Để dựng lên hộ môn đại trận cần một lượng linh thạch cực lớn, Diệp Tố muốn dâng nó lên để có thể một lần trông thấy đại trận hoàn chỉnh một cách rõ ràng, muốn xem thử nó có liên hệ gì với linh mạch sau núi hay không.
“Được.” Hoàng Nhị Tiền thậm chí không hỏi lí do là gì, trực tiếp đồng ý, “Ta sẽ đưa tới Thiên Cơ Môn.”
“Truyền Tống Trận ở khu vực này không dùng được nữa.” Dịch Huyền đang chà lau Trọng Minh đao chen vào một câu, “Chỉ có thể dùng quyển trục truyền tống.”
Hơn nửa năm này Vô Âm Tông tìm người đến thiết lập một Truyền Tống Trận trong tông môn của chính mình, Truyền Tống Trận dưới chân núi không có người duy trì hoạt động, cứ thế mà hoang tàn.
“Ta có quyển trục truyền tống.” Hoàng Nhị Tiền nói, “Nửa năm nay quyển trục truyền tống bán rất chạy, rất nhiều tu sĩ cần mua nên ta nhập vào rất nhiều.”
Hiện giờ Truyền Tống Trận đa phần chỉ được vận hành ở các thành lớn, các địa phương nhỏ dễ dàng bị ma theo dõi, có thể khi vừa đến nơi liền sẽ lọt vào phục kích của ma vật, trong khi quyển trục truyền tống có thể trực tiếp đến được mục tiêu, chính xác và tiện lợi hơn.
“Vậy ta đi chuẩn bị linh thạch ngay.” Hoàng Nhị Tiền đóng lại truyền tin ngọc điệp.
Diệp Tố ngồi thẳng xuống bậc thang trong sân, thức hải trong linh phủ của nàng vẫn đang không ngừng quay cuồng, vừa rồi tự đoạn thần thức mang đến ảnh hưởng không nhỏ, đầu nàng đau muốn nứt ra.
Nhưng từ góc độ của Dịch Huyền chỉ nhìn thấy Diệp Tố mặt không biểu tình, không nói lời nào ngồi im ở kia mà thôi.
“Sư phụ?” Dịch Huyền bỗng nhiên đứng lên, nhìn Trương Phong Phong từ bên ngoài vội vàng tiến vào.
Diệp Tố ngước mắt nhìn Trương Phong Phong, cũng một lần nữa đứng dậy: “Sư phụ.”
Hai mày Dịch Huyền chau lại, nốt ruồi đỏ như ẩn như hiện, hắn nhìn sư phụ và đại sư tỷ, nhất định có chuyện gì đó đã xảy ra mà hắn không biết.
“Ta đã lùi lại một ít đơn luyện khí của Hợp Hoan Tông.” Trương Phong Phong bước tới, đánh giá Diệp Tố từ trên xuống dưới, “Con có bị thương hay không?”
Diệp Tố lắc đầu: “Không có.”
Trương Phong Phong không tin, ông đưa tay ra bắt lấy cổ tay nàng, muốn đưa linh lực vào thăm dò nhưng lại bị Diệp Tố tránh thoát.
“Sư phụ.” Diệp Tố dẫn câu chuyện về đề tài cũ, “Đã từng có những ai đến Thiên Cơ Môn để tu sửa đại trận?”
“Hộ môn đại trận……” Khi Trương Phong Phong tiếp nhận chức vị trưởng môn, Thiên Cơ Môn đã vào thế suy bại, các đại tông khác đã không còn cùng Thiên Cơ Môn lui tới, “Sư tổ con năm đó đi tìm tông chủ Vạn Phật Tông để tu sửa nhưng đối phương từ chối. Còn trước đó nữa thì đại khái mỗi một trăm năm sẽ mời người tới kiểm tra một lần.”
Ông cũng chỉ mới hơn hai trăm tuổi, ở tu chân giới không tính là lớn, thậm chí gắn một chữ tiểu vào trước danh xưng cũng không quá phận, gần như vẫn được xem là thanh niên, thậm chí ông còn nhỏ hơn cả Hồ trưởng lão và Dương Đàm.
Có rất nhiều chuyện trong quá khứ Thiên Cơ Môn ông cũng không rõ ràng lắm.
“Vậy Thiên Cơ Môn chúng ta có tông sử hay không?” Diệp Tố hỏi, nàng chưa từng thấy qua tông sử ở trong Tàng Điển Các, theo lý mà nói tông môn đã từng huy hoàng như Thiên Cơ Môn hẳn là sẽ có tông sử theo sát từng sự kiện.
Trương Phong Phong đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Khi còn nhỏ ta có gặp qua, tuy nhiên sau khi sư phụ truyền chức vị cho ta thì lại tìm không thấy nữa.”
“Là Dương trưởng lão đã cầm đi sao?” Diệp Tố biết Dương Đàm đã từng muốn làm chưởng môn Thiên Cơ Môn.
“Không đâu, ông ta cũng không có hứng thú với tông sử Thiên Cơ Môn.” Trương Phong Phong khẳng định chắc chắn, thiên phú của Dương Đàm không cao, lại không thích đọc sách, chỉ thích học đòi văn vẻ theo các cao nhân trong thoại bản, cảnh giới của ông ta hiện tại cũng chỉ mới Nguyên Anh hậu kỳ.
Dịch Huyền ngồi bên cạnh nghe cả nửa ngày cũng không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng biểu tình của hai người đối diện lại cực kỳ nghiêm túc, tựa hồ chuyện xảy ra hẳn là đại sự nên không khỏi hỏi: “Sư phụ, hai người đang nói cái gì vậy?”
Diệp Tố nghiêng đầu sang nhìn hắn nói: “Linh mạch của Thiên Cơ Môn không phải khô cạn mà là bị rút ra giam cầm ở nơi nào đó.” Mấy câu ngắn ngủn những cũng đủ khiến Dịch Huyền hiểu rõ tính nghiêm trọng của sự việc.
Dịch Huyền bỗng nhiên nhìn ra ngoài sân: “Hồ trưởng lão đang ở dưới Thí Luyện Trường, có thể hỏi ông ấy.”
Hồ trưởng lão là sư bá của Trương Phong Phong, hẳn là biết tông sử đã đi đâu.
“Ta đi tìm ông ấy.” Trương Phong Phong lập tức xoay người đi xuống.
Diệp Tố nhìn Dịch Huyền: “Đệ đi cùng sư phụ đi.”
“Dạ.” Dịch Huyền nắm Trọng Minh đao đuổi kịp Trương Phong Phong.
Diệp Tố lấy ra từ trong túi Càn Khôn trận pháp nàng đã vẽ lại ngày hôm quá, vẫn còn chưa hoàn chỉnh, nàng vẫn còn cần phải chải vuốt nhiều chỗ mới có thể nắm rõ được đại trận.
Lúc này, cửa phòng phía sau lưng nàng mở ra, Du Phục Thời chậm rãi bước đến, hắn bị thanh âm bên ngoài sân đánh thức mới biết được Diệp Tố đã về.
“Cô đã đi đâu?” Du Phục Thời hôm nay dậy hai lần đều không nhìn thấy nàng nên dứt khoát tiếp tục ngủ.’
“Đi sau núi.” Diệp Tố gom những tờ giấy đang trải trên bậc thang sang một bên, sau đó theo thói quen lót vạt áo của mình lên đó.
Du Phục Thời cực kỳ tự nhiên ngồi xuống, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm mặt Diệp Tố: “Cô làm sao vậy?”
“Không có việc gì.” Diệp Tố rút ra một tờ giấy trong đống giấy vừa rồi, chuẩn bị cúi đầu xem.
Du Phục Thời ở bên cạnh bỗng nhiên nghiêng đầu tựa sát vào nàng, mặt của hai người gần như dán vào nhau, hai mắt hắn hơi rũ xuống, hàng mi vừa rậm vừa dài tỏa bóng xuống làn da như ngọc, hắn nhẹ nhàng ngửi ngửi, ngay sau đó ngước mắt lên, nghiêm túc nói: “Mùi máu.”
Diệp Tố ngửa người ra sau, đẩy hắn ra: “Ừ.”
Nàng thi triển thanh khiết thuật một lần nữa, đảm bảo tất cả vết máu dính trên người được xử lí sạch sẽ.
Du Phục Thời nâng lên một tay chống cằm, nhìm chằm chằm Diệp Tố một lát, hỏi: “Cô bị thương?”
“Một chút thương nhỏ thôi, không đáng ngại.” Diệp Tố thuận miệng ứng phó đáp.
“Nhìn kìa.” Du Phục Thời bỗng nhiên chỉ tay về một phía hô lên.
“Cái gì?” Diệp Tố nhìn theo hướng hắn chỉ.
Sau đó Du Phục Thời liền nhanh như cắt rạch một đường trên đầu ngón tay, đút máu vào trong miệng nàng.
Diệp Tố căn bản không hề bố trí phòng vệ với Du Phục Thời, không ngờ được hắn lại dùng một chiêu như vậy, chờ khi nàng phản ứng lại nắm tay hắn kéo ra thì cũng đã chậm.
—— máu hắn đã hòa trong miệng nàng.
“Du Phục Thời.” Biểu tình Diệp Tố tức giận, lạnh lùng kêu tên của hắn.
Du Phục Thời đúng lí hợp tình đưa ngón tay tự hắn rạch thương đến trước mặt nàng: “Ta bị thương rồi.”
Một hơi tức tối của đại sư tỷ hít vào không được thở ra không xong, còn phải nhận mệnh nắm lấy tay hắn, dùng linh lực thay hắn chữa trị vết thương.
Giọt máu kia hiệu quả thần kỳ, vừa tan ở trong miệng thì trong nháy mắt linh phủ nàng liền bốc lên một cỗ lực lượng bàng bạc, thức hải quay cuồng bị áp chế xuống, đau đớn sau khi cắt đứt thần thức cũng được làm dịu ngay tức thì.
Thậm chí còn ẩn ẩn cảm giác cảnh giới có dấu hiệu thả lỏng.
Nhưng vì thế mày của Diệp Tố càng nhăn chặt hơn, buông ngón tay hắn ra không vui nói: “Đừng lại tùy tiện lấy máu của mình ra.”
So với Huyền Âm chi thể chỉ tăng lên công hiệu của pháp khí, máu này quá mức nghịch thiên, một khi bị người theo dõi thì không phải là chuyện tốt.
“Cũng chẳng phải cho ai khác.” Du Phục Thời nhỏ giọng nói thầm, không rõ phàm nhân này đang êm đẹp lại tức giận cái gì.
Diệp Tố nhìn tiểu sư đệ, trong lòng thở dài một tiếng.
Dưới chân núi, Trương Phong Phong tìm được Hồ trưởng lão, hỏi ông có biết tông sử hiện tại đang ở đâu không.
“Sao vừa trở về lại hỏi tông sử?” Hồ trưởng lão kinh ngạc, “Làm chưởng môn lâu như vậy cũng chưa thấy con hỏi qua đó.”
Trương Phong Phong: “……” Ông chỉ có thể đáp là không muốn xem lại lịch sử huy hoàng tránh càng thêm thương tâm, nên mới không hỏi về tông sử.
“Không ở trong Thiên Cơ Môn.” Hồ trưởng lão vừa tưới nước một chậu cây khô khốc bên cửa sổ vừa nói.
“Sư bá ngài biết nó ở đâu sao?” Trương Phong Phong vội vàng hỏi.
Hồ trưởng lão gật đầu: “Ta nhớ rõ là Phạm Ương Thủy mang đi.”
Phạm Ương Thủy, hiện là là đệ tử Trảm Kim Tông, bà không những tự mình đầu phục Trảm Kim Tông mà còn mang theo đệ tử một phong rời khỏi Thiên Cơ Môn.
“Nàng ta rời đi thì mang theo tông sử làm cái gì chứ?” Trương Phong Phong phát sầu, suy nghĩ làm sao để có thể lấy về được.
Hồ trưởng lão buông bình nước, nhìn nhìn Trương Phong Phong, lại nhìn thoáng qua Dịch Huyền đang đứng phía sau ông, đoạn ông vẫy vẫy tay với hai người, ý bảo bọn họ lại gần hơn.
Hai người thấy thế nhanh chóng dịch bước chân, nghiêng người kề sát.
“Phạm Ương Thủy nói dẫn đệ tử đi Trảm Kim Tông, bá chiếm danh ngạch mỗi phong của bọn họ, nỗ lực lên chức chấp sự, trưởng lão, tương lai lại cố gắng giành lấy chức vụ tông chủ, cuối cùng thay biển hiệu Trảm Kim Tông thành Thiên Cơ Môn.” Hồ trưởng lão hạ giọng nói, “Mang theo tông sử, định kỳ quan sát, xem như là một loại ký thác nhắc nhở.”
Trương Phong Phong, Dịch Huyền: “……”
Không thể không nói, Trương Phong Phong lại thật sự có chút tin tưởng chuyện này.
Lúc trước trong số các đệ tử Trảm Kim Tông từng đề danh Bách Thanh Bảng, trừ hai đệ tử thân truyền dòng chính ra thì ít nhất có ba phần năm là các đệ tử đã từng là người Thiên Cơ Môn.
500 năm trước, linh mạch Thiên Cơ môn hoàn toàn khô cạn, Trạm Kim Tông không ngừng giở trò, muốn đoạn hết tất cả sinh lộ của Thiên Cơ Môn, còn muốn lôi kéo đi không ít đệ tử có thiên phú cao, bọn chúng cả ngay mai phục dưới chân núi lén lút thuyết phục các đệ tử.
Lúc ấy người Thiên Cơ Môn không phòng bị, cuối cùng Phạm Ương Thủy dẫn theo đệ tử của một phong rời đi, sau khi tiến vào Trảm Kim Tông thì các đệ tử bị phân tán vào các phong khác nhau, bà bị cô lập một thân một mình, ngoài ra bọn họ cũng không nhận được bao nhiêu tài nguyên.
Trảm Kim Tông một lòng chỉ muốn chèn ép Thiên Cơ Môn nên chẳng bao giờ nghĩ đến cho họ tài nguyên gì cả, chẳng qua đem các đệ tử thiên phú cao về đặt dưới mi mắt cho càng an tâm.
Tuy là như thế nhưng vẫn có không ít các đệ tử đã từng là đệ tử Thiên Cơ Môn, dựa vào số tài nguyên cằn cỗi mà vượt qua đệ tử bổn tông Trảm Kim Tông.
Sau đó các đệ tử này dựa vào bản lĩnh luyện khí giúp khuếch trương thanh danh Trảm Kim Tông lớn mạnh hơn mới dần dần khiến người Trảm Kim Tông thả lỏng cảnh giác.
Phạm Ương Thủy hiện giờ đã lăn lộn tới chức vị trưởng lão, trong số các chấp sự hiện tại cũng có không ít người đã từng là đệ tử Thiên Cơ Môn, tương lai một khi những người này cũng trở thành trưởng lão, số lượng khả quan thì quyền lên tiếng cũng theo đó sẽ tăng theo.
Tuy nhiên, không chờ nhóm người Phạm Ương Thủy nhiều năm về sau sẽ đại triển thân thủ, Thiên Cơ Môn bỗng nhiên có xu thế khởi tử hồi sinh.
Trương Phong Phong nghe xong Hồ trưởng lão nói thì hốt hoảng trở về, lượng tin tức ông nghe được trong hôm nay cũng không biết làm sao để tiêu hóa.
“Mấy đứa cần tông sử làm cái gì?” Hồ trưởng lão đuổi theo hỏi.
“Đến lúc đó sư bá người sẽ biết.” Trương Phong Phong ném xuống một câu.
……
Khi hai người một lần nữa trở về sân của đệ tử trên Cửu Huyền Phong, Diệp Tố đang ngồi trên bậc thang nhập định, Du Phục Thời ngồi bên cạnh nàng, một tay thì cầm lấy tay nàng, tay còn lại khảy khảy mấy tờ giấy vẽ pháp trận.
Trương Phong Phong cho rằng Diệp Tố đang ngộ đạo, ông vẫy vẫy tay với Du Phục Thời, nhỏ giọng gọi hắn: “Phục Thời, Phục Thời, đừng dựa vào trên vai sư tỷ như thế.”
Du Phục Thời chỉ nhìn thoáng qua Trương Phong Phong một cái, sau đó lại rũ mắt nhìn bàn tay mình đang nắm tay Diệp Tố, hắn xòe năm ngón tay ra áp vào bàn tay nàng so lớn nhỏ.
Ngược lại Diệp Tố lại bị thanh âm của sư phụ nàng đánh thức, nàng mở mắt ra hỏi: “Sư phụ, Hồ trưởng lão nói như thế nào?”
Trương Phong Phong sửng sốt: “Con không phải đang ngộ đạo à?”
“Con đang nghỉ ngơi thôi.” Diệp Tố nói, “Có thông tin gì về tông sử không ạ?”
“Đang ở trong Trảm Kim Tông.” Trương Phong Phong thuật lại ngắn gọn lời nói của Hồ trưởng lão.
“Là Phạm trưởng lão đó à?” Diệp Tố như suy tư gì.
“Con đã gặp qua bà ấy sao?” Trương Phong Phong hỏi.
Diệp Tố gật đầu: “Gặp qua một lần ở Côn Luân.”
Lúc ấy Diệp Tố đang quan sát tông chủ Trảm Kim Tông cùng hai thân truyền đệ tử thì cũng nhìn thấy Phạm Ương Thủy lui tới, nàng chú ý đến bà vì khớp xương của tay bà rất thô, điển hình của người luyện chế pháp khí quá độ mà không có nghỉ ngơi hồi phục đầy đủ.
Không giống với những người Trảm Kim Tông khác.
“Con đi tìm bà ấy lấy tông sử.” Dịch Huyền bỗng nhiên nói.
Thấy mọi người trong viện đều nhìn mình, Dịch Huyền nghiêm túc nói với Diệp Tố: “Tỷ còn có việc phải làm, thân phận của sư phụ lại không tiện, tình hình bên ngoài hiện giờ cũng không xong, nên đệ đi là hợp nhất.”
Tình hình ma vật có mặt ở khắp nơi như hiện tại, dù sao kiếm tu vẫn an toàn hơn luyện khí sư nhiều.
Diệp Tố nghĩ nghĩ, sau đó quay đầu nói Du Phục Thời đưa quyển trục Vạn Cảnh Thông, nàng đưa cho Dịch Huyền: “Cầm lấy cái này, nhưng đừng trực tiếp xông vào Trảm Kim Tông đòi biết không.”
“Đệ biết rồi.” Dịch Huyền mở ra quyển trục Vạn Cảnh Thông, trong nháy mắt biến mất trong sân.
Tác giả có lời muốn nói:
Kiều kiều: Dán dán bàn tay ~