Vương Hỷ chỉ làm loạn được một lúc lập tức bị bảo vệ lôi xuống, có gan làm thì có gan chịu, Trình Dư cũng không phải người hiền lành thương cảm cho người muốn hại mình, nếu hôm đó không có Tạ Lâm đi cùng có khi người khổ sở là cậu cũng nên.
Nhưng cậu lại sợ Tạ Lâm làm ra điều gì quá đáng, đang không biết có nên bảo anh dừng lại hay không thì Tạ Lâm đã nhắn tin đến trước, hình như anh rất rõ tình hình bên này chỉ cách vài phút mà đã nhận được tin tức.
Tạ Lâm: [Vương Hỷ đến tìm em gây sự sao? Hắn không làm gì em chứ?]
Trình Dư ngập ngừng một lúc rồi mới trả lời: [Không sao.]
Rất nhanh Tạ Lâm đã trả lời lại: [Lần sau sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa.]
Cậu rất muốn nói với anh đừng quá quan tâm đến cuộc sống của cậu, những chuyện như thế này không có anh cậu cũng có thể giải quyết, nhưng bàn tay ấn bàn phím được một nửa rồi lại thôi.
Lương Niên ở bên cạnh vẫn không phát hiện tâm trạng của Trình Dư trong phút chốc lên xuống thất thường, hắn vui vẻ hỏi: "Lâu rồi mới gặp, hay là tối nay tôi với cậu đi ăn một bữa nhé?"
"Được thôi." Dù sao Trình Dư cũng không định về nhà ăn nên lập tức đồng ý.
"Hôm nay tôi mời."
Lương Niên vui mừng ra mặt còn đòi ăn quán đắt nhất thành phố Hạ, nhưng đó là chuyện của buổi tối hiện giờ hai người vẫn phải lao đầu vào làm việc.
Thời gian nhàm chán qua đi, dường như đồng hồ mới chạm đến giờ về Lương Niên đã lập tức ngồi bật dậy í ới gọi Trình Dư: "Tiểu Trình đi ăn thôi đi ăn thôi!"
"Tôi vẫn còn chưa xong việc..."
"Để mai rồi làm, giờ nghỉ là phải nghỉ đừng có ngược đãi bản thân mình như thế."
Trình Dư còn chưa kịp chối Lương Niên đã gập laptop lại kéo cậu ra ngoài, vừa đi vừa lải nhải muốn ăn nào là hải sản, đồ nướng, lúc thì đòi ăn lẩu liên hồi không thôi, Trình Dư chỉ đành chết lặng đi theo.
Hai người đã quen nhau lâu dĩ nhiên cũng rất thân thiết, đôi khi sẽ làm ra vài hành động thân mật như hiện tại chẳng hạn, Lương Niên khoác vai Trình Dư vừa đi vừa nói, thỉnh thoảng Trình Dư cũng bị cậu ta chọc bật cười trông hết sức vui vẻ, chỉ là cảnh tượng này đều bị một người thu vào tầm mắt.
Tạ Lâm rũ mắt xuống nhìn đoá hồng trên tay, cảm giác đố kị trong lòng như dầu sôi muốn tràn ra ngoài vẫn cố ép xuống.
Một người đàn ông vừa đẹp trai, vừa cầm hoa đứng cạnh siêu xe thu hút ánh mắt của bao người mà Trình Dư bên kia vẫn nói cười chẳng hay để ý đến, đến tận khi cách tầm năm sáu mét Lương Niên mới nhận ra anh.
Lương Niên ngơ người khiến Trình Dư cũng dừng bước, hai từ sao thế còn chưa kịp bật ra khỏi miệng Trình Dư đã trông thấy Tạ Lâm mỉm cười với cậu, anh đứng thẳng người dậy tay cầm bó hồng đi thẳng về phía này, Lương Niên cũng rất biết ý mà nhanh gọn thu lại móng vuốt trên vai Trình Dư xuống.
Thời điểm tan tầm nên trước cổng công ty có rất nhiều nhân viên, Tạ Lâm vừa cất bước đã không ít người dừng lại hóng hớt, đến khi anh đưa hoa cho Trình Dư xung quanh lập tức có tiếng hú hét vang lên.
Trình Dư nhìn bó hồng ngay trước mặt rồi nhìn qua Tạ Lâm há hốc miệng, anh cất giọng trầm ấm nói: "Tặng em."
Trình Dư vẫn bị anh doạ cho ngơ ngác, nhưng thấy cậu không đưa tay ra nhận ánh mắt của anh thoáng hiện lên vẻ lúng túng.
"Nếu làm như vậy khiến em cảm thấy khó chịu thì thật xin lỗi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi theo đuổi một người không biết nên làm sao mới phải."
Lương Niên ở bên cạnh hóng hớt hỏi: "Vậy ai chỉ anh cách này?"
"Google."
Trình Dư: "..."
Thật sự hành động đột ngột của anh khiến cậu bất ngờ kèm theo đó là cảm giác không tự nhiên khi bị nhiều người nhìn ngó, nhất là anh nổi tiếng nghĩ kiểu gì cũng sẽ lên báo đã thấy phiền rồi, nhưng khi nghe anh nói ra những lời ngây ngô như vậy không hiểu sao cơn tức giận của Trình Dư lập tức tan đi, còn cảm thấy anh hơi buồn cười.
Nhưng cậu cũng không nhận lấy bó hoa này, chỉ là xung quanh quá nhiều người nhìn Trình Dư đẩy cả anh và Lương Niên về phía xe.
"Đi trước rồi nói."
Tạ Lâm thấy cậu không vui nên cũng không nhiều lời, thành ra cuộc đi ăn của cậu và Lương Niên hiện tại lại kéo theo một người cùng một đoá hoa.
Bó hoa bị Tạ Lâm đặt trước ghế lái còn cậu và Lương Niên ngồi ghế sau, Lương Niên cảm thấy hắn ta xuất hiện ở đây sai quá sai, đi không được mà ở cũng không xong ấp úng nói: "Cái đó...!em và Trình Dư chuẩn bị đi ăn, hay là anh cũng đi cùng đi?"
Tạ Lâm lập tức đáp ứng: "Ừ."
Anh nhìn qua gương chiếu hậu hỏi Trình Dư, giọng nói khác xa vừa rồi: "Em đi đâu?"
"Đến nhà hàng lần trước đi."
Trình Dư trả lời xong lại quay đầu nhìn ra cửa sổ, ánh mắt cậu thoáng nhìn phía bó hồng bị bỏ ở một góc mà trong lòng dâng lên cảm giác khó tả lập tức rời mắt, Tạ Lâm hỏi:
"Em sắp chuyển xong nhà chưa?"
"Ngày mai là có thể chuyển vào ở rồi."
"Vậy sau này tôi với em là hàng xóm rồi." Tạ Lâm nói: "Nhà tôi cũng ở khu đấy."
Trình Dư mấp máy môi như muốn nói gì đó lại thôi, cậu muốn hỏi vì sao nhà anh ở đó mà không nói trước với cậu, nhưng nghĩ đến anh ở đâu cũng đâu có nghĩa vụ phải báo với mình, chỉ là cậu vẫn cảm thấy bực bội cứ như đang bị lừa, vậy nên suốt cả đoạn đường Tạ Lâm nói gì cũng không thèm trả lời nữa.
Rất nhanh xe đã đến nhà hàng ngày trước họ đến, Tạ Lâm giao xe cho nhân viên rồi cùng hai người đi vào, nhà hàng này đến đa số đều phải đặt trước nhưng vì Tạ Lâm là khách vip nên lập tức được đưa đến phòng riêng.
Lương Niên nhìn hai người một trước một sau cắn răng đi theo, ngồi vào bàn rồi hắn mới cảm thấy vừa rồi không lựa chọn chạy lấy người là sai quá sai.
Vì còn khó chịu chuyện vừa rồi nên Trình Dư không nói lời nào, Tạ Lâm cũng không phải kiểu người sẽ mở lời bắt chuyện trước nên Lương Niên đành phải tìm thú vui của riêng mình, hắn cười ha ha hỏi:
"Nhà hàng này trang trí cũng đẹp ghê.
Anh Tạ hay đến đây sao?"
"Ừ." Tạ Lâm chỉ trả lời cho có.
Lương Niên cười gượng lại quay sang Trình Dư.
"Ở đây có món nào ngon vậy giới thiệu cho tôi đi."
"Cậu hỏi nhân viên đi, tôi đâu được đến thường xuyên đâu mà biết."
Trình Dư cảm thấy bản thân hơi vô lý, thành phố Hạ có mỗi nơi đó là khu biệt thự cao cấp nhất lại còn tiện đường gần công ty, với thân phận của Tạ Lâm cũng chỉ có thể chọn ở chỗ như vậy, hơn nữa còn là công ty anh đầu tư đâu đâu chẳng là của anh.
Đáng nhẽ cậu còn phải cảm ơn vì nhờ có anh mình mới mua được nhà giá rẻ mới đúng, chẳng biết vì sao cậu lại làm mình làm mẩy như vậy thật là trẻ con.
Chứng kiến thái độ của cậu Tạ Lâm cẩn thận dò hỏi: "Em giận tôi à?"
Trình Dư lập tức chối: "Giận gì chứ?"
"Giận vì tôi không nói trước với em."
Đúng là có một chút.
Trình Dư không trả lời.
Tạ Lâm mỉm cười đặt lên bàn một tấm thiệp mời, Trình Dư không muốn nhận ai ngờ Lương Niên đã cầm lên trước, hắn tròn xoe mắt thốt lên: "Ôi trời, đây chẳng phải là vé tham dự buổi triển lãm tranh của ngài Phùng sao? Hẳn là sẽ có nhiều người đến tham dự lắm."
Trình Dư ngó nhìn sang tấm thiệp nghẹn lời chẳng nói được gì.
Tạ Lâm biết thừa cậu vừa về nước phải chăm chỉ đi xã giao để làm quen nhiều ông lớn hơn nên cố tình lấy cái này ra dụ dỗ cậu, phải, cậu thừa nhận ở phương diện này cậu không giỏi cho lắm, đến bữa tiệc rượu lần trước cũng là do Lương Niên tìm cho.
Tạ Lâm nói: "Bác Nguyên cũng đi đấy, khi trước bác giúp em nhiều như vậy chắc em sẽ nể mặt mà đi chứ?"
Không thể không thừa nhận Tạ Lâm rất giỏi dỗ ngọt người khác, rõ ràng cậu đi là tốt cho cậu vậy mà qua lời nói của anh lại giống như khó khăn lắm mới mời được cậu tham gia.
"Đi chứ." Trình Dư không can tâm đáp: "Tôi đi.".