Luân.
Điêu không chút do dự nhảy vào huyết trì, trước khi lợi dụng trận pháp chạy trốn về ma giới thì nàng ta nhìn chằm chằm vào Diệp Tố, người này, nàng ta nhớ kỹ.
Những Ma Quân khác chậm nửa nhịp, khi nhảy vào huyết trì thì phát hiện máu đã cạn rồi.
“Ợ—” Khấp Huyết kiếm đánh ợ một cái, túm lấy bản thể của mình, nhảy lên gõ đầu từng tên Ma Quân một.
Bên ngoài Lâm Tuyền thành, rừng cây cùng các đình đài nghỉ chân bị đè sụp ngổn ngang.
Toàn thể Côn Luân khiếp sợ, ai cũng không rõ một tòa thành lớn như vậy làm sao xuất hiện trong tông môn, ngay cả lão tổ tông đều bị kinh động.
Phong Trần đạo nhân từ trong đại điện thuấn di đến bên ngoài Lâm Tuyền thành, ông không bước vào mà đứng ở trước cửa thành khom lưng cúi đầu, hô lên với người vừa tới:”Sư tổ.”